Vương Chính Đức thở dài một hơi.
- Ha ha, Vương Chính Đức, ngươi không cần đóng kịch, vô dụng, ta còn không biết ngươi sao. Người ngươi hại không chỉ ta, rất nhiều đối thủ cạnh tranh trên phương diện làm ăn của ngươi đều bất tri bất giác mất tích, hoặc là xảy ra tai nạn xe cộ, toàn bộ cửa nát nhà tan, chẳng lẽ những điều này đều là trùng hợp sao, ngươi cấu kết tham quan, việc ác bất tận.
Tần Thiên giễu cợt nói.
Trên mặt Vương Chính Đức lộ ra dáng tươi cười bất đắc dĩ, đối thủ lần này có chuẩn bị mà đến, quyền chủ động toàn bộ nắm giữ ở trên tay Tần Thiên.
...
Sau một tiếng, Tần Thiên nhìn xem những lời nói máu dầm dề trong vidio, cũng không khỏi cảm thấy lạnh như băng, bọn súc sinh này, những năm gần đây nguyên lai làm nhiều chuyện táng tận thiên lương như vậy, những sự thật này đủ xử bắn những người kia một trăm lần.
Hắn đem những vidio kia toàn bộ gửi lên internet, sau đó phân biệt chia mấy trăm nhà tin tức truyền thông. Làm xong những chuyện này, hắn vỗ tay đứng lên, duỗi lưng một cái, không khỏi cảm thấy một hồi thoải mái.
- Tần Thiên, hiện tại có thể suy tính thả chúng ta không, nếu như ngươi giết chúng ta, ngươi khẳng định cũng không sống nổi.
Vương Thiên Dân lo lắng nói.
Bằng, bằng, bằng, bằng.
Liên tục bốn tiếng súng vang lên, tứ chi của Vương Thiên Dân đều bị hắn trúng, hắn kêu rên nằm trên mặt đất quay cuồng, không ngừng chảy máu.
- Thả ngươi, ta làm cái gì còn cần ngươi dạy sao, lắm miệng.
Tần Thiên cầm lấy loa, hướng bên ngoài nói.
- Người ở phía ngoài nghe, hiện tại phái một người có phân lượng đến, ta và các ngươi thương lượng một ít chuyện, chỉ có 30 phút thời gian.
Nói xong lời này, Tần Thiên đè xuống đồng hồ kết nối boom trên người mình, 30 phút bắt đầu đếm ngược, lại mặc áo khoác vào.
- Làm sao bây giờ, trưởng quan.
Phụ tá đi tới hỏi cục trưởng Lý Trung Hân.
Lý Trung Hân đốt một điếu thuốc, hung hăng hút một hơi, trầm giọng nói:
- Ta tiến vào cùng hắn nói đi, hắn muốn đàm phán ít nhất còn có chút hi vọng.
- Như vậy không được, quá nguy hiểm.
Người chung quanh nghe xong, nguyên một đám đều phản đối.
Lý Trung Hân trừng mắt nói:
- Trong các ngươi ai so với lão tử càng có phân lượng, từ động tác vừa rồi nghi phạm phóng thích hai bảo an đến xem, nghi phạm không giống như là người lạm sát kẻ vô tội, các ngươi cứ yên tâm đi, huống chi hiện ở bên ngoài nhiều phóng viên, sự tình gây lớn như vậy, nếu như không đi, để cho người khác nhìn cảnh sát chúng ta như thế nào.
- Này... ngươi mặc áo chống đạn vào đi.
Người chung quanh nghe xong, cũng không có biện pháp, có người đề nghị.
- Uh, được rồi.
Lý Trung Hân suy nghĩ một chút, nặng nề nói.
Tiếng chuông cửa vang lên, bên ngoài truyền đến thanh âm của Lý Trung Hân.
- Ta là cục trưởng Lý Trung Hân, ta đại biểu chính phủ đến đàm phán với ngươi.
- Vào đi.
Lý Trung Hân đẩy cửa, giơ tay lên chậm rãi đi vào đại sảnh, ngoài miệng nói:
- Ngươi không cần khẩn trương, ta giơ tay, ta không có mang vũ khí, ta là thành tâm đến nói với ngươi.
Hơn mười bước nhưng Lý Trung Hân lại đi như rất dài, đặc biệt trầm trọng. Hắn trước tiên quan sát cảnh vật chung quanh, chứng kiến trong phòng khắp nơi trưng bày tạc dược, tuy sớm nghe được tình huống này, nhưng mà nội tâm cũng không khỏi kinh hãi, trên mặt đất có rất nhiều địa phương vẩy máu, nhiều người trúng đạn. Nhìn đến đây, lòng của hắn không khỏi xiết chặt, xem ra tình huống không thể lạc quan.
Hắn nhìn thấy Tần Thiên an vị ở trên ghế sa lon, tay phải cầm súng cảnh sát, trên mặt Tần Thiên còn treo nụ cười sáng lạn.
Trên mặt Lý Trung Hân không khỏi hiện ra dáng tươi cười hữu hảo, mỉm cười có thể gần hơn quan hệ giữa người và người, không phải có câu đưa tay không đánh mặt người cười sao, lúc đàm phán, dưới tình huống khẩn trương như vậy, thì càng cần nụ cười, có đôi khi dáng tươi cười hơn nhiều lời nói trống rỗng mà thao thao bất tuyệt kia.
Hắn giơ hai tay, tận khả năng chậm rãi nói:
- Tần Thiên, ngươi đã gọi ta tiến đến, xem ra cũng có thành ý, ta là mang thành ý tiến đến nói với ngươi.
- Thành ý, ta rất có thành ý bảo ngươi vào, ngươi không cần khẩn trương, thả lỏng một chút.
Tần Thiên chờ nói.
Lý Trung Hân thở phào nhẹ nhỏm, hắn vẫn là lần đầu tiên đụng phải nghi phạm như vậy, rõ ràng trấn định như vậy, chính hắn ngược lại khẩn trương muốn chết.
- Hiện tại ngươi xem, hiện trường nhiều người bị thương, không ngừng chảy máu, nếu không băng bó mà nói, khả năng sẽ gặp nguy hiểm, có thể trước tiên để cho bọn họ băng bó lại hay không.
Theo lời nói của Lý Trung Hân rơi xuống, mọi người trong đại sảnh đều nhiệt liệt đồng ý, đoàn người phảng phất thấy được hi vọng, tinh thần một lần nữa tỉnh lại.
- Yên tĩnh, yên tĩnh.
Tần Thiên xem xét mọi người trong đại sảnh cảm xúc bắt đầu phấn chấn, không khỏi trầm giọng nói.
"Bằng", một tiếng súng vang, đem toàn bộ mọi người vẫn còn cảm xúc tăng cao làm cho ngây người, chỉ thấy đùi của Vương Chính Đức trúng một phát đạn, huyết còn không ngừng xuất hiện.
- Tốt, bây giờ có thể an tĩnh a, ta không muốn nói một lần nữa.
Tần Thiên lãnh khốc nhìn xem mọi người nói.
Lý Trung Hân khiếp sợ nhìn xem Tần Thiên nổ súng, hắn không phải là không có xem qua người khác nổ súng, nhưng cũng bởi vì quyết đoán nổ súng như vậy, hắn lại chưa từng thấy qua, hắn vẫn không nhúc nhích, hắn tin tưởng, chỉ cần mình có bất cứ cử động dị thường nào, sau một khắc viên đạn tuyệt đối sẽ hướng trên người mình chào hỏi.
- Tốt rồi, hiện tại an tĩnh, chúng ta đến nói chuyện, hẳn ngươi cũng biết tình huống của ta đi à nha, vừa rồi thời gian lâu như vậy, khẳng định đủ các ngươi tra được tư liệu của ta đi à nha. Nghi án giết người 4 năm trước ngươi khả năng cũng nghe một chút đi, hiện tại ngươi xem nội dung trong video rồi nói sau.
Nói xong, hắn đem video trên bàn ném qua.
Hai tay Lý Trung Hân tiếp nhận video, sau đó an tĩnh nhìn.
...
- Cầm thú, các ngươi bọn súc sinh này.
Nhìn không đến mười phút, Lý Trung Hân nhìn xem mọi người trong đại sảnh, giọng căm hận nói, lại vội vàng nói với Tần Thiên:
- Tần Thiên, ngươi cũng là người bị hại, những người này việc ác bất tận, coi trời bằng vung, bọn họ sẽ phải chịu luật pháp chế tài, ngươi bây giờ làm, sẽ chỉ làm mình càng ngày càng lâm vào Thâm Uyên, khó có thể tự kềm chế. Hiện tại mang theo những người này, chúng ta đi ra tự thú, ta cam đoan, tội lỗi của ngươi sẽ được giảm bớt, về sau ngươi vẫn có cơ hội bắt đầu cuộc sống mới.
Lý Trung Hân khẩn thiết nói.
- Ha ha, nhìn ngươi làm người cũng không tệ lắm, còn có chút ý thức trách nhiệm, con người của ta có cừu oán ưa thích tự mình báo, ta không thích đem vận mệnh ký thác vào trên thân người khác, hiện tại thả bọn họ đi ra, trời mới biết bọn họ có thể vừa ra khỏi cửa đã bị người hạ lệnh thả hay không, ta biết chuyện lần này nghiêm trọng đến mức nào, ta cũng biết hậu quả, huống chi ta cũng không muốn chạy thoát, giải quyết một lần đi, đã không thể tin người khác, ta liền tự mình giải quyết.
Cười nói xong, cỡi áo khoác trên người, lộ ra tạc dược bên trong.