Tiểu huynh đệ, ngươi muốn bao nhiêu tiền cứ nói, ta nghĩ chúng ta có thể thỏa mãn ngươi, vừa rồi ta đã thông qua điện thoại di động báo cảnh sát, bây giờ ngươi tốt nhất là lập tức lấy tiền liền đi, bằng không thì nửa giờ sau cảnh sát tới, ngươi cũng không muốn cả đời ở trong tù vượt qua đi.
Thanh âm của Vương Chính Đức truyền đến.
Tần Thiên cầm súng, dựa vào ở trên vách tường, trấn định tự nhiên vừa cười vừa nói:
- Báo cảnh sát, nhanh như vậy, Vương Chính Đức, ngươi quả nhiên có chút năng lực.
Tiếp theo từ trong quần lấy ra mấy đoạn dây thừng dẻo, ném tới trong đám người nói:
- Các ngươi tổng cộng mười người, những dây thừng này cho các ngươi cũng đủ rồi, tốt rồi, ngươi, chính là ngươi, cầm những dây thừng này cột tay chân tất cả mọi người lại, nhớ rõ phải trói chặt, bằng không thì ngươi sẽ phải hối hận.
Thanh niên bị Tần Thiên chỉ đến sắc mặt tái nhợt, chậm từ từ đi tới, hắn là cháu trai của Vương Chính Đức Vương Thiên Hào. Run rẩy từ dưới đất nhặt lên dây thừng, bắt đầu buộc tay chân mọi người.
Vương Thiên Hào trọn vẹn run rẩy bốn năm phút đồng hồ, mới cột dây thừng xong.
"Bằng" một tiếng súng truyền đến, mấy phụ nhân nghe xong lại không khỏi hô to một trận.
Chỉ thấy trên bàn chân Vương Thiên Hào trúng một phát đạn, nằm trên mặt đất kêu rên.
- Ta nói rồi, phải trói chặt, xem ra ngươi coi lời của ta là gió bên tai.
Tần Thiên lạnh lùng nói. Sau đó lại chỉ vào Vương Chính Đức nói:
- Vẫn là ngươi đến đi, ta biết dây thừng ngươi thoáng giãy dụa là có thể buông ra. Lần này không cần ta lập lại.
Sắc mặt Vương Chính Đức nghiêm túc, hắn biết rõ, lần này đụng phải đạo tặc không bình thường, tâm lý tố chất rất mạnh, thủ đoạn hung ác. Vương Chính Đức trói mọi người một lần nữa, lần này buộc rất nhanh, hắn buộc cũng rất thành thực, bởi vì hắn biết rõ hắn không làm được tay chân gì.
Tần Thiên nhìn xem đám người bị cột trên đất, cùng Vương Chính Đức đứng đó, hắn đi qua, ngồi ở trên ghế sa lon, không khỏi lộ ra một cái nụ cười hài lòng nói:
- Ngồi đi, Vương Chính Đức.
Tần Thiên nhìn Vương Chính Đức ngồi ở trên ghế sa lon, hắn bỏ đi áo khoác.
Xùy~~.
Thanh âm hít một hơi lãnh khí vang lên, người toàn trường đều bị dọa, chỉ thấy nửa người trên của Tần Thiên cột một tầng lại một tầng thuốc nổ, mọi người thấy thuốc nổ kia, chỉ cảm thấy tê cả da đầu, không ai hoài nghi uy lực những thuốc nổ kia. Mới vừa rồi còn có chút tâm tư phản kháng, lúc này đều may mắn mới vừa rồi không có xúc động, bằng không thì hậu quả khó mà lường được.
Vương Chính Đức ngồi ở trên ghế sa lon cũng không khỏi thở dài một hơi, biết lần này đạo tặc đến có chuẩn bị, cả đời hắn trải qua không ít sóng to gió lớn, thời điểm này cũng không khỏi thay đổi mặt sắc.
Tần Phong từ trên người lấy xuống một cái mâm tròn, đặt ở trên đầu gối Vương Chính Đức. Cười nói với Vương Chính Đức:
- Coi chừng, tuyệt đối không nên động, nếu như ngươi khẽ động, dịch thể bên trong hỗn hợp, trong vòng ba giây căn biệt thự này sẽ bay lên trời cao, đừng hoài nghi lời khuyên của ta.
Nói xong, Tần Thiên đi ra đại sảnh.
Dù cả đời Vương Chính Đức trải qua vô số sóng gió, thời điểm này trên mặt cũng không khỏi toát ra mồ hôi lạnh, hắn nhìn xem quả Boom trên đầu gối, động cũng không dám động, tuy hai cánh tay có thể động, nhưng mà hắn không dám, hắn không dám đi thử, trải qua cuộc sống sa hoa, hắn ngược lại càng thêm tiếc mệnh. Mọi người nằm trên mặt đất bị trói chặt, con mắt chặt chẽ nhìn quả Boom, trái tim mỗi người đều bay lên, nguyên một đám hô hấp cũng không dám.
Trên tay Tần Thiên mang theo một cái bao lớn, đi trở về đại sảnh, đem bức màn kéo lên. Nhìn xem mọi người trong đại sảnh, nguyên một đám khẩn trương như vậy, không khỏi cười nhẹ đi qua, cầm lấy mâm tròn trên đầu gối Vương Chính Đức, hướng góc tường quăng đi.
- A, a, a, ta chết mất, ta chết mất.
Mâm tròn không có bạo tạc nổ tung, ngược lại là mọi người trong đại sảnh lớn tiếng kêu thảm thiết.
- Tốt rồi, đừng có la nữa, như vậy sẽ khiến người ta buồn cười.
Tuy Vương Chính Đức bị sợ không nhẹ, dù đã trải qua rất nhiều sóng to gió lớn, cũng không khỏi cảm thấy mất mặt.
Mọi người an tĩnh lại, mới phát hiện quả Boom kia là giả, nguyên một đám không khỏi thở phào một cái.
- Ngươi đến cùng nghĩ muốn cái gì, chúng ta hẳn không có thâm cừu đại hận gì đi, nói ra yêu cầu của ngươi.
Vương Chính Đức lớn tiếng hỏi.
- Tốt, quả nhiên là dứt khoát, ta thích loại phong cách này của ngươi, nói ngắn gọn, ta muốn tiền.
Tần Thiên nói xong, mở bao lớn, từ bên trong lấy ra một notebook để lên bàn.
Nhưng mà ánh mắt của mọi người đều bị bao lớn kia hấp dẫn, nhìn xem bao lớn, nguyên một đám đều cảm giác hô hấp có chút khó khăn. Chỉ thấy bên trong đều là một bó một bó thuốc nổ, toàn bộ bao lớn đều là thuốc nổ.
Vương Chính Đức nhìn thuốc nổ trong bao lớn, lại nhìn Laptop trên bàn, không khỏi nuốt nước miếng một cái, xem ra tình huống so với mình tưởng tượng còn bết bát hơn. Tần Thiên bật máy tính lên, sau đó đem Computer phóng tới trước mặt Vương Chính Đức, lãnh khốc nói:
- Tốt rồi, hiện tại ngươi đưa kim ngạch cùng mật mã vào là được, chuyển khoản đến tài khoản của ta, ngươi tốt nhất suy nghĩ xem mình nên đưa vào bao nhiêu, nếu như không có đạt tới ta mong muốn, tin tưởng ta, cả đời ngươi sẽ khó mà quên được.
Trên mặt Vương Chính Đức không khỏi bốc lên mồ hôi lạnh, hắn cảm thấy hiện tại sao cũng không phải, đạo tặc trước mắt kia, tuyệt đối là nhân vật nói được thì làm được, nhưng mà vấn đề là đưa vào ít sẽ có sự tình, đưa nhiều lại không nỡ, ai biết đến cùng phải đưa bao nhiêu, đạo tặc này mới cảm thấy đủ, hắn cảm thấy áp lực chưa từng có.
Đích, đích, đích…
Đột nhiên tiếng còi cảnh sát truyền đến, vừa nghe đến tiếng còi cảnh sát, mọi người trong đại sảnh nhất thời tinh thần đại chấn.
- Người ở bên trong nghe, ta là cục trưởng cục cảnh sát Đông Hải Thị Lý Trung Hân, hiện tại ngươi đã bị bao vây, khuyên ngươi lập tức bỏ vũ khí xuống đi ra đầu hàng, tranh thủ khoan hồng của pháp luật.
Ngoài cửa không ngừng truyền đến tiếng la.
Tần Thiên nghe tiếng còi hú ngoài cửa, trấn định tự nhiên từ trong bao lớn lấy ra nguyên một đám thuốc nổ, sau đó rất nghiêm túc đặt trong đại sảnh, không bao lâu, mười mấy bao thuốc nổ đều sắp xong, mọi người trong đại sảnh thấy thuốc nổ chung quanh, nguyên một đám đều bị hù nói không ra lời. Tần Thiên nhìn xem mọi người sợ hãi, không khỏi khinh bỉ, tầm mắt của hắn không khỏi rơi vào trên người Vương Thiên Dân vẫn còn hôn mê, không khỏi thầm nghĩ: Đợi chút nữa hết thảy liền có thể giải quyết, hiện tại trước hết để cho ngươi hôn mê đi.
Tần Thiên không để ý cảnh sát ngoài cửa tí nào, cười híp mắt nói với mọi người:
- Ai trước.
Hai bảo tiêu ở trên đất nói:
- Chúng ta cho, chúng ta đem toàn bộ tiền của chúng ta cho ngươi, cầu ngươi thả chúng ta đi.