Ngay khi vừa đẩy bật nắp tủ ra, Dư Tô lập tức đứng thẳng dậy, nhìn thấy quanh phòng trống trơn.
Trừ cô ra không có một ai.
Chiếc rương gỗ lớn lúc này bị người ta vứt một bên dưới đất, bên ngoài cứ chốc chốc lại như có như không vang lên tiếng cãi vã.
Dư Tô nhảy ra khỏi ngăn tủ, nhẹ nhàng bước ra cửa.
Ngay lúc cô sắp rời khỏi phòng đã nghe thấy có tiếng bước chân dồn dập vang lên từ phía bên phải hành lang, đó không phải là vị trí của cầu thang, người tới là ai đây?
Dư Tô mau chóng trốn sau cánh cửa, rất nhanh sau đó đã thấy Dịch Thư vội vã tiến vào.
Anh ta không phát hiện ra Dư Tô đang trốn sau cánh cửa, mà quay lưng lại nhìn chiếc giường đã bị lật tung lộn xộn.
Dường như Dịch Thư có chút kinh ngạc, ánh mắt anh ta chuyển sang chiếc tủ lớn, nhanh chân tiến lại mở nắp ngó vào trong, thấy trong tủ rỗng không, Dịch Thư lại hơi sững người.
Cũng không biết trong lòng anh ta đang suy nghĩ gì, chỉ thấy Dịch Thư mau chóng quay người toan bước ra ngoài, mà cuối cùng khi vừa quay lại anh ta cũng để ý thấy Dư Tô đang đứng sau cánh cửa.
Gương mặt Dịch Thư lúc này là không giấu nổi vẻ kinh ngạc, anh ta tiến hai bước, lại gần Dư Tô, cất giọng hỏi: "Sao cô lại im im đứng đây không nói tiếng nào? Lúc nãy có ai vào đây không? Cô đã bị bắt chưa?"
Dư Tô đẩy cửa bước ra, cười nói: "Anh hỏi nhiều quá, phản ứng của tôi hơi chậm, ý anh hỏi là ai vào cơ?"
Đáy mắt Dịch Thư thoáng qua một loại cảm xúc khó phán đoán được: "Trước khi tôi tới có ai khác vào phòng này không?"
"Chuyện này ấy à..." Dư Tô kéo dài giọng, chậm rãi ngồi xuống bên mép giường, gật đầu nói: "Đúng, vừa có người vào phòng xong."
Cô còn chưa dứt lời, Dịch Thư đã vội vàng hỏi: "Là ai? Người này chắc chắn chính là hung thủ!"
Dư Tô cúi đầu nhìn đồng hồ trên điện thoại, trò chơi đêm này chỉ còn dư lại chưa tới một phút.
Cô cất di động, ngẩng đầu nhìn Dịch Thư, không trả lời câu hỏi của anh ta mà cong mắt cười ngoắc tay: "Lấy tôi làm mồi nhử có vui không? Muốn có manh mối hả? Nào, gọi tôi là bố đi."
Giọng nói của cô mang theo vẻ ngọt ngào, gương mặt muốn bao nhiêu dịu dàng có bấy nhiêu dịu dàng, nhưng lời nói thốt ra lại khiến lòng Dịch Thư hoảng hốt.
Anh ta híp mắt, đôi mắt lập tức sáng rực nhìn chằm chằm Dư Tô, quan sát cẩn thận. Một lúc sau anh ta mới cất tiếng hỏi: "Hóa ra cô giả bộ ư?"
Vừa dứt lời, âm thanh thông báo trò chơi trốn tìm kết thúc đã vang lên.
Dư Tô vỗ tay, ung dung vui sướng bắt chéo chân, nghiêng nhìn Dịch Thư nói: "Vừa rồi anh hỏi tôi có bị bắt không phải chứ? Sợ rằng phải khiến anh thất vọng rồi, màn chơi hôm nay tôi không có thua."
Sắc mặt Dịch Thư hơi thay đổi, nhưng chỉ trong chốc lát đã lại cười rạng rỡ: "Không bị bắt là tốt, tôi mừng còn không kịp, sao lại thất vọng được? Chỉ là ban nãy cô nói tôi đem cô ra làm mồi nhử, hình như cô hiểu lầm gì rồi?"
"Ồ, vậy cứ coi như hiểu lầm đi." Dư Tô đứng lên bước ra khỏi cửa, "Tôi về phòng ngủ trước đây, ngủ ngon."
Dịch Thư cau mày, vội gọi Dư Tô lại trước khi cô ra khỏi phòng: "Đợi đã, thôi được rồi, tôi thừa nhận mình muốn tìm một kẻ ngốc làm mồi nhử, lừa hung thủ lộ mặt."
Dừng lại một chút, anh ta ho khẽ, bổ sung thêm: "Đương nhiên tôi không có ý nói cô ngốc."
Nói ra mấy lời này coi như anh ta chưa đánh đã khai.
Dư Tô dừng bước, xoay người nhướn mày nhìn anh ta.
Dịch Thư khom lưng: "Tôi xin lỗi, là tôi lợi dụng cô, có thể xin cô đại nhân đại lượng đừng chấp nhặt với kẻ mọn như tôi. Cô xem, tôi chân thành xin lỗi cô như vậy có được không?"
"Cũng tạm tạm." Dư Tô gật đầu, khoanh tay trước ngực nói: "Tiết lộ cho anh manh mối cũng đơn giản thôi, nhưng nhỡ đâu anh lại nảy ra ý định hãm hại tôi thì sao?"
Dịch Thư cười gượng gạo: "Cô xem cô nói kìa, tôi bị cô xoay vòng vòng thế này mà còn hại cô được sao? Nhìn cô đơn giản ngây thơ như thế mà sao lòng dạ lại thâm sâu tới vậy..."
"Cứ coi như anh đang khen tôi đi." Dư Tô chớp mắt, cười nói: "Thôi không dài dòng nữa, tôi nói cho anh nghe, hung thủ chắc hẳn là một người đàn ông, không tính Tiêu Hải."
Đương nhiên, cũng không phải là Dịch Thư, Dư Tô hiện giờ có thể chắc chắn anh ta không phải hung thủ.
Đầu tiên là căn cứ vào biểu hiện khi trước của anh ta, cách anh ta hãm hại cô quá mức rõ ràng, nếu như bị bắt được, cô có thể dễ dàng nhìn thấy vết tích quần áo bị nhét lẫn lộn giữa lớp chăn, phát hiện anh ta có động tay động chân.
Nếu anh ta là hung thủ, Dư Tô có thể nói tất cả mọi chuyện cho các người chơi khác nghe trước buổi bỏ phiếu, để mọi người bầu cho anh ta.
Mà trước đó hai người còn từng tuyên bố với các người chơi rằng họ tìm được một manh mối rất quan trọng cần được kiểm chứng. Trong tình huống này ai hãm hại Dư Tô chính là người đáng nghi nhất.
Ban nãy có người nhấc rương gỗ xuống nhưng lại không mở nắp tủ, đó là vì hắn ta không dám lộ mặt trước người chơi khác.
Nếu Dư Tôi thấy được mặt kẻ đó, coi như màn chơi ngày hôm nay thất bại, các người chơi cũng có thể bỏ phiếu cho hung thủ, hoàn thành trò chơi.
Chuyện này có thể chứng minh người ban nãy tiến vào chắc chắn chính là hung thủ.
Mà khi nãy trò chơi còn chưa kết thúc, nếu Dịch Thư chính là hung thủ thì sau khi bỏ rương gỗ xuống anh ta hoàn toàn có thể gọi con ma nhỏ đến bắt Dư Tô, sao phải tự mình xuất hiện, bại lộ thân phận.
Kết hợp nhiều manh mối khác nhau khiến sự nghi ngờ của Dư Tô với Dịch Thư giảm xuống tận đáy.
"Sao cô lại cho rằng hung thủ là đàn ông, hơn nữa lại loại trừ cả Tiêu Hải?" Dịch Thư hơi nghi ngờ hỏi.
Dư Tô nhìn hướng chiếc rương gỗ, bĩu môi, nói: "Chiếc rương đó dù không lớn nhưng lại rất nặng. Sức lực của tôi tương đương với hầu hết các cô gái bình thường khác, mà tôi phải mất rất nhiều sức mới có thể kéo được chiếc rương này đi, hơn nữa còn phải cực kỳ cẩn thận mới có thể bưng nó đặt xuống đất mà không phát ra âm thanh quá lớn.
Hung thủ bưng rương gỗ vô cùng nhẹ nhàng, nhanh nhẹn, cách một lớp ván tủ tôi không nghe được tiếng chiếc rương bị đặt xuống đất. Chiếc rương nặng đến vậy mà hung thủ lại có thể đặt lên đặt xuống một cách nhẹ nhàng, vậy hắn ta ắt hẳn phải rất khỏe mạnh."
Cô gái tóc ngắn tên Đỗ An Hoa tuổi tác cũng xấp xỉ Dư Tô, chắc hẳn sức lực cũng phải tương đương.
Quý bà nhà giàu Vu Thiến vốn giàu có sung sướng từ khi còn nhỏ, trông vóc dáng cũng không giống người tập thể thao, so với Dư Tô chỉ có thể càng yếu ớt hơn.
Còn Tiêu Hải thì chưa bàn tới sức lực, riêng với chiều cao của cậu nhóc này, muốn nhẹ nhàng di chuyển chiếc rương đặt trên tủ gỗ cũng đã không phải việc dễ dàng.
Chỉ trừ khi ba người này giấu tài riêng không ai biết.
Dịch Thư cũng đã loại bỏ được hiềm nghi, dư lại chỉ còn mỗi cậu nam sinh trung học và Tần Niên.
Phạm vi bỗng chốc được thu hẹp đi rất nhiều, Dư Tô như thấy được ánh mặt trời ban mai chiếu trước mắt.
Dịch Thư cau mày suy nghĩ một hồi rồi gật đầu nói: "Cũng có lý, vậy tiếp theo chúng ta phải cẩn thận quan sát hai người này. Nhưng cũng không thể buông lỏng cảnh giác với những kẻ khác, cô nên biết có những người chơi sở hữu các đạo cụ đặc biệt, nếu trong màn chơi này có kẻ sử dụng đạo cụ thì mọi chuyện sẽ không còn đơn giản như vậy nữa."
Dư Tô đáp một tiếng, bước ra khỏi cửa, "Trước tiên cứ rời khỏi đây đã, hai người chúng ta đơn độc đứng đây mãi cũng không ổn."
Nghe tiếng ồn ào bên dưới, có vẻ như trừ hai người bọn họ ra toàn bộ các người chơi khác đều bị bắt được.
Khi hai người xuống tới tầng một, mấy người chơi trong gian chính vẫn đang tranh cãi gay gắt, không ngừng gán cho đối phương mác hung thủ.
Lúc tiến vào cửa Dư Tô vừa khéo nghe được tiếng cô gái tóc ngắn Đỗ An Hoa.
Cô ta vừa tức tối lại vừa tủi thân nói: "Tôi đã nói không biết bao nhiêu lần rồi, do có người chỉ cho con ma nhỏ kia biết vị trí của tôi nên tôi mới bị bắt được! Giờ mọi người đều xông đến chỉ trích tôi làm gì?!"
Từ mấy lời cãi cọ của các người chơi, Dư Tô cũng đã nắm bắt được tương đối tình hình.
Mấy người chơi truy lại thứ tự bị bắt thì phát hiện ra người đầu tiên bị tìm được là Đỗ An Hoa, sau đó cô ta vội vàng vào gian chính bắt Tần Niên, Tần Niên đi tìm Tiêu Hải, hai người lại cùng nhau đi bắt Vưu Thiến, cuối cùng Vưu Thiến lại tìm được cậu học sinh trung học.
Năm người bị bắt được theo thứ tự như vậy, mà mỗi lượt một người bị tóm đều là do các người chơi khác nhau ra tay, vì vậy họ có thể quả quyết rằng người đầu tiên bị ma bắt chính là Đỗ An Hoa.
Nhưng Đỗ An Hoa vẫn cố tiếp tục thanh minh, không ngừng nói tới khô cổ giã họng rằng mình không phải người đầu tiên.
Những người chơi khác lại lần lượt chỉ lại người mình bắt được, Đỗ An Hoa lại tiếp tục thanh minh... tất cả lâm vào vòng lặp không thoát ra được.
Lúc này, cậu học sinh trung học đứng ra lên án Vưu Thiên: "Hai chúng ta cùng là người chơi mới, vậy mà bà lại ra tay hại tôi, bà quá đáng thật đấy!"
Vưu Thiến tức tới đỏ bừng mặt, quay đầu chỉ thẳng mặt Tần Niên, bật thốt: "Tôi bỏ ra một khoản tiền lớn thuê cậu ta giúp tôi hoàn thành nhiệm vụ, vậy mà không phải cậu ta vẫn bắt tôi cho ma sao!"
Còn chưa dứt lời bà ta đã hối hận đưa tay che kín miệng, chỉ tiếc là đã muộn.
Gian phòng chợt im lặng trong tích tắc, rồi tiếng cãi cọ lại càng thêm gay gắt.
"Vậy tức là bà hoàn toàn không phải người mới? Lại còn quen Tần Niên từ trước nữa?!"
"Quen biết nhau thì cứ bảo là quen đi, còn giả vờ giả vịt làm gì!"
"Khốn nạn, hóa ra hai người lừa chúng tôi từ đầu? Vậy mấy lời các người nói... tôi cũng không dám tin nữa!"
"Ha, bảo sao người mới như bà lại có thể tỏ ra bình tĩnh đến vậy, hóa ra là giả bộ à?"
Dịch Thư không chịu nổi tiếng bọn họ tranh cãi ầm ĩ, bèn hắng giọng lớn tiếng noi: "Có thể im lặng một chút không? Chỉ cần tìm ra hung thủ là ngày mai chúng ta an toàn rồi mà? Giả mạo người mới thì sao, chuyện này không phải rất bình thường sao, đừng nói với tôi đây là lần đầu tiên mấy người thấy việc này?"
Các người chơi khác nghe vậy lời vẫn chưa dứt cũng nín lại.
Trong chớp mắt cả căn phòng lại yên tĩnh trở lại, Dư Tô lại cảm thấy không quen lắm.
Lúc này cậu nam sinh lại rụt cổ giơ tay: "Vậy, hai người biết hung thủ là ai sao?"
Dịch Thư nhìn sang Dư Tô, Dư Tô lại mù mờ hỏi lại: "Hung thủ là ai vậy? Có phải anh tìm được đầu mối gì không?"
"..." Lại bắt đầu giả ngốc ư?
Dịch Thư nhắm mắt, đỡ trán nói: "Bọn tôi... Khụ, tôi tạm thời vẫn chưa biết hung thủ là ai, nhưng hiện giờ đã có đối tượng tình nghi, giờ tôi buộc phải hỏi mọi người một câu, mọi người suy nghĩ cho kỹ rồi trả lời tôi."
Gương mặt anh ta trầm xuống, nghiêm túc nhìn mọi người, hỏi: "Ban nãy lúc mọi người đang cãi nhau dưới tầng một, có ai rời đi không?"