Dư Tô ngồi trên chiếc ghế đá bên đường, khẽ cúi đầu, ngón tay cô nhè nhẹ mân mê những hàng chữ trên vỏ bánh mì, im lặng suy nghĩ mất một lúc lâu.
Ngô Băng ngồi một bên, cứ nhìn cô chằm chằm với ánh mắt sáng quắc nhưng lại không hề buông một câu thúc giục.
Giây lát sau, Dư Tô ngẩng đầu nhìn cô ta rồi hỏi: "Cô muốn tôi phối hợp với cô thế nào? Phối hợp làm chuyện gì?"
Ngô Băng nở nụ cười, gương mặt tái nhợt chợt phơn phớt vệt ửng hồng, cô ta thở phào như thể vừa trút bỏ được gánh nặng nào đó, dịu dàng nói: "Đơn giản lắm, tôi muốn cô cùng tôi giết chết Chung Liêm trong hôm nay. Kẻ phản bội chết rồi, chúng ta chỉ cần hoàn thành mục tiêu nhiệm vụ của mình theo trình tự, đợi đến khi màn chơi kết thúc là được."
Dư Tô mím môi, khẽ cau mày, lộ vẻ lưỡng lự.
Cô nhớ mình từng đọc một câu nói thế này: "Khi gặp chuyện gì đó khó khăn, người ta sẽ không đi cầu xin kẻ yếu đuối hơn mình giúp đỡ."
Dù rằng giờ không phải Ngô Băng đang cầu xin cô giúp đỡ, nhưng tình huống cũng lại từa tựa.
Hơn nữa, theo những gì Ngô Băng nói, cô ta nhận định rằng Phong Đình là một đồng đội tuyệt vời, vậy tại sao cô ta không tìm Phong Đình, người mạnh mẽ hơn Dư Tô rất nhiều, mà thay vào đó lại chọn một cô gái như cô.
Dư Tô ngoái đầu nhìn Ngô Băng, nói: "Trước đây tôi cũng từng nghe nói có một Hội nhóm này, Hội phó là một cô gái từng mắc phải bệnh hiểm nghèo, chắc đó là cô phải không?"
Ngô Băng cười, gật đầu: "Đúng vậy, chính là tôi. Hóa ra tiếng tăm của tôi đã vang xa tới vậy rồi à, nếu thế sau khi nhiệm vụ lần này kết thúc, hay là cô cũng thử cân nhắc việc tham gia Hội chúng tôi xem."
Dư Tô chầm chậm gật đầu, vẻ đắn đo lưỡng lự ban nãy giờ chuyển sang kiên định, cô cất lời: "Nếu cô đã là người có danh tiếng như vậy, thì đương nhiên tôi cũng sẵn lòng phối hợp với cô để hoàn thành nhiệm vụ. Cô nói xem, kế hoạch của cô thế nào, chúng ta phải làm gì?"
Ngô Băng uống một ngụm sữa rồi mới dùng giọng điệu êm ái của mình chầm chậm giải thích: "Quản lý ký túc nữ đã chết rồi, trường cũng không còn lòng dạ nào mà tìm người khác tới thay, vậy nên ra vào ký túc xá nữ giờ đã rất dễ dàng. Căn phòng 305 kia chẳng phải luôn luôn trống không, chẳng ai dám vào sao?"
Cô ta nhìn Dư Tô chằm chằm, hai mắt loe lóe sáng: "Nếu... chúng ta lừa Chung Liêm vào đó rồi giết chết ông ta thì cũng chẳng có ai phát hiện ra đâu."
"Vậy à..." Dư Tô suy nghĩ rồi gật đầu: "Quả thực là nơi đó rất phù hợp đến giấu xác, nhưng chúng ta lừa Chung Liêm tới đó thế nào? Còn nữa, tôi nghĩ mình nên gọi điện nói cho Ngụy Minh một tiếng trước đã, nếu không tôi lại thấy không yên tâm lắm."
Nói xong cô toan rút điện thoại ra, nhưng tay lại bị Ngô Băng giữ lại, cô ta khẽ lắc đầu, nói: "Điền Tinh, chúng ta không thể cứ ỷ lại đàn ông mãi được, cô nghe tôi nói hết đã."
Cô ta nói tiếp: "Chung Liêm vẫn chưa biết tôi định vứt bỏ ông ta, vậy nên chỉ cần tôi nói một tiếng là ông ta sẽ tin tưởng vô điều kiện. Lát nữa tôi sẽ gọi điện cho Chung Liêm, nói hôm nay tôi định ra tay sát hại cô, giúp ông ta mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, tôi cần ông ta đến hỗ trợ, chắc chắn ông ta sẽ tới ngay.
Tới lúc đó, Chung Liêm vẫn cứ nghĩ tôi và ông ta cùng một phe nên sẽ chỉ đề phòng cô, chúng ta cùng tấn công bất ngờ là có thể dễ dàng giết chết ông ta ngay, phải chứ?"
Dư Tô ngập ngừng: "Nhưng nhỡ đâu..."
"Chẳng lẽ màn chơi nào cô cũng đều định dựa dẫm vào Ngụy mỹ nam, chờ anh ấy giúp cô qua màn sao?" Ngô Băng ngắt lời Dư Tô: "Lỡ có một ngày hai người trở thành đối thủ trong màn chơi thì sao? Nếu vì giúp cô hoàn thành nhiệm vụ mà anh ấy chết trong trò chơi thì thế nào, cô nghĩ liệu mình có thể không áy náy được ư? Cô nên tự mình học cách trưởng thành chứ không phải là dựa dẫm chờ đợi người khác giúp đỡ. Lần này cô phải gồng mình lên, thử tự đứng trên đôi chân của mình xem sao, được chứ?"
Dư Tô mím môi, ra vẻ đang rất rối rắm, cô đắn đo một hồi rồi mới nghiến răng, gật đầu: "Được, tôi tin cô, chúng ta đi thôi!"
Ngô Băng mỉm cười, vươn tay nắm lấy tay cô rồi dịu dàng nói: "Thế mới đúng, sau khi nhiệm vụ này kết thúc tôi sẽ đưa cho cô phương thức liên lạc của tôi, khi nào quay lại thế giới thực, mình có thể làm bạn với nhau."
Dư Tô ừ một tiếng, mặc cho cô ta nắm lấy tay trái mình, đặt chiếc bánh mì và hộp sữa vẫn chưa uống lấy một ngụm xuống ghế rồi đứng lên: "Vậy giờ chúng ta đi luôn, gắng hoàn thành nhiệm vụ cho nhanh."
"Được." Ngô Băng cũng buông đồ ăn trong tay, vừa đi theo Dư Tô tới ký túc nữ vừa rút điện thoại đưa mắt ra hiệu với cô.
Giây lát sau, cô ta nói vào điện thoại: "Ừ, ông đang ở đâu vậy? Nhà thể chất hả? Ông tới đây mau lên, đến phòng 305 ký túc xá nữ, hôm nay chúng ta sẽ giết Điền Tinh, hoàn thành nhiệm vụ nhanh nhất có thể."
Dư Tô vẫn cứ im lặng bước đi, còn Ngô Băng rất nhanh đã kết thúc cuộc gọi, quay đầu sang mỉm cười, nói: "Tôi nói không sai, ông ta rất tin tôi, không hề nghĩ rằng tôi sẽ ra tay giết mình."
Dư Tô làm ra vẻ không hiểu, hỏi: "Nếu Chung Liêm có chết, sau khi màn chơi kết thúc, ông ta vẫn còn 24 giờ để sống ngoài hiện thực, cô không sợ ông ta báo thù sao? Hơn nữa quy mô Hội của cô có vẻ cũng rất lớn, cô không sợ ảnh hưởng đến danh dự Hội à?"
"Danh dự?" Ngô Băng cười, lắc đầu: "Ông ta thì làm được gì, bảo với mọi người rằng tôi cố ý giết ông ta sao? Tới lúc đó tôi chỉ cần khóc, bảo là mình đã cố hết sức là được, những người khác sẽ chỉ cảm thấy ông ta thua cuộc nên không cam tâm, đổ hết lỗi lên đầu tôi."
"..." Dư Tô nói: "Vậy tốt quá."
Đây là minh chứng cho câu nói trẻ con biết khóc sẽ được cho kẹo sao?
Dưới sân ký túc xá nữ, có lác đác mấy cô nữ sinh đang bước vào cổng.
Lúc Dư Tô và Ngô Băng bước tới sân, thấy có một cô gái chạy từ trong ra, gương mặt đầy vẻ vui mừng, vẫy tay với một cậu nam sinh đang đứng bên ngoài.
Cậu nam sinh nọ sải bước thật dài tiến lại, cô gái này bèn nói: "Giờ bạn cùng phòng của em ra ngoài rồi, anh mau lên chơi với em đi!"
Hai người cùng chạy vào, băng qua Dư Tô và Ngô Băng đứng trước, suôn sẻ tiến vào ký túc nữ.
Ngô Băng thì thầm: "Cô thấy chưa, ngày hôm nay thật sự là một thời cơ tốt không thể bỏ qua."
Dư Tô gật đầu, nói: "Vậy chúng ta cũng mau đi thôi."
Ngô Băng đi đằng trước, vươn tay đẩy cánh cửa phòng 305 ra, căn phòng vẫn giữ nguyên hiện trạng như ngày hôm qua các cô ghé tới.
"Đợi một lát đã, chắc ông ta sẽ tới nhanh thôi." Ngô Băng bước tới trước ghế, thổi lớp bụi bám trên mặt ghế rồi lại lấy tay áo lau sạch, xong xuôi mới ngồi xuống.
Dư Tô nói: "Tôi vào nhà vệ sinh trước cái đã, tôi cứ thấy hơi... căng thẳng. Trước giờ tôi chưa từng làm cái chuyện thế này, nếu không làm nổi thì biết phải làm sao đây?"
"Cái gì chẳng có lần đầu tiên, còn có tôi mà, cô đừng sợ." Ngô Băng cười, âm điệu mềm mại như nước của cô ta mang lại cảm giác như có thể vỗ về trấn an tâm trạng người khác.
Dư Tô đáp một tiếng rồi bước vào nhà vệ sinh.
Vừa đóng cửa phòng, nụ cười trên mặt Dư Tô đã biến mất, cô lạnh lùng nhét con dao găm Kim Cập vào sau lưng, rồi lại rút điện thoại từ túi áo ra.
Màn hình điện thoại bật sáng, hiện ra cuộc điện thoại vẫn đang trong quá trình kết nối.
Thời gian gọi đã hơn mười bảy phút.
Dư Tô không cúp điện thoại mà chỉ tắt màn hình rồi lại nhét máy vào túi.
Đứng trong nhà vệ sinh một hồi lâu, Dư Tô mới vặn vòi nước rồi mở cửa ra trong tiếng nước chảy ào ào.
Ngô Băng vẫn ngồi nguyên ở vị trí cũ, thấy Dư Tô bước ra, cô ta bèn quay đầu, mỉm cười với cô rồi nhẹ giọng: "Chắc ông ta sắp tới rồi, chúng ta ra cửa đứng, tựa người vào tường, đợi ông ta đẩy cửa bước vào thì ta sẽ bị cánh cửa che mất, mình sẽ nhân cơ hội đó cùng xông lên giết Chung Liêm!"
Nói xong, cô ta bèn rút từ trong túi ra một con dao Thụy Sĩ quân đội xinh xắn màu đỏ, huơ lên với Dư Tô.
Dư Tô cũng hiểu cô ta định làm gì, bèn gật đầu, bước thẳng tới cửa.
Lúc này, ngoài cửa vọng lại tiếng bước chân dồn dập đang tiến lại gần.
Ngô Băng vội bước lại gần Dư Tô, thì thầm: "Suỵt, chắc là ông ta đấy!"
Dư Tô dịch gần về phía giường, nhân lúc này thò tay trái ra sau lưng, nắm chặt cán dao.
Tiếng bước chân dừng lại trước cửa phòng, tiếp sau đó tay nắm cửa bị vặn lấy, cửa phòng bị người bên ngoài đẩy mạnh ra.
Cũng đúng vào lúc này, đột nhiên Ngô Băng lại xoay người, cầm dao nhắm thẳng vào cổ Dư Tô!
Dư Tô đã đề phòng từ trước, cô né người tránh mũi dao, vung chân phải đá mạnh vào nửa người dưới của Ngô Băng.
Ngô Băng không ngờ rằng Dư Tô lại phản ứng nhanh tới vậy, cô ta bị trúng cú đá của Dư Tô, cẳng chân mềm nhũn ra, suýt đã mất thăng bằng.
Đúng lúc này, có người trở bước vào phòng.
Ngô Băng thét lên: "Sao cứ chậm rì rì vậy, còn không mau lại đây giúp tôi! Hóa ra cô ta còn giấu nghề!"
"Hửm? Cô muốn tôi giúp gì nào?"
Người vừa vào chậm chạp cất tiếng hỏi, mà ngay giây phút Ngô Băng vừa nghe được giọng người này, mặt cô ta đã biến sắc. Cô ta vừa kinh hãi lại vừa giận dữ: "Ngụy Minh? Tại sao lại là anh?"
Dư Tô đã kéo giãn khoảng cách với Ngô Băng, tay cô cầm con dao găm, híp mắt cười: "Người chị em, cô nghĩ tôi là đứa ngu à? Tôi thật sự rất muốn biết Mã Duy Duy bị cô lừa giết ra sao? Có phải cô ta ngốc lắm không?"
Sắc mặt Ngô Băng thay đổi liên tục, cái yếu ớt nhu nhược mà cô ta khoác lên khi trước đã tan biến hoàn toàn, Ngô Băng lạnh lùng nói: "Được, tôi đã xem thường mấy người rồi, tôi nhận sai. Chỉ là tại sao Ngụy Minh lại biết chúng ta đang ở đây?"
Phong Đình rút di động, cúp cuộc gọi của Dư Tô.
Từ lúc ở ngoài Phòng hiệu trưởng, Chung Liêm đề nghị mọi người không cần quá căng thẳng, cứ tách nhau ra, thư giãn tinh thần, Dư Tô đã cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Dù kẻ phản bội có là Chung Liêm hay Ngô Băng, hai kẻ này cũng đều sẽ phải nghĩ trăm phương ngàn kế để hoàn thành nhiệm vụ của mình, nào có thể bảo những người khác cứ thoải mái đi.
Lý do duy nhất cho hành động của Chung Liêm chính là để tách các người chơi ra, như vậy mới có thể dễ dàng ra tay giết họ.
Mà trong số bốn người còn lại chỉ có mình Dư Tô là nữ, vì vậy cô đã trở thành mục tiêu dễ dàng nhất. Bọn họ bắt đầu ra tay với phái nữ yếu ớt trước tiên, đây cũng là lý do khiến Mã Duy Duy là người thứ nhất bị giết.
Lúc nghĩ tới đây, Dư Tô cũng thấy Phong Đình đưa mắt ra hiệu với mình.
Khi Phong Đình nói nếu không có chuyện gì thì anh sẽ tới nhà ăn, anh cũng như vô tình mà liếc qua Dư Tô. Dư Tô bèn giả bộ như muốn đi theo, sau đó đúng như Dư Tô đoán trước, Ngô Băng đã cất tiếng gọi cô lại.
Khi Phong Đình quay người rời đi, anh đã bấm gọi cho Dư Tô.
Dù rằng giờ hầu như mọi người đều dùng điện thoại cảm ứng cả, nhưng khi điện thoại của Điền Tinh báo cuộc gọi đến, Dư Tô có thể lướt sang trái hoặc phải để lựa chọn nghe hay không nghe cuộc gọi. Vậy nên dù không tận mắt nhìn cô cũng có thể dễ dàng nhận điện thoại.
Khi nói chuyện với Dư Tô, Ngô Băng đã không thể ngờ rằng người nghe được lời cô ta nói không chỉ có mình Dư Tô.