Cổng ký túc xá vốn nên được khóa lại từ lâu, nhưng giờ vẫn chỉ khép hờ, phòng quản lý ký túc cũng còn sáng đèn.
Ba cô gái rón rén, khẽ đẩy cửa bước vào.
Cửa phòng quản lý còn đang mở, chiếc cửa sổ lớn bên cạnh không kéo rèm, bọn họ vừa bước vào đã bị cô quản lý ký túc ngồi trong phòng bắt gặp.
"Sao muộn thế này rồi mới về?" Cô quản lý nói vọng ra từ phòng, "Buổi đêm bên ngoài không an toàn đâu, mấy nữ sinh như các cháu không về phòng đi, tối thế này ra ngoài làm gì? Cũng chẳng buồn gọi mấy bạn nam đưa về, lỡ có chuyện không hay xảy ra thì sao?"
Dư Tô cười, vội vàng nhận lỗi: "Cô ơi, dạo này chúng cháu bận học quá, lúc nãy mới từ phòng tự học về, bọn cháu chỉ ở trong trường thôi không chạy lung tung đâu."
Cô quản lý gật đầu, nói: "Mau về ngủ đi, sau này đừng về muộn thế, dù có trong trường cũng không an toàn đâu!"
Lời này có thể chỉ là thuận miệng, nhưng cũng có thể mang theo hàm ý khác.
Dư Tô truy hỏi: "Cô ơi, trường mình có gì không an toàn hả cô?"
Cô quản lý sửng sốt rồi nhếch miệng cười: "Không phải mới có người nhảy lầu đó sao, mấy đứa không sợ à? Thôi được rồi, không nói nữa, mau về phòng đi."
Vừa nói bà vừa tiến tới đóng cửa lại.
Dư Tô nhướn mày, qua lớp cửa kính, cô thấy quản lý ký túc đang đứng yên trong phòng, không hề nhúc nhích.
Cô cứ cảm giác như có manh mối nào đó.
Dư Tô không nói thêm gì, chỉ bước tới bên hành lang, lặng lẽ quan sát. Nghe những cuộc trò chuyện vụn vặt xung quanh, cô thuận lợi tìm được phòng mình. Mã Duy Duy và Ngô Băng cũng lần mò đi tìm phòng.
Dư Tô ở căn phòng số 303, trong túi áo cô có một chiếc chìa khóa phòng.
Sau khi vặn khóa mở cửa bước vào, cô hơi lo mình sẽ làm bạn cùng phòng thức giấc nên không dám bật đèn mà mượn ánh sáng yếu ớt từ màn hình điện thoại cùng thị lực vượt trội của mình để tìm giường ngủ.
Nhưng ngay sau đó Dư Tô đã phát hiện, trong căn phòng ký túc này ngoài cô ra, chẳng có bất cứ một ai.
Dư Tô sững sờ, cô bật công tắc đèn, ánh đèn trên đỉnh đầu bật chớp vài lần rồi mới sáng lên.
Thật sự trong phòng không hề có người.
Đây là một căn phòng ngủ bốn người, giường trong phòng là loại hai tầng, phía trên là giường, bên dưới là bốn chiếc bàn để máy tính, trên bàn bày đầy đồ dùng cá nhân của các cô gái trong phòng.
Rõ ràng căn ký túc này vẫn còn người ở, tại sao bây giờ lại chẳng thấy bất cứ một ai?
Dư Tô nghi ngờ đưa mắt nhìn quanh phòng, vẫn chưa thể hiểu được lý do, cô bèn tạm thời bỏ qua vấn đề này, vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi tìm giường ngủ của mình, trèo lên nghỉ ngơi.
Khi nãy Dư Tô vừa nghe thấy điện thoại mình rung lên, lúc nằm xuống giường rồi cô mới mở ra, thấy có tin nhắn mới trong nhóm chat các người chơi lập trước khi bắt đầu Trò chơi Bút Tiên.
Người gửi tin nhắn là Chung Liêm: Tối nay mọi người đừng ngủ, cứ năm phút lại gửi một tin nhắn trong nhóm chat, ai không nói gì nghĩa là đã chết, lúc đó những người còn lại có thể yên tâm nghỉ ngơi.
Tin nhắn được gửi vào mười phút trước.
Chẳng ai trả lời.
Lần này, trừ Ngô Băng ra tất cả các người chơi đều bị ông ta hại, nếu Chung Liêm không tự cho là mình thông minh, tối nay chưa chắc mọi người đã gặp phải mối nguy lớn như vậy.
Ngoài ra còn thông báo mời tham gia một nhóm chat khác đến từ Vương Đại Long, cô vừa ấn đồng ý, màn hình đã hiện ra nhóm chat mới mang tên "Người một nhà tương thân tương ái".
"..."
Vừa gia nhập cô đã thấy tin nhắn của Vương Đại Long: "Đêm nay để ông ta chết đi, đồ đồng đội heo!"
Phong Đình: "Sửa tên nhóm đi."
Vương Đại Long nói tiếp: "Đáng ra chúng ta đã có thể nghỉ ngơi thoải mái, chỉ tại lão đần đó! Giữ ông ta lại có khi về sau chúng ta lại phiền to!"
Bạch Thiên nói: "Không sửa tên nhóm mai tôi sẽ giết anh."
[Chủ nhóm chat đổi tên nhóm thành: Người một nhà yêu nhau lắm cắn nhau đau]
"..." Dư Tô vốn còn đang hơi thấp thỏm, giờ lại không nén nổi mà phì cười.
Cô nhắn một câu: "Đêm nay chúng ta hãy gửi tin nhắn liên tục, mong là không bị chọn trúng ngay từ ngày đầu tiên."
Vương Đại Long: "Đồ xui như quỷ! Sao cô lại chọn trúng loại nhiệm vụ thế này! Hồ Vi quá lời, nể cô quá, còn bảo cô là linh vật."
Phong Đình: "Linh vật, cô thật là may mắn."
Bạch Thiên: "Không vui."
Dư Tô lau trán, không thèm để ý đến hai tin nhắn trước: "Bạch Thiên sao vậy?"
Bạch Thiên không đáp, một lúc sau Phong Đình mới nhắn: "Chắc là do lần này không có cơ hội chém người."
"..." Có vẻ rất có lý.
Bốn người trò chuyện một lúc, sau một hồi tán phét, Dư Tô bèn kể cho họ nghe về sự kỳ lạ của người quản lý ký túc.
Phong Đình nói: "Ngày mai cô đi gặp quản lý ký túc xá, ba người chúng tôi sẽ nghe ngóng chuyện về vị giảng viên họ Doãn và cô nữ sinh kia."
Dư Tô thầm nghĩ, sếp quả đúng là sếp, anh tự tin như thể hoàn toàn không nghĩ tới việc người chết đêm nay sẽ là một trong bốn bọn họ.
Vương Đại Long nói: "Nói tới đây tôi lại hơi nghi ngờ, có phải tên Chung Liêm kia cố ý làm vậy không?
Chúng ta lập đội tham gia màn chơi, các người chơi khác đương nhiên cũng có thể lập đội, có khi Chung Liêm và Ngô Băng là đồng đội của nhau, thấy Ngô Băng gặp nguy ông ta mới cố ý nhắc nhở Ngô Băng!"
Người khác không biết sẽ cho là Chung Liêm ngu ngốc, thật ra ông ta lại rất thông minh, che mắt được mọi người cứu Ngô Băng một bàn thua trông thấy!
Bạch Thiên: "Cũng có thể."
Vương Đại Long: "Khà, tôi thông minh hơn mấy người nhiều."
Bạch Thiên gửi sticker hình con dao đang nhỏ máu.
Dư Tô vừa cười vừa nghĩ, giả thiết Vương Đại Long đưa ra có khả năng chính xác cao, dù trông Chung Liêm có vẻ chỉ là một người đàn ông trung niên hết sức bình thường, nhưng nhìn người không thể nhìn mặt, ai biết ông ta liệu có phải sói đội lốt cừu không?
Màn chơi này không có người mới, biểu hiện của các người chơi cũng đều rất chuyên nghiệp, xem chừng tất cả đều đã hoàn thành ít nhất bốn lượt chơi.
Ngay cả cô gái tên Ngô Băng ốm yếu bệnh tật cũng chỉ vì bị đặt trong tình huống quá căng thẳng mà thét lên một tiếng lúc hồn ma xuất hiện, về sau cô ta hành động cũng tương đối chuyên nghiệp, không đến mức ngu ngốc.
Còn về tên đàn ông tên Chung Liêm, rất có thể ông ta không hề ngu ngốc như mọi người tưởng. Bề ngoài Chung Liêm giúp đỡ những người chơi khác lừa Ngô Băng, nhưng kết quả lại trở thành Ngô Băng nhờ ông ta mà tạm thời được cứu.
Giờ bảo hai người họ là đồng đội của nhau Dư Tô cũng phần nào tin tưởng.
Nhưng vào lúc này, chuyện họ có là đồng đội hay không không quan trọng, quan trọng nhất chính là phải sống tới ngày mai.
Trong nhóm chat bao gồm tất cả các người chơi, Chung Liêm lại gửi thêm tin nhắn: "Mọi người nói gì đi, không muốn biết người chết đêm nay là ai à?"
Sau một hồi tĩnh lặng, Bạch Thiên nhắn một câu: "Không biết ai chết, nhưng mong đó là ông."
Anh dám nói vậy thật ư? Anh trai ơi làm vậy khác nào đang khiêu chiến! Trong lòng Dư Tô thầm cổ vũ nhiệt liệt.
Trong nhóm lớn, Mã Duy Duy gửi một chuỗi tin nhắn 666 (*) tới, sau đó Vệ Nghị cũng nhắn theo.
(* 666 có âm đọc gần giống牛牛牛: cừ lắm, giỏi lắm)
Cuối cùng Ngô Băng gửi một câu: "Dù hôm nay may nhờ có Chung Liêm mà tôi thoát chết, nhưng tôi cũng gửi 666.”
Chung Liêm không nhắn thêm gì nữa, còn bốn người trong nhóm nhỏ của Dư Tô liên tục nhắn tin cho nhau, cứ nghĩ ra chuyện gì hay là lại mang ra nói, không nghĩ được thì gửi icon hoặc viết chữ linh tinh vào.
Cho đến tờ mờ sáng độ chừng bốn rưỡi, hai mí mắt Dư Tô díp chặt lại không mở ra nổi, cố gắng ép mình tỉnh táo một hồi rồi không biết lại thiếp đi từ lúc nào.
Khi bị ánh sáng mặt trời rọi vào đánh thức, trong giây lát cái đầu trống rỗng của Dư Tô nảy ra ý nghĩ: A, mình vẫn còn sống.
Hai giây sau, cô vội lật mình mò mẫm tìm điện thoại, thấy tin nhắn sau cùng của ba người trong nhóm dừng lại vào lúc năm giờ sáng.
Từ sau lúc Chung Liêm bị cả đám người chơi xua đuổi, nhóm chat lớn đã không còn hoạt động, hiện giờ Dư Tô vẫn chưa rõ người chết là ai.
Cô đang định mở nhóm nhỏ ra gửi tin nhắn hỏi han, vừa mới đánh một chữ đã đột nhiên nghe thấy một tiếng "Bốp" thật lớn vang lên từ ngoài cửa sổ.
"A!!!"
Vài tiếng gào thét gần như đồng thanh vang lên, lẫn lộn với nhau, âm lượng đủ để xuyên thẳng qua cả trần ký túc!
Dư Tô xoay mình xuống giường, lê xềnh xệch dép dưới chân chạy tới gần cửa sổ.
Cửa sổ ngoài sân thượng nhìn thẳng ra ký túc nam, mà lúc này dưới chân ký túc xá nam lại có một vũng máu tươi đỏ lòm đang nổ tung.
Từ xa nhìn lại, bãi máu như một đóa Mạn Đà La lộng lẫy quái ác, giữa trung tâm đóa hoa là một chấm đen, chấm đen ấy chính là xác người.
Thị lực của Dư Tô rất tốt, hơn nữa phòng cô lại nằm ngay trên tầng ba nên rất nhanh thôi đã nhận ra cái xác đã nát tan thành từng miếng thịt máu vụn chính là Vệ Nghị.
Dư Tô nhận ra được là do chiếc áo hoodie của cậu.
Nhịp thở của Dư Tô dừng lại trong giây lát, lòng thầm nghĩ, bọn họ lo sợ suốt cả đêm, nhưng chẳng ai ngờ rằng lần này sẽ phải bỏ mạng vào ban ngày.
Chiếc di động bị Dư Tô ghì chặt trong tay liên tiếp rung lên, cô cúi đầu mở điện thoại ra nhìn, thấy Vương Đại Long vừa gửi tin nhắn trong nhóm chat lớn.
Anh ta nói: "Tôi vừa vào nhà vệ sinh rửa mặt một cái, mới chỉ đi một lát thôi mà cậu ta đã chết rồi!"
Mã Duy Duy: "Ai biết anh nói thật hay nói dối, có khi nào là anh đẩy cậu ta không?"
Vương Đại Long: "Tôi ăn no rửng mở chắc? Đẩy cậu ta làm gì!"
Mã Duy Duy: "Ôi, anh trai đừng kích động quá, tôi đùa chút thôi mà. Không ngờ người chơi lại bị giết vào sáng sớm, biết thế đêm qua đã ngủ cho kỹ rồi."
Chung Liêm: "Thôi đừng nói nữa, chúng ta mau xuống xem tình hình thế nào đi!"
Dư Tô mở nước lạnh rửa qua mặt rồi vội vàng xuống tầng.
Vốn dưới tầng cũng đã có rất nhiều sinh viên tụ tập, chỉ là đa số các cô cậu sinh viên đều cảm thấy sợ, chỉ ít kẻ to gan dám đứng gần thi thể ngó nghiêng, thỉnh thoảng lại có mấy cô cậu nghe được tin mà kéo nhau chạy lại, vội vàng nhân cơ hội này chụp mấy tấm hình, quay vài cái video.
Nhìn những người này chụp lia lịa thi thể của Vệ Nghị, Dư Tô thấy hơi phiền muộn.
Có lẽ, một ngày nào đó cô thất bại trong màn chơi rồi cũng sẽ biến thành một cái xác như vậy, để cho người ta chụp hình câu like, tăng tương tác, để họ thỏa sức soi mói bình phẩm.
Cô chen về phía trước, lúc này dưới sân còn chưa đông người nên Dư Tô cũng dễ dàng chen lên được phía trên cùng.
Lúc này Dư Tô không thể tiếp xúc với xác chết, vì chỉ lát nữa thôi cảnh sát sẽ tới điều tra lấy chứng cứ, nếu đứng quá gần thi thể sẽ bị trách mắng vì tội phá hoại hiện trường.
Nhưng dù là ở khoảng cách này thì với Dư Tô mà nói cũng đã đủ rồi.
Dư Tô nhìn cái đầu bị đập vỡ toang của Vệ Nghị, rồi lại đưa mắt dõi xuống, nhìn sang vũng máu lênh láng trên mặt đất.
Giây phút ánh mắt hướng sang vũng máu tươi, Dư Tô bỗng chợt sững sờ.
Giữa vũng máu có chữ.
Sáu con chữ nhỏ màu trắng bất ngờ hiện lên trong vũng máu đỏ tươi, đề: "Tờ báo cũ trong thư viện".
Dư Tô ngạc nhiên, thì thầm tự độc thoại: "Chẳng lẽ, mỗi người chết sẽ đổi lại được một gợi ý?"
Không biết từ bao giờ, bốn người Phong Đình, Vương Đại Long, Bạch Thiên và Chung Liêm đã nối đuôi nhau chạy từ ký túc xá nam lại.
Bọn họ cũng đã thấy dòng chữ giấu trong vũng máu, lòng dạ lại rối bời trong thoáng chốc.