• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giản Diệc Thận hơi tức giận, sao chuyện này lại xảy ra cùng một lúc?

Bà xã ghen vì anh tham gia biểu diễn của một người bạn, náo đến ly hôn, chuyện này đúng là thật mất mặt.

“Cậu nghe ai nói?” Anh không vui hỏi.

Bạch Thiến Ngữ do dự một lúc: “Nghe Hoắc Chí Từ nói, cậu ấy bảo Tô Tân một đêm không về, còn có người thấy hôm qua trong tiệc tối của Jenny, Tô Tân đứng rất gần Trình Tử Hạo, tớ cảm thấy cô ấy còn chưa hết tức giận, cố ý gần gũi Trình Tử Hạo khiêu khích cậu, trong lòng tớ rất áy náy.”

Giản Diệc Thận càng tức hơn, Hoắc Chí Từ cái tên miệng rộng này, mọi chuyện đều nói ra ngoài, còn cả Trình Tử Hạo kia nữa, thật sự khiến anh ngột ngạt: “Không sao, cậu không cần để ý.” Anh không muốn nói thêm.

“Vậy thì tốt rồi.” Bạch Thiến Ngữ cười khổ: “Cô ấy thế nào rồi, sau này tớ cũng không dám qua lại với cậu nữa.”

“Cây ngay không sợ chết đứng, không cần phải nhạy cảm như vậy.”

“Thật sự không cần tớ giải thích sao?”

“Không cần.”

“Vậy làm phiền cậu nói với cô ấy một tiếng.”

Dăm ba câu rồi cúp máy, Giản Diệc Thận cau mày suy nghĩ một lúc. Anh thực sự không hiểu tại sao Tô Tân lại để ý mọi chuyện của Bạch Thiến Ngữ đến vậy.

Anh ghét nhất phụ nữ ghen tuông vô cớ, mấy năm nay anh cũng vì thế mà không thích Tô Tân, một phần lớn nguyên nhân là do Tô Tân từng uy hiếp, hãm hại Bạch Thiến Ngữ.

Anh và Bạch Thiến Ngữ quen biết nhau đã nhiều năm, nếu có tình ý với nhau thì đã sớm có, sao phải chờ tới tận bây giờ? Anh đã kết hôn, không có khả năng sẽ làm ra chuyện phản bội hôn nhân, Tô Tân không tin tưởng anh, chuyện này giống như một sự sỉ nhục đối với anh vậy.

Lần này cũng thật trùng hợp, Bạch Thiến Ngữ mời anh tham gia hòa nhạc, anh tạm thời dời cuộc hẹn ăn tối với Tô Tân, qua hai ngày, anh không thể hoà hoãn được mọi chuyện, vốn dĩ có thể xử lý rất hoàn hảo, không nghĩ tới còn lên cả hot search, trên hot search hết lần này tới lần khác thổi phồng hình ảnh bóng lưng anh lên tặng hoa, kết quả biến thành cục diện xấu hổ hiện tại.

Tại sao Tô Tân không thể tin tưởng anh?

Tùy tiện ăn chút gì lót dạ, Giản Diệc Thận lái xe chở cha mẹ tới bệnh viện.

Trong phòng bệnh, Tô Đình Doãn đang dựa vào giường uống thuốc, Tô Tân ngồi ở bên giường nói mấy câu chuyện cười, khóe mắt mang ý cười nhẹ nhàng, ngoài khuôn mặt tái nhợt, không còn bộ dạng yếu ớt suy sụp tối qua.

Nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, Giản Diệc Thận trong lòng có chút khó chịu.

Anh chợt phát hiện Tô Tân đã rất lâu không còn ở trước mặt anh cười thoải mái như vậy.

“Còn đứng ngây đó làm gì?” Giản Thành Trạch trừng mắt nhìn anh “Mau đi vào.”

Giản Diệc Thận đi về phía trước hai bước, kêu lên: “Cha...”

Lời còn chưa dứt, Tô Đình Doãn đã nắm lấy gối sau lưng về phía anh: “Anh mau cút ra ngoài cho tôi!”

Giản Diệc Thận chật vật bắt lấy cái gối, Trịnh Mính Tiêu nhanh chóng kéo con trai ra sau lưng: “Đây là thế nào? Đình Doãn, bọn nhỏ có làm gì không đúng, ông mắng một tiếng là được, là lỗi của Diệc Thận, đừng kích động kẻo đả thương thân thể của mình.”

La Trân Huệ cũng vội vàng bước tới ngăn cản: “Bác sĩ vừa mới dặn dò, chớp mắt ông liền quên rồi sao? Không được nổi giận, không được nổi giận!”

“Cha.” Tô Tân kéo đồng phục bệnh nhân của ông, khẩn cầu nhìn.

Tô Đình Doãn không nói.

“Đình Doãn, đừng tức giận.” Giản Thành Trạch bước nhanh tới, vẻ mặt xấu hổ “Là do tôi không biết dạy con, cũng trách tôi suốt ngày chạy đông chạy tây, không quan tâm đến cuộc sống của chúng nó, Diệc Thận, lại đây, mau xin lỗi tiểu Tân.”

Giản Diệc Thận đến trước giường, chần chờ một lúc.

Anh không cảm thấy mình mắc phải sai lầm lớn gì, nhưng dù sao Tô Đình Doãn bệnh thành bộ dạng này, phục cái mềm cũng không phải là không thể.

Đừng quá so đo.

“Cha, tiểu Tân, thật xin lỗi, là con không tốt.” anh cố gắng chậm lại ngữ khí “Về sau con sẽ cùng tiểu Tân sống bên nhau thật tốt.”

Tô Đình Doãn nhìn anh, cười lạnh.

Tô Tân đứng dậy, khách khí nói với Giản Diệc Thận: “Có thể phiền anh mang mẹ ra ngoài một chút không? Cha tôi muốn cùng cha anh nói chuyện một lát.”

Vẻ mặt Tô Tân rất kiên quyết, Giản Diệc Thận không thể không dẫn Trịnh Mính Tiêu đi ra, một lúc sau, La Trân Huệ cũng bước ra, mang cho họ một tách trà nóng.

Trịnh Mính Tiêu có chút không vui: “Đây là ý gì? Tô Tân cũng thật là, tùy hứng cũng phải biết nặng biết nhẹ. Cũng do cha con thích con bé nên mới níu lấy.”

Giản Diệc Thận không nghe Trịnh Mính Tiêu nói, anh không yên lòng nhìn cánh cửa đang đóng chặt kia.

Giản Thành Trạch từ trước đến nay vẫn luôn thích Tô Tân, cũng không có khả năng đồng ý yêu cầu ly hôn của Tô Tân, nhưng không hiểu sao, anh chợt nhớ tới lời Trình Tử Hạo nói.

“Tô Tân là thành viên trong đội tranh luận của trường, giành được huy chương vàng trong giải đấu tranh luận của sinh viên đại học quốc tế, cô khi ở trên đài khí tràng toàn bộ triển khai thời điểm, đem người đều lắc lư đến sửng sốt, cuối cùng chuyển bại thành thắng, giành được thành tích cao nhất.”

Giản Thành Trạch sẽ không bị cô thuyết phục chứ?

Thấy con trai không lên tiếng, Trịnh Mính Tiêu có chút nhàm chán, nhấp một ngụm trà, thận trọng nhìn La Trân Huệ: “Tiểu La, bà cũng nên khuyên nhủ tiểu Tân một chút, Diệc Thận thằng bé mặc dù tính tình không tốt lắm, tính khí cũng lạnh nhạt, không biết nói lời ngon dỗ ngọt, nó xưa nay không ở bên ngoài làm loạn, chuyên tâm vào sự nghiệp, bên ngoài ai cũng tán thưởng một câu tuổi trẻ tài cao. Tiểu Tân cũng phải biết nhìn xa trông rộng, là con gái nếu như ly hôn? Tương lai sẽ ra sao?”

La Trân Huệ mỉm cười: “Tôi không nghĩ ly hôn là chuyện to tát gì, tiểu Tân có một cuộc sống hạnh phúc là được rồi.”

“Nghe lời bà nói này” Trịnh Mính Tiêu khẽ khịt mũi: “Từ trước đến nay tiểu Tân rất hiếu thuận nghe lời, sao lại bỗng nhiên náo lên như vậy? Chẳng lẽ có người sau lưng xúi giục? Có phải vì mẹ ruột không còn bên cạnh, rắp tâm khuyến khích con bé làm chuyện xấu, làm trò cười cho người khác.”

Sắc mặt La Trân Huệ lập tức thay đổi.

Bà cũng không tranh luận với Trịnh Mính Tiêu, quay sang nhìn Giản Diệc Thận: “Diệc Thận, dì cảm thấy giữa con và tiểu Tân có hiểu lầm, nên luôn để hai đứa tự giải quyết, nhưng hiện tại dì đã hiểu, cuộc sống tiểu Tân trong nhà con trôi qua không tốt. Tốt nhất nên tách ra, con có tương lại sáng lạng, tiểu Tân trở về làm bảo bối yêu quý của Tô gia, tất cả đều vui vẻ.”

Giản Diệc Thận cau mày: “Dì La, dì không cần nói như vậy.”

La Trân Huệ cười nhạt: “Có một câu nói rất hay, người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc lại u mê. Dì mặc dù là người ngoài, nhưng cũng thấy rất rõ mọi chuyện. Trước kia không quấy rầy các con, để các con từ từ nhận ra.”

La Trân Huệ rời đi, Giản Diệc Thận cùng Trịnh Mính Tiêu đợi gần nửa tiếng, cửa phòng bệnh rốt cục cũng mở ra.

Giản Thành Trạch mệt mỏi dựa vào ghế, nhìn Giản Diệc Thận đi vào, thở dài một hơi.

Giản Diệc Thận trong lòng “Lộp bộp”, một loại cảm giác không ổn ập tới.

“Diệc Thận.” Giản Thành Trạch chậm rãi nói: “Nếu hai con không vượt qua nổi, dưa hái xanh không ngọt, đồng ý với yêu cầu của tiểu Tân, sớm làm thủ tục đi.”

Giản Diệc Thận không thể tin vào tai mình: “Cha, cha đang nói gì vậy?”

Trịnh Mính Tiêu cũng ngây người: “Thật sự ly hôn sao? Con bé này cái này... Tiểu Tân, con phải biết, vợ chồng ai không phải đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, tính tình này của con chỉ chịu thiệt thòi...”

“Mẹ, cảm ơn mẹ đã quan tâm.” Tô Tân thẳng thắn nói: “Con hy vọng sau này mẹ có thể tìm được một người con dâu như ý, không phải khổ sở vì con nữa.”

Trịnh Mính Tiêu bị chẹn họng, hậm hực nói: “Đi, tôi mặc kệ, các người thích thế nào thì tùy.”

Điều hòa nhấp một cái đột ngột khởi động, phát ra tiếng “Ong ong”, Giản Diệc Thận đứng trước làn gió mát, bỗng nhiên cảm thấy ớn lạnh, từ da thịt đến tận đáy lòng..

Nhìn xung quanh, sắc mặt Tô Đình Doãn giận dữ, nét mặt Giản Thành Trạch ảm đạm, mi mắt Tô Tân rũ xuống, giữ im lặng.

Giản Diệc Thận đột nhiên cảm thấy buồn cười.

Lúc trước anh không muốn kết hôn, chính ba người họ đã tìm đủ mọi cách để anh khuất phục, khiến anh phải bước vào lễ đường với Tô Tân, nhưng bây giờ, cũng chính ba người bọn họ, khi anh đã quen cảm giác có Tô Tân bên cạnh, quyết định cùng Tô Tân sống bên nhau thật tốt, lại thay anh đưa ra quyết định ly hôn.

Ly hôn thì ly hôn, ai sợ ai?

Anh nén giận, lạnh lùng nói: “Được.”

Tô Tân đứng lên: “Vậy chúng ta đi, tôi tiện đường tiễn cha mẹ.”

Ngực có thứ gì đó mạnh mẽ đâm vào, giống như một giây sau liền có mãnh thú nhảy ra.

Nôn nóng muốn cắt đứt quan hệ với anh vậy sao?

Giản Diệc Thận cố gắng kiềm chế bản thân, từ kẽ răng nhả ra ba chữ: “Ngay bây giờ?”

“Đúng, sợ đêm dài lắm mộng.” Tô Tân bình tĩnh nhìn anh, vẻ mặt lạnh nhạt: “Tránh đến việc tôi hối hận, lại đến quấy rầy anh, đúng không?”

Thủ thục ly hôn rất đơn giản, một tờ giấy thỏa thuận ly hôn, hai người ký vào, chỉ mất chưa đầy một giờ. Nhân viên xử lý thủ tục vừa tiếc nuối vừa khuyên bảo vài câu nhưng thái độ nhà gái kiên quyết, nhà trai bình tĩnh cũng không có ý vãn hồi, hai bên cũng không tranh chấp tài sản hay con cái, khuyên giải cũng không có ý nghĩa.

“Bụp” giấy chứng nhận ly hôn được đóng dấu.

Mí mắt Giản Diệc Thận giật giật, nhất thời không thể tin được, hai người cứ như vậy không còn liên quan gì tới nhau.

Ra khỏi cửa Cục Dân Chính, trời đã gần trưa, nắng như thiêu như đốt khiến người ta không mở mắt ra được, Tô Tân bước nhanh về phía vỉa hè đưa tay gọi taxi.

“Để anh đưa em về.” Giản Diệc Thận tự nhận rất có phong độ “Hiện tại em sống ở đâu?”

“Cảm ơn, không cần.” Tô Tân mở cửa taxi, quay đầu nhìn anh một cái.

Giản Diệc Thận còn muốn nói thêm, Tô Tân đã ngồi vào xe “Rầm” một tiếng, cửa xe đóng lại, xe nhanh chóng biến mất trong dòng xe cộ tấp nập.

Đứng tại chỗ nhìn nửa ngày, Giản Diệc Thận đột nhiên cảm thấy dường như toàn bộ sức lực của mình đã bị lấy mất.

Như vậy cũng tốt, cắt đứt không còn một mảnh.

Người phụ nữ nhẫn tâm, sao có thể tàn nhẫn như vậy?

Hai suy nghĩ lần lượt đấu tranh trong tâm trí anh, hai loại tâm tình thay nhau chiếm thượng phong, một là niềm vui được giải thoát, còn lại là nỗi uất hận không thể giải thích được.

Nhìn thấy thời gian còn sớm, anh dứt khoát lái xe đến công ty.

Trên bàn làm việc là hàng đống tài liệu mà anh cần xem qua, phía trên là bảng báo cáo sáu tháng gần đây được phòng tài chính gửi về. Chú trọng một bộ phận thị trường, lợi nhuận công ty hiện tại không ngừng tăng lên, ứng dụng “Nhanh Chụp” chiếm thị phần lớn có số lượng người dùng đáng kinh ngạc, đứng vứng trên vị trí số 1 của ngành truyền thông, cùng với sự phát triển của công nghệ Internet, tương lai rộng mở.

Nhưng không biết tại sao, trong quá khứ những số liệu này có thể khiến anh phấn chấn, hôm nay cũng không khiến anh vui vẻ trở lại.

Cửa bị gõ, không đợi anh lên tiếng, Đàm Phi liền vội vã đi vào. Đàm Phi từ trước đến nay làm việc cẩn trọng, hiếm khi vội vã như vậy, anh kinh ngạc hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Giản tổng, tôi mới vừa nhận được báo cáo điều tra tranh chấp, liên quan tới truyền hình điện ảnh Gia thành và giải trí Tinh Hà.” Đàm Phi đặt một đống tài liệu trước mặt anh: “Phần đầy đủ hơn tôi đã gửi đến hòm thư của giám đốc.”

Giản Diệc Thận nghĩ tới, ngày đó anh đã nhờ Đàm Phi đi điều tra, chỉ là, hiện tại đã không có ý nghĩa nữa: “Không cần tra xét nữa, cái này cũng tiêu hủy đi.”

Một chút niềm vui nho nhỏ của anh biến mất.

Đàm Phi ngơ ngác một chút, muốn nói lại thôi, cuối cùng yên lặng cầm văn kiện, đang định rời đi, Giản Diệc Thận bỗng nhiên đổi ý: “Chờ một chút, tôi muốn xem công ty hai nhà đến cùng tranh chấp chuyện gì?”

“Giản tổng, không phải tranh chấp” Vẻ mặt Đàm Phi nghiêm túc: “Lữ Thành Chiêu ra tay rất ác độc, năm ngoái cướp đi hoa đán đang nổi của Tinh Hà, đầu năm nay khiến Tinh Hà mất hàng trăm triệu đô la, gần đây bọn họ còn cướp một IP quan trọng, còn đào đi một nhân viên cấp cao của Tinh Hà, hiện tại nghe nói Tô Hà rời bỏ Tinh Hà, Tinh Hà như rắn mất đầu, mắt xích tài chính nhanh chóng biến mất.”

“Cái gì?” Giản Diệc Thận bỗng nhiên đứng lên, sắc mặt lập tức thay đổi.

* Tác giả có lời muốn nói: Chắc chắn có rất nhiều thiên thần nhỏ đang rất đau lòng và mong Tô Tân ly hôn, nhưng bảy năm yêu thương cũng không dễ dàng thoát ra được, sự chuyển biến tình cảm cần phải có quá trình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK