Những ngày xa cách Tô Tân, anh đã nhiều lần xem đi xem lại những ngày cả hai chung sống với nhau, thật ra tình cảm của anh dành cho Tô Tân cũng đã được ghi dấu ở nhiều nơi, chỉ vì những hiểu lầm kia và cũng do anh kiêu ngạo tự đại, cho nên sau khi mất đi hết thảy mới hoàn toàn tỉnh ngộ, trước và sau ly hôn cách biệt một trời.
Vì vậy, không nghi ngờ gì nữa, trước đây anh rất thích Tô Tân dịu dàng, ân cần.
Thế nhưng, đã hơn nửa năm trôi qua, Tô Tân không còn như trước, anh hết lần này đến lần khác bị Tô Tân đả kϊƈɦ, vì sao lại chấp nhất muốn vãn hồi? Chẳng lẽ vẻn vẹn chỉ là áy náy, muốn đền bù? Hay là hi vọng Tô Tân có thể trở lại bên cạnh anh, một lần nữa trở lại bộ dạng ôn nhu nhu thuận?
Nếu như Tô Tân vẫn luôn có vẻ ngoài điềm đạm, lý trí, cường thế, anh sẽ còn thích cô chứ?
Lý trí nói cho anh biết, câu trả lời chính xác nên là “Bất luận trước sau như thế nào, anh đều thích”, nhưng nhìn vào con mắt thanh tịnh trong suốt của Tô Tân, anh lại không nói nên lời và ngay cả anh cũng không biết đáp án.
“Anh nhìn đi, anh trả lời không được ” Tô Tân cười nhẹ “Tôi có thể nói cho anh, anh hiện tại có thật tình thích tôi hay không thì tôi không biết, nhưng anh thích, nhất định không phải là cái sau. Giản Diệc Thận, anh thừa nhận đi, tình cảm của anh dành cho tôi bây giờ giống như một đứa bé, đồ chơi mà trước đây mình vứt bỏ ở một bên, nhưng lại bị người khác đem đi, lập tức muốn cầm về. Anh không thích phụ nữ giống có tính cách như tôi, hai chúng ta ở một chỗ, sau cùng kết cục chỉ là bi kịch.”
“Em chưa thử, làm sao biết kết cục như thế nào?” Giản Diệc Thận tâm tư có chút hỗn loạn, yên lặng nhìn cô.
“Tại sao tôi phải thử?” Tô Tân thản nhiên nhìn thẳng vào mắt anh “Đàn ông không phải nhu yếu phẩm*, tôi không có hứng thú càng không có thời gian nếm thử một đoạn cảm tình hư vô mờ mịt, tôi vô cùng hưởng thụ cảm giác thành tựu và quyền kiểm soát mà công việc đem lại.”
* Ý nói không phải đồ vật quan trọng, cần thiết.
Giọng cô ngừng lại, dường như bỗng nhiên nghĩ ra điều gì đó thú vị, bật cười nói: “Giản Diệc Thận, anh có thể thấy rõ ràng, tôi không còn là Tô Tân trước kia, người anh thích là Tô Tân kia, mà người đó là giả, là tôi vì muốn có được tình yêu của anh mà ngụy trang bảy năm lừa gạt anh, hiện tại tôi mới thật sự là tôi, anh chấp nhất vãn hồi như vậy, có phải muốn thử kɧօáϊ cảm bị tôi điều khiển không?”
Giản Diệc Thận đương nhiên không có khả năng để người khác điều khiển mình, đây là một câu hỏi mà câu trả lời là 100% phủ định.
Nhìn thấy bộ dạng không nói nên lời của anh, Tô Tân trong lòng cảm thấy rất vui.
Cô cũng không muốn nhiều lời với Giản Diệc Thận, vừa định rời đi thì có tiếng bước chân truyền đến.
“Chị Tân!”
Tô Tân quay đầu lại nhìn, Cố Phi Nam vội vàng từ trong góc đi tới.
“Thấy chị đi lâu như vậy không quay lại, có chút lo lắng, nên đến đây xem thử.” Cậu cảnh giác nhìn về phía Giản Diệc Thận “Anh ta không có khi dễ chị chứ?”
Tô Tân lắc đầu, nhịn không được cười lên: “Em lo lắng vớ vẩn cái gì vậy? Chị không sao, chỉ là cùng Giản tổng nói vài lời thật lòng. Đi thôi, đừng để khách phải chờ.”
“Vừa rồi tổng giám Ninh hỏi em, có hứng thú quay một bộ phim về cảnh sát hay không, đây là bộ phim quan trọng của Thích Xem Video hàng năm.”
“Không tệ, Thích Xem Video tài đại khí thô [1], bộ phim trọng điểm nhà họ đều có hy vọng đoạt giải, có thể thử nếu còn thời hạn.”
[1] Tài đại khí thô: giàu có, có rất nhiều tiền
...
Giản Diệc Thận đứng tại chỗ, nhìn thân ảnh hai người dần khuất trong góc.
Trong lòng có chút khó chịu, vì Cố Phi Nam cùng Tô Tân không đề phòng lẫn nhau, hành động nói chuyện thân mật, càng vì một câu nói kia của Tô Tân “Ngụy trang bảy năm lừa gạt anh” mà khó chịu.
Nếu như ba năm chung sống đều là giả, vậy cái nào là thật?
Anh giống như lời Tô Tân nói, chỉ là đắm chìm trong quá khứ ảo tưởng năm xưa, cũng không phải yêu Tô Tân bây giờ?
Trong đầu kêu loạn, anh chậm rãi đi về phía sảnh tiệc.
Vừa mở cửa, tiếng huyên náo ập vào mặt, cuốn đi cái lạnh lẽo bên ngoài, không khí trêи bàn rượu vốn đã sôi động hẳn lên. Trần Khuông Minh đã chiếm vị trí của anh, cùng mọi người nói chuyện về những xáo trộn khác nhau trước và sau khi phim truyền hình được sản xuất.
Khả năng hùng biện của Trần Khuông Minh rất tốt, anh ấy kể một câu chuyện với giọng điệu u sầu, còn rất giỏi trong việc ngắt câu để tạo ra sự hồi hộp. Nhiều tình tiết gay cấn đằng sau hậu trường thậm chí không biết nhân vật chính nhưng mọi người đều nghe hết sức say sưa.
Giản Diệc Thận rất rõ ràng về những xáo trộn trong giai đoạn sau, nhưng giai đoạn trước lại không hiểu rõ lắm, không khỏi chăm chú lắng nghe vài lời.
“Điều tôi ngưỡng mộ nhất là ngày hôm đó, mọi người không biết lúc hỗn loạn như thế nào, bốn bề thọ địch [2], Tô tổng lại tỉnh táo vô cùng, một câu đổi nam chính quay lại liền bát vân kiến nhật[3]” Trần Khuông Minh thao thao bất tuyệt “Hơn nữa, đưa Phi Nam làm nam chính, ánh mắt rất tuyệt, lúc ấy Phi Nam không phù hợp với tạo hình nhân vật, muốn thay Tần Chí Minh quay nam chính bộ phim truyền hình đầu tư ba trăm triệu đầu tư bị người trả hàng, ai có dũng khí như vậy?”
[2] Bốn bề thọ địch: nghĩa là chỉ bốn bề đều vang lên tiếng hát của người nước Sở. Dùng để ví về cảnh ngộ bị bao vây, không có lối thoát.
[3] Bát vân kiến nhật: 撥雲見日 vén mây thấy mặt trời.
Giản Diệc Thận dựa vào lưng ghế, ánh mắt yên lặng rơi vào mặt Tô Tân.
Lúc này, mặt mày của Tô Tân vẫn như cũ nhu hòa thanh lệ, nhưng anh có thể tưởng tượng được, khi đó Tô Tân lật ngược tình thế quyết đoán cỡ nào, rạng rỡ như thế nào.
Anh không thích Tô Tân như thế vậy sao?
“Trần lão sư, anh đừng nịnh nọt tôi ” Tô Tân nhịn không được lắc đầu “Nếu như anh còn như vậy tôi sẽ bay lên trời mất. Tranh thủ thời gian kính mọi người ly rượu.”
“Đây đều là sự thật, không có nửa câu giả dối ” Trần Khuông Minh vừa nói vừa thay phiên mọi người rót rượu “Nghe Tô tổng, hôm nay không say không về, đến, rót đầy ly.”
Ngược lại chỗ Giản Diệc Thận, Giản Diệc Thận đột nhiên lấy lại tinh thần, ra hiệu không cần: “Tôi không uống rượu.”
Người khác nơi Trần Khuông Minh cũng dám khoe khoang mời rượu, có thể vị Giản tổng này nổi tiếng bên ngoài, ăn nói lại có ý tứ, Trần Khuông Minh không dám lỗ mãng, nhìn thoáng qua Tô Tân.
“Giản tổng thực sự không uống rượu ” Tô Tân cười cười, nâng ly lên hướng mọi người ra hiệu “Nào, chúng ta cạn ly.”
Giản Diệc Thận nhìn ly rượu đỏ trong tay Tô Tân, nâng ly lên đụng một cái.
Ly rượu phát ra một tiếng “Đinh” giòn tan, Tô Tân uống cạn rượu trong ly, nhìn anh khiêu khích.
Giản Diệc Thận lòng dạ biết rõ, Tô Tân biết anh ghét phụ nữ uống rượu, nên làm cho anh xem.
Thế nhưng, lúc này hai má Tô Tân giống như hoa đào tháng ba, đôi mắt trong veo dường như đã bị rượu rửa sạch, tản ra mùi thơm dịu dàng ngọt ngào của rượu.
Anh thật sự không thích sao?
...
Có thể là ngay từ đầu vì cách ứng Giản Diệc Thận, vài ly rượu hạ đỗ nhanh hơn một chút, tiệc ăn mừng nhanh kết thúc, Tô Tân uống một hơi không say, nhưng huyết dịch lưu động rõ ràng tăng tốc, mạch máu nhảy lên cũng mạnh mẽ mấy phần.
Cuối cùng chủ và khách đều vui vẻ, Cố Phi Nam và Kiều Nhược Nam cắt bánh ngọt, đưa lên từng cái qua, lại chụp ảnh nhóm, tiệc ăn mừng mới kết thúc mỹ mãn.
Tô Tân ban đầu muốn gọi tài xế chở về, nhưng Cố Phi Nam lại ở sau lưng không yên tâm muốn đưa cô về.
Tô Tân nhìn thoáng Giản Diệc Thận sau lưng, quyết định chắc chắn, dứt khoát đáp ứng yêu cầu của Cố Phi Nam. Cô không tin, lấy tính cách đại nam tử chủ nghĩa của Giản Diệc Thận, sau khi nhìn thấy mối quan hệ giữa cô và Cố Phi Nam sẽ còn ôm ảo tưởng gì với cô không.
Cố Phi Nam không thường xuyên lái xe, dẫm chân ga hết sức cẩn thận, chậm rãi nhưng đều đặn. Dù sao cũng không có chuyện gì, Tô Tân nhắm mắt lại chợp mắt, câu được câu không cùng Cố Phi Nam trò chuyện.
“Chị Tân, ngày mai casting « Ác Mộng », chị có đến không?”
“Rảnh sẽ đến.”
“Em đã xem qua nguyên tác, vô cùng đặc sắc, em có chút háo hức muốn thử.”
Tô Tân có chút kinh ngạc mở mắt ra nhìn cậu một cái: “Em đã xem nguyên tác rồi?”
“Đúng vậy, như thế mới có thể tìm cảm giác tốt để diễn.” Cố Phi Nam than khẽ thở ra một hơi “Chị Tân, quyển sách này viết quá hay, mỗi một nhân vật đều rất đặc sắc.”
Làm một lưu lượng tiểu sinh, Cố Phi Nam hiện có rất nhiều thông báo khác nhau, có đôi khi quay tiết mục phải quay đến nửa đêm, sau đó lập tức phải tiến về tổ làm phim, bận tối mày tối mặt thế mà còn có thời gian nghiên cứu nguyên tác vì chuẩn bị cho casting. Xem ra Cố Phi Nam thật lòng muốn đi con đường diễn viên này, không bị giới hạn bởi những sở thích trước mắt của ngôi sao.
Tô Tân rất vui, nhưng cũng có chút lo lắng, cô thật sự không chắc Tần Văn Uyên và Từ Đông Tô sẽ hài lòng với Cố Phi Nam, nam chính « Ác Mộng » lúc đầu hình tượng có chút khờ, Cố Phi Nam đã có hào quang sau khi nổi tiếng, có chút khác biệt so với nội tâm của nhân vật chính giai đoạn trước.
“Em cẩn thận như vậy rất tốt, nhưng kết quả như thế nào, cũng không nên quá để ý, em còn trẻ,còn rất nhiều cơ hội phía sau.”
Hai người nói chuyện rôm rả, khi về đến dưới chung cư, Cố Phi Nam còn muốn đưa Tô Tân đi lên nhưng bị Tô Tân cự tuyệt.
Hôm nay nháo đến muộn như vậy, ngày mai casting nên cần phài nghỉ ngơi dưỡng sức, Tô Tân kêu cậu nhanh đi về nghỉ ngơi.
Từ bãi đỗ xe đến chung cư còn có đoạn đường ngắn, Tô Tân chân có chút mềm, đi rất chậm, cồn trong thân thể theo huyết dịch du tẩu, tinh thần của cô có chút hưng phấn, chợt ngân nga một bài hát.
Giai điệu rất quen thuộc, cô hát hai câu mới phát giác không ổn, đây không phải là bài hát « Bạch Hoa Lâm » trước kia Giản Diệc Thận hát sao?
Cô nhanh chóng lắc đầu, gạt bài hát ra khỏi tâm trí và thay bằng bài « Ngôi Sao Nhỏ ». Nhạc thiếu nhi sáng sủa trôi chảy, mười phần tẩy não, từ trong thang máy đi ra, cô đã đem Bạch Hoa Lâm quên mất không còn một mảng.
Vừa mới lấy chìa khoá ra tra vào ổ khóa, dường như có một luồng hơi thở nào đó đang lặng lẽ ăn mòn phía sau cô, cô đột ngột quay đầu lại, khuôn mặt Giản Diệc Thận đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.
Cô lùi về sau vài bước,dựa lưng vào tấm cửa, mồ hôi lạnh toát ra.
“Giản Diệc Thận, anh nổi điên hay sao!” Cô hét lên.
“Anh gọi em” Giản Diệc Thận cũng bị cô làm cho giật nảy mình “Anh tưởng là em nghe thấy rồi.”
Trái tim bởi vì kinh sợ mà đập mạnh mấy lần, cồn còn sót lại khiến Tô Tân có chút choáng váng, cô tức giận không thôi: “Tôi không nghe thấy gì, ai biết anh suy nghĩ cái gì?”
Giản Diệc Thận nhìn cô chăm chú, đột nhiên bước tới, đặt một tay lên vai cô, như thể ôm lấy cô.
Một ly nước trái cây màu xanh vỏ cau xuất hiện trước mặt cô.
“Anh sợ em uống nhiều khó chịu, trêи đường mua cho em nước táo giải rượu.” Thanh âm trầm thấp vang lên bên tai Tô Tân.
Tô Tân nhìn chằm chằm nước táo một hồi, nhất thời không nghĩ ra được lời chế giễu nào.
“Ngoài ra, anh đã suy nghĩ kỹ về lời nói của em, đúng là anh thích em ôn nhu quan tâm của trước kia, nhưng em bây giờ, giống như dẫn anh đến một cái thế giới hoàn toàn mới, anh muốn nhìn thấy một Tô Tân hoàn chỉnh, không giống Tô Tân lúc trước chói mắt, mê người.” Giản Diệc Thận cẩn thận nói.
Đầu óc Tô Tân như bị cồn bốc hơi, hoàn toàn trống rỗng.
“Anh không tin lúc trước em ngụy trang, cũng không tin em làm hết thảy đều chỉ để gạt anh, đây chỉ là một phần trong cơ thể em, quá khứ và hiện tại, đều là em.”
Giọng Giản Diệc Thận dừng lại, khóe miệng có chút giương lên: “Là chính em nói, sẽ coi anh là một người bạn, em không thể khẩu thị tâm phi [4], ngoài miệng nói coi anh là bạn bè, hành vi bên ngoài lại vô ý thức đem anh bài xích.”
[4] Khẩu thị tâm phi: Ngoài miệng nói là phải, trong lòng nghĩ là trái, chỉ sự dối trá.
“Tiểu Tân, để chúng ta bắt đầu từ bạn bè, anh sẽ cố gắng để em một lần nữa yêu anh.”