Chỉ có như vậy cô mới giữ lại được một chút lý trí bằng không sẽ lại quăng mũ cởi giáp trước chút cảm xúc của người đàn ông kia.
Tô Tân lấy cớ là đi chơi cùng bạn bè, cố gắng không để ý tới vẻ mặt không vui của Giản Diệc Thận và khuôn mặt đầy của Trịnh Mính Tiêu. Ra khỏi Giản gia, chậm rãi lái xe, tận hưởng không khí của đường phố.
Đêm nay, cô không muốn bản thân phải chịu ấm ức. Càng không muốn trở thành dâu thảo vợ hiền.
Cứ để Trịnh Mính Tiêu dè bỉu[1] cô là một đại tiểu thư được nuông chiều, không biết phép tắc*, quan tâm hiếu thảo với cha mẹ chồng đi.
[1] Dè bỉu: chê bai, khinh thường người khác bằng lời nói hoặc thái độ thiếu thiện ý.
* Nguyên văn là tùy hứng: (làm việc gì) tuỳ theo cảm hứng, thích thú của cá nhân, không theo một quy định hay cách thức cụ thể nào cả.
Cửa sổ xe phản chiếu khung cảnh lung linh của ánh đèn rực rỡ ngoài đường phố, khuất dần. Tựa như thời gian đã trôi qua nhiều năm. Tô Tân cố gắng giữ chúng. Nhưng lại bị mất đi giống như dòng cát lọt qua khe hở.
Vô thức giẫm lên chân ga, bỗng nhiên không rõ mình muốn đi đâu.
Đèn đỏ trước mặt bỗng sáng lên. Trước một giây đầu tiên, Tô Tân đạp phanh, theo bén nhọn tiếng ma sát, cuối cùng đầu xe dừng lại sau vạch kẻ đường một mét. Cô bình tĩnh lại, ánh mắt liếc qua gương chiếu hậu. Cũng may, không chạm vào đuôi xe người khác.
Bỗng nhiên, ánh mắt của cô dừng lại. Gương ô tô phản chiếu màn hình quảng cáo lớn, một gương mặt quen thuộc xuất hiện trên màn ảnh.
Tiếng còi thúc giục phía sau vang lên, cô ngẩn người mấy giây, lái xe sang bên phải, dừng ở bên đường.
Màn hình quảng cáo thay đổi liên tục, Tô Tân phải đợi mười phút, mới đến cái quảng cáo mình muốn xem.
Người con gái mặc lễ phục ưu nhã ngồi trên ghế, trên vai là đàn violin màu nâu đỏ. Đôi mắt khẽ lay động, ánh sáng dịu dàng chiếu lên, làm nổi bật nụ cười tao nhã. Tựa như giai điệu ngọt ngào chảy qua nơi đáy lòng.
Làn váy dài, tóc xoăn uốn lượn, mềm mại như thác nước.
"Nghệ sĩ Violin nổi tiếng thế giới Bạch Thiến Ngữ về nước, cùng với ban nhạc thành phố An, tiến vào nhà hát Cao Nhã."
Mấy phút quảng cáo, rất nhanh biến mất, ánh mắt của Tô Tân vẫn dừng lại trên màn ảnh, đầu óc trống rỗng.
Không biết qua bao lâu, cô cầm điện thoại di động lên gọi: "Chỉ Lam, có rảnh không? Cùng mình uống mấy chén."
Quán bar cũ của thành phố An nằm trên con phố rất nổi tiếng, ông chủ họ Quý, nghe nói hắc bạch hai đạo đều qua lại, kinh doanh phong phú. Hằng ngày hay mời vài tiểu minh tinh tuyến mười tám[1], ban nhạc tới ca hát, tự nhiên vận khí* tốt, còn có thể đụng tới một hai cái có danh tiếng.
*Vận khí: chiều hướng phát triển tốt, xấu của sự vật, sự việc theo quy luật tự nhiên, tại một thời điểm cụ thể, theo thuật phong thuỷ.
[1] Tiểu minh tinh tuyến 18: diễn viên kém nổi, thường đóng vai phụ hoặc web drama.
Vừa hay, Điền Chỉ Lam là em họ của ông chủ. Trước kia các cô thường xuyên vào đến đây, bạn bè cô còn nói đây.
Điền Chỉ Lam còn phải chờ một lúc mới đến, cố ý dặn dò nhân viên giữ cho Tô Tân một chỗ ngồi gần sân khấu. Gửi cho cô một tin nhăn Wechat, nói là hôm nay có một mỹ nam nhỏ đến biểu diễn, nhất định không được bỏ qua.
Tô Tân ngồi trong chỗ trong không khí ồn ào, náo nhiệt của khu nhảy disco, nghe nhịp trống mãnh liệt từ dàn nhạc, tiếng DJ hò hét đến khàn cả giọng, dòng máu trong người theo đó chạy nhanh hơn. Giờ phút này tâm trạng không vui giống như được giải phóng ra khỏi cơ thể.
Bartender pha cho cô một ly "Xanh lam điên cuồng", hai màu trắng đen rõ ràng lúc lên lúc xuống, rất đẹp mắt.
Tô Tân ngửa cổ uống một ngụm lớn, đã lâu không có chạm vào cồn yết hầu lập tức bị rượu mạnh kích thích, có chút khó chịu, bị sặc họ khan vài cái.
Giản Diệc Thận không thích uống rượu, cô cũng dứt khoát bỏ.
Cô ghét bỏ bản thân, không một giây phút nào không nghĩ đến cái tên đó.
Trên sân khấu đổi một bài hát, ca sĩ là một cậu thiếu niên, vừa hát vừa nhảy rất nhiệt tình. Áo sơ mi mở rộng hơn nửa để lộ vùng eo gợi cảm, cơ bụng rắn chắc. Thiếu niên hát cũng không tệ lắm, thanh âm trong trẻo, đầy nội lực. Ánh đèn lúc sáng lúc tối chiếu vào sườn mặt cậu ta, bao quanh ngũ quan tuấn lãng, ánh mắt nhìn qua, nụ cười yếu ớt như có như không bên khoé, làm tăng thêm vẻ quyến rũ cho cậu thiếu niên.
Tô Tân nhìn qua, tựa lưng vào ghế, uống một ngụm.
Cậu thiếu niên như cảm nhận được ánh mắt của cô, đôi mắt từ trên nhìn xuống lướt qua mặt cô.
"Thế nào, đẹp trai đúng không?" Có người ngồi xuống bên cạnh cô, phấn khích hỏi: "Thích?"
Tô Tân liếc cô ấy một chút "Chuẩn bị làm máy bay?"
Điền Chỉ Lam vui vẻ lắc lư người vài cái theo nhịp trống: "Không không, tớ không muốn yêu đương, nói thật, nhìn cậu bây giờ trong đầu chỉ suy nghĩ "không yêu không tình không cưới, tạm biệt, bảo trọng"."
Nụ cười trên mặt Tô Tân bỗng chốc trở nên đông cứng.
Điền Chỉ Lam vỗ nhẹ miệng của mình: "Ai da, tớ lại nói hươu nói vượn rồi, nào đến lượt cậu, hôm nay làm sao có thời gian rảnh gọi tớ ra chơi?"
"Không có gì, chỉ muốn uống vài ly." Tô Tân nâng ly rượu của cô lên chạm một cái vào ly bên cạnh, uống một hơi cạn sạch "Nào, cạn ly."
Điền Chỉ Lam vuốt vài vòng xung quanh ly rượu, như muốn làm rõ điều gì, chần chừ hỏi: "Cậu... Biết rồi?"
Tô Tân khẽ cười: "Quả nhiên, mọi người đều biết, chỉ tớ là không rõ."
"Thật tớ cảm thấy cậu không cần để ý chuyện này" Điền Chỉ Lam suy nghĩ một chút, nói: "Hiện tại cậu cùng Giản Diệc Thận đã kết hôn rồi, Bạch Thiến Ngữ cũng không thể mặt dày làm tiểu tam? Mặc dù năm đó rầm rộ lần truyền tin đồn Giản Diệc Thận thích cô ta, nhưng cuối cùng hai người họ không chính thức yêu đương, cũng không công khai, nói không chừng là chúng ta suy diễn quá mức."
Tô Tân cười một cái tự giễu.
Cô biết rất rõ, chuyện Giản Diệc Thật thích Bạch Thiến Ngữ là thật.
Lúc ấy cô kiên trì tỏ tình với Giản Diệc Thận một lần cuối cùng, đã nghe Giản Diệc Thận nói rất rõ ràng anh thích loại nữ sinh dịu dàng, dáng người không thể quá cao, tốt nhất là giống con chim nhỏ nép vào người, thích nghệ thuật, tóc dài lượn, nói chuyện nhẹ nhàng, mềm mại, giống như đang làm nũng."
Từng câu từng chữ giống như đang miêu tả Bạch Thiến Ngữ.
"Cô ấy trở về bao lâu rồi?"
"Một tuần?" Điền Chỉ Lam suy nghĩ một chút, nói: "Cậu biết mình không quen Bạch Thiến Ngữ, chỉ nghe nói bọn Hoắc Chí Từ nói sẽ cho giúp đỡ cô ta giống như... ba hôm trước mình nghe qua nhưng quên rồi."
Hoắc Chí Từ cùng Giản Diệc Thận là bạn từ nhỏ.
Ba hôm trước Giản Diệc Thận đến thành phố An vào giữa trưa. Cả ngày không thấy mặt mũi, quên sinh nhật của cô không còn một mảnh, một tin nhắn Wechat cũng không có.
Lồng ngực giống như bị khoét sâu một lỗ lớn, ở giữa như bị trăm ngàn cơn gió lạnh xuyên qua. Không còn đau đớn nữa mà chỉ lạnh lẽo, bi thương
Tô Tân lại uống một ngụm rượu.
Chất lỏng từ miệng xông thẳng vào cổ họng, thổi bay ngọn gió đang cháy rực kia, đáy lòng bị thiêu rụi ảm đạm, trống rỗng.
"Không nói nữa, cạn ly." Tô Tân uống một hơi, cạn sạch.
Tửu lượng Tô Tân rất tốt, uống nhiều cũng không say, đôi mắt giống như bị cồn tác động, càng ngày càng sáng.
Kể cũng buồn cười, cô thực chất nhiệt tình, quyến rũ đủ cả, chỉ có điều khác xa loại ngoan ngoãn dịu dàng mà Giản Diệc Thận thích. Nhưng lại hết lần này tới lần khác không biết tự lượng sức mình, họa hổ không thành phản loại chó*, chả trách Giản Diệc Thận nhìn cô không vừa mắt.
* "vẽ hổ không thành, lại thành chó" (畫虎不成, 反類犬 - họa hổ bất thành, phản loại khuyển). Câu này liên quan đến lời khuyên răn của ông đối với các cháu của mình. Ông khuyên đừng cố gắng bắt chước nhân vật anh hùng lừng danh thời đó là Đỗ Bảo (杜保); có thể không thành anh hùng như Bảo, mà thành kẻ bỏ đi.
Nhưng vì sao lại kết hôn cùng cô? Đại khái là nhìn dáng vẻ nực cười cô lao đầu vào lửa như con thiêu thân gợi lên cảm giác thành tựu cho đàn ông chăng?
"Bang lang" một tiếng, trên sân khấu có tiếng đồ vật rơi, Tô Tân ngoảnh đầu nhìn lại, có một người phụ nữ nhảy lên sân khấu, nhào lên người thiếu niên, muốn cùng cậu ta nhảy múa.
Trong chớp mắt, thiếu niên nhanh nhẹn tránh được, người phụ nữ kia ngã sấp xuống, một đám người nam nữ đủ cả xông vào đánh cậu ta, có vài mảnh văng đến chỗ Tô Tân.
"Cậu bạn nhỏ của cậu bị người ta bắt nạt kìa." Tô Tân vỗ nhẹ vào người Điền Chỉ Lam.
Điền Chỉ Lam vui vẻ: "Chuyện nhỏ, loại đánh nhau này xảy ra rất bình thường quán bar, anh mình xử lý được."
Năm phút sau, nhìn đoàn người mang đám người gây chuyện kéo, tổ trưởng bảo vệ cố ý đến chỗ Điền Chỉ Lam và Tô Tân xin lỗi, quấy rầy đại tiểu thư cùng bạn bè vui vẻ, bọn họ cảm thấy rất mất mặt. Chuyện xảy ra như vậy khiến cho Tô Tân cảm thấy mất hứng. Thời gian cũng không còn sớm, hai người vừa đứng đi, đã có người vội vàng đi tới, đứng chặn trước mặt các cô. Tô Tân quan, là cậu thiếu niên bị đánh trên sân khấu vừa rồi.
"Ngại quá, vừa rồi không quấy rầy đến các cô chứ?" Thiếu niên nhìn họ cười cười, đôi mắt híp lại, làm cho người khác cảm giác như bị trêu chọc, khiến cho người ta đỏ mắt, nóng mặt, tim đập loạn.
"Cậu đến xin lỗi sao?" Điền Chỉ dừng bước, hào hứng nói
"Đúng vậy " thiếu niên nho nhã, lịch sự đáp: "Tôi là Cố Phi Nam, có thể mời các cô uống chén rượu coi như là tạ lỗi được không?" Mặc dù nói "các cô" nhưng ánh mắt lại rơi trên người Tô Tân.
Cô cười cười, khéo léo từ chối: "Cám ơn, tấm lòng của cậu tôi xin nhận nhưng tôi không uống rượu cùng người lạ."
Cố Phi Nam từ bỏ, một mực hỏi: "Vậy tôi có thể biết tên của cô không? Ai cũng bắt đầu từ người xa lạ đúng không?"
Thế nào gọi là có số đào hoa?
Tô Tân có chút bó tay, ra hiệu Điền Chỉ Lam đi nhanh lên.
Điền Chỉ Lam bị kéo đi, lảo đảo một bước, quay đầu nhìn Cố Phi Nam, để lại một ánh mắt quyến rũ: "Tiểu soái ca, không nên có y với cô ấy, cô ấy là phụ nữ đã có chồng, không bằng suy nghĩ đến tôi một chút..."
Từ quán bar đi ra, Tô Tân liên tục cười.
Cha của Điển Chỉ Lam là ông chủ đứng đầu giới than đá, hiện tại cô ấy đang làm việc ở một khách sạn, vui thì làm, không thì đi khắp mọi nơi tìm tiểu thịt tươi, luôn cho rằng làm người không nên quá thanh cao.
Xem ra vị tiểu soái ca này rất hợp khẩu vị Điền Chỉ Lam, khiến cô ấy nổi lên tâm tư đùa giỡn.
Đến cửa ra vào hai người tách nhau ra mỗi người một ngả. Trước khi chia tay Điền Chỉ Lam ghé người qua cửa xe không chịu xuống hẳn, nửa thật nửa giả, nửa tỉnh nửa say nhắc nhở bên tai cô: "Tiểu Tân, cậu không hạnh phúc đúng không? Không hạnh phúc thì bỏ đi, nhìn xung quanh xem, có như vậy nhiều soái ca, nhiều cảnh đẹp ý vui, cần gì phải trói buộc mình như vậy?"
Điền Chỉ Lam và cô bắt đầu quen nhau từ thời cao trung, đắng cay, ngọt ngào, thống khổ vì tình yêu dành cho Giản Diệc Thận, Điền Chỉ Lam đều biết rõ.
Điền Chỉ Lam rất ít can thiệp quyết định của cô, chỉ có duy nhất một lần khi cô quyết định kết hôn cùng Giản Diệc Thận, lên tiếng phản đối.
"Giản Diệc Thận quá lạnh lùng, kiêu ngạo. Trước kia cậu theo đuổi anh ta, anh ta có thể cười trừ không để ý tới thì tốt, nhưng nếu như hai người cùng nhau kết hôn, sống trong chung một mái nhà, cậu sẽ còn bị tổn thương gấp mấy lần như thế, tiểu Tân đừng giả vờ ngu ngốc nữa, không đáng đâu."
Cô nghiêm túc suy nghĩ lời của Điền Chỉ Lam nói mấy lần nhưng cuối cùng vẫn không bù cưỡng lại được sức hút của Giản Diệc Thận mà lựa chọn kết hôn.
Khi đó cô còn là thiếu nữ thích mơ mộng, yêu một cách mù quáng, càng không lo sợ bị tổn thương. Nhiều năm sau nhớ lại chuyên này, bởi vì không kiên định mà hối hận.
Bây giờ cô lại hoang mang.
Quyết định đó chẳng lẽ là sai lầm sao? Hơi ấm bên cổ vẫn còn, Điền Chỉ Lam kiên trì chờ đợi câu trả lời của cô.
Tô Tân ghé mặt lại gần, nhẹ nhàng trả lời: "Được"
"Vậy là tốt rồi." Điền Chỉ Lam cuối cùng cũng dừng lại, nhìn cô cười "hì hì" vẫy tay.
Xe vững vàng khởi động, ánh đèn hai bên vỉa hè lùi lại như khi thủy triều rút, giống như tâm trạng bảy năm qua.
"Bỏ đi" hai chữ này, nói thì dễ, nhưng muốn làm được thật khó.
Chỉ mong cô thật sự quên được mối tình này.
Dù không say, nhưng cồn vẫn thoáng ảnh hưởng tới tư duy của Tô Tân, tài xế đưa cô đến chỗ để xe sau nhà, cô suýt chút nữa đi nhầm đường về nhà.
Đẩy cửa phòng ra, không gian bên trong âm u, tĩnh mịch giống như nơi con quái thú ẩn núp.
Tô Tân đá giày rơi xuống đất. Đèn bật, đôi mắt bị ánh sáng kích thích. Cô đứng tại chỗ nhắm nghiền hai mắt.
"Đi náo loạn chỗ nào về?" Một âm thanh trầm thấp vang lên.