Cho đến khi hắn nhìn thấy một người, mới dời ánh mắt đi.
Đó là một cô gái.
Lôi Mị.
Lôi Mị quyến rũ.
Lôi Mị xinh đẹp.
Vừa nhìn thấy Lôi Mị, chẳng những khiến Đường Phi Ngư dời mắt đi, cũng khiến ánh mắt của vị Đường tam thiếu gia này từ sắc bén chuyển thành một loại khác.
Hai loại ánh mắt mặc dù không giống nhau, nhưng cũng có điểm tương tự, đó là thú tính. Có điều một loại là xung động giết người, còn một loại là khát vọng tình dục.
Không chỉ ánh mắt Đường Phi Ngư biến đổi, kể cả ánh mắt của Trần Cửu Cửu Cửu cũng trở nên lơ đãng. Hai mắt của hắn nhiều lần liếc về phía Lôi Mị, nhưng khi Lôi Mị nhìn hắn thì ánh mắt của hắn lại nhìn sang hướng khác.
Khi đó Lôi Mị còn chưa rời khỏi.
Trên thực tế, nàng vốn không rời khỏi Bất Giới trai, trái lại còn đi vào Bất Giới trai, không theo cha con Phương Ứng Khán đi Thục sơn.
Còn Đường Phi Ngư lại muốn lên núi.
Phương Ứng Khán nói rõ với cự hiệp:
- Đường tam thiếu gia không thể không đi. Bởi vì năm đó lúc nghĩa mẫu vừa mắc bệnh nặng, Ôn Cố Y của Lão Tự Hiệu từng phán đoán là trúng một loại độc lạ, lại hoài nghi là Thục Trung Đường môn hạ thủ. Chuyện này truyền ra khiến giang hồ xôn xao. Đường tam thiếu gia cho rằng nghĩa phụ, nghĩa mẫu và Đường môn không thù không oán, tuyệt không đến mức hạ độc thủ như vậy, càng sẽ không vô cớ hạ độc. Nếu lỡ may phát hiện nghĩa mẫu còn ở nhân gian, hắn cũng muốn xem thử rốt cuộc là trúng độc gì, nói không chừng còn có thể giúp một tay.
Muốn tháo chuông phải cần người buộc chuông, muốn giải độc đương nhiên phải dựa vào người của Đường gia.
Cự hiệp có thể hiểu được tâm tình của Phương Ứng Khán
Thậm chí y còn có tâm tình mãnh liệt hơn Phương Ứng Khán.
Y cũng hiểu được ý tứ của Đường tam thiếu gia. Trên giang hồ, trong võ lâm, bất kể là ai, cho dù thế lớn chức cao, cũng không muốn đắc tội với mình, gánh lấy tội danh hại chết ái thê của đại hiệp. Do đó, ngay cả Đường Phi Ngư luôn luôn ngạo mạn, làm mưa làm gió, cũng không muốn gánh lấy nỗi oan này.
Thừa lúc con nuôi vào nhà chuẩn bị tế phẩm, kêu gọi nhân thủ, Phương cự hiệp bình thản hỏi Tiểu Gia Cát:
- Thục Trung Đường môn luôn là gia tộc thần bí nhất trong võ lâm, đồng thời cũng có dã tâm lớn nhất, Tiểu Khán không phải không biết chứ?
Cự hiệp hơi lo lắng cho hắn:
- Nhưng hắn vẫn để Đường Phi Ngư gia nhập tập đoàn, trở thành đại tướng bên mình. Hắn rốt cuộc là bị mê hoặc, bị nắm đằng chuôi, bị cưỡng ép, hay là có tính toán khác?
Câu trả lời của Cao Tiểu Thượng là:
- Con thấy, tiểu hầu gia cũng vì biết người của Đường gia bảo có tài năng, có bản lĩnh, có dã tâm, cho nên mới cố ý để Đường Linh tiến vào tập đoàn Hữu Kiều, trở thành trọng tướng bên cạnh y.
Cự hiệp trầm ngâm:
- Lời này nghĩa là sao?
Cao Tiểu Thượng nói:
- Thục Trung Đường môn chính là có dã tâm, cho nên mới có dục vọng; mà có dục vọng, mới sẽ bị người khác lợi dụng. Người có chí khí thông thường đều sẽ có chút bản lĩnh thật sự, tiểu hầu gia có đủ tài trí và lòng dạ để sử dụng những nhân tài này.
- Nhưng mà.
Cự hiệp vẫn hoài nghi:
- Bảo hổ lột da, cấu kết với nhau, không phải tự rơi vào hiểm cảnh thì cũng dễ bị liên lụy. Tiểu Khán thông minh nhưng dù sao vẫn còn trẻ, e rằng khó đấu trí đấu lực với toàn bộ cao nhân của gia tộc Tứ Xuyên Đường môn.
Cao Tiểu Thượng vẫn có lòng tin với Phương Ứng Khán:
- Con cho rằng điểm này không làm khó được tiểu hầu gia. Y chọn Đường Phi Ngư, đã biểu hiện y lựa chọn nhân tài chuẩn xác.
Cự hiệp hiểu ý trong lời nói của hắn.
Không sai, Đường Phi Ngư quả thật có đủ điều kiện để Phương Ứng Khán trong dụng hắn.
Thứ nhất, hắn có võ công cao, danh tiếng lớn, thủ pháp dùng độc tốt, đủ để trở thành trợ thủ mạnh của Phương Ứng Khán.
Thứ hai, hắn ngang ngạnh tùy hứng, khó thành đại sự. Nếu muốn dùng cao thủ nổi bật xuất chúng trong Thục Trung Đường môn, mà lại không bị gia tộc thao túng, Đường Linh và Đường Phiêu đều là lựa chọn hàng đầu.
Thứ ba, Đường Phi Ngư đã có mưu đồ, Phương Ứng Khán vừa khéo dựa vào đó để lợi dụng hắn. Đường tam thiếu gia đã phóng túng vô độ, nhất định khó hợp tác với người khác, khó để người khác sử dụng… lại vừa lúc cống hiến cho Tập đoàn Hữu Kiều.
Trong lòng cự hiệp cũng đồng ý với suy luận của Cao Tiểu Thượng.
Y biết Loạn Thế Giao Long này vốn bất hòa bất thuận với Phương Ứng Khán, nhưng khi gặp chuyện, Cao Tiểu Thượng vẫn duy trì sự phán đoán công bằng hợp lý. Đây là nguyên nhân mà cự hiệp trước giờ luôn tin tưởng, áp dụng ý kiến của Tiểu Gia Cát.
- Vậy còn Tuyệt Thần Quân thì sao?
Cự hiệp hỏi tiếp:
- Hắn phản bội sư môn của mình, khiến cho Tứ Phân Bán đàn chia năm xẻ bảy, sau đó nương nhờ đại tướng quân. Tiểu Khán thu nhận loại người này, e rằng không có gì tốt.
Đôi mày rậm của Cao Tiểu Thượng nhíu lại thật sâu, giống như muốn suy nghĩ tỉ mỉ cẩn thận, đến mức ấn đường giữa hai hàng lông mày cũng vắt ngang. Lông mày của hắn vốn hơi đè mắt, hơn nữa giống như hai chiếc gông trên hai mắt.
Nhưng lời nói của hắn vẫn mạnh mẽ, trả lời vẫn nhanh, hơn nữa còn có chừng mực.
- Trần Cửu Cửu Cửu là phản bội sư môn để được toàn thân.
Cao Tiểu Thượng nói:
- Nhưng cũng vì hắn nương nhờ Kinh Bố đại tướng quân, sau này Lăng Lạc Thạch thất bại và diệt vong, e rằng cũng có liên qua đến hắn. Từ điểm này mà nhìn, hắn là một kẻ có thể nhẫn nhục chịu khổ, ân thù không quên.
Phương cự hiệp biết tin tức của Cao Tiểu Thượng chính xác, bởi vì y đã sớm biết lai lịch và nguồn gốc của Tuyệt Thần Quân.
Y chẳng qua là muốn hỏi lại lần nữa.
Y muốn xem thử cách nhìn của Cao Tiểu Thượng ra sao.
Y cũng muốn nghe thử Tiểu Gia Cát nói thế nào.
Cho nên y hỏi tiếp:
- Vậy còn Hà Thập Tam Thái Bảo Hoành Luyện thì sao? Nghe nói cô ta là một người nóng tính thô bạo.
- Đúng vậy.
Cao Tiểu Thượng kéo kéo chiếc bao trên vai, nói:
- Có điều, cô ta là vì quá sùng bái cự hiệp ngài, vì muốn tiếp cận ngài, cống hiến cho ngài, do đó mới gia nhập Tập đoàn Hữu Kiều, để tiểu hầu gia sử dụng. Thực ra người mà cô ta muốn hầu hạ là “đại hầu gia”.
Cự hiệp than một tiếng, không nói gì.
Y lại phát hiện đôi mắt tặc của Trần Cửu Cửu Cửu vẫn luôn liếc về phía Lôi Mị, còn Hà Thập Tam Thái Bảo Hoành Luyện lại thường nhìn về chỗ y.
Có điều Phương Ứng Khán lại không mời Hà Thập Tam Thái Bảo Hoành Luyện và Tuyệt Thần Quân cùng lên núi.
Hắn chỉ mời Đường tam thiếu gia cùng đi.
Bọn họ nhìn thấy núi xa.
Một tầng lại một tầng, giống như núi xanh nối liền giữa hư vô mờ mịt.
Bọn họ muốn lên núi.
- Nghĩa phụ.
Phương Ứng Khán chỉ đỉnh núi có mây mù xoay quanh phía xa:
- Chúng ta phải trèo lên núi xanh kia.
Đúng vậy, trèo lên núi xanh kia.
Cự hiệp muốn đi tìm ái thê của mình.
Vốn là nắm lấy tay nhau, sống đến bạc đầu, làm sao chịu được sinh ly tử biệt mà lòng không đau đớn.
Trong lòng cự hiệp, cô gái xinh đẹp kia luôn là một thanh đao nhỏ thống khổ, điêu khắc tâm linh dễ kinh dễ mừng của y.
Nàng rời bỏ ta, thoáng chốc trôi qua. Hàng năm ngày đến, biển trời xanh mướt.
Xưa nàng và ta, như hình với bóng. Ta có hoài nghi, nàng ta thương nghị. Ta có hào tình, nàng vui nàng khen. Ta hát nàng hò, ta ca nàng múa. Nay ta mất nàng, bóng dáng bàng hoàng.
Trên đường đi, cự hiệp hỏi Phương Ứng Khán:
- Ngày đó con từ biệt ta, ở lại kinh sư, không phải đã đáp ứng ta sẽ làm đại sự cho quốc gia, làm chuyện tốt cho mọi người sao? Bây giờ thử hỏi nhiệt huyết ở đâu?
- Vẫn còn.
Phương Ứng Khán nói:
- Giống như Kim Hồng kiếm trên lưng nghĩa phụ, không phải vốn nên chôn theo sư công xuống mộ xanh sao? Hiện nay người tái xuất giang hồ, cả bảo kiếm và cự hiệp đều có mặt.
Sau đó hắn nói:
- Con không muốn trước tiên làm người khác chú ý, cho nên cố tình biểu hiện không xuất sắc, không chí khí. Con không muốn khiến người khác đề phòng, vì vậy đặc biệt làm ra những chuyện khiến người ta xem thường, không đạo nghĩa. Con không muốn rút dây động rừng, vì vậy cố ý sa vào an nhàn hưởng lạc, không hề phấn đầu. Thực ra con đã có dự định. Tập đoàn Hữu Kiều cũng chỉ là một hòn đá để con cất bước mà thôi. Con dùng người, cũng chỉ dùng người hữu dụng, không hỏi thanh danh đạo đức của hắn, chỉ hỏi hắn có chịu cống hiến cho con không. Con có chí thanh lọc thiên hạ, nhưng trước tiên phải được đại thần hoạn quan bên cạnh hoàng đế tín nhiệm, sau đó được thiên tử tin tưởng coi trọng, mới có thể thi triển hoài bão, mạnh tay làm đại sự, có thể giết nịnh thần tặc tử, trọng chấn thiên uy Đại Tống.
- Tống triều suy nhược lâu ngày, đã thua kém Tần triều uy nghiêm bốn phương, mênh lệnh thiên hạ, cũng thua kém Đại Hán võ công hiển hách, Đại Đường thịnh thế huy hoàng. Bản triều trọng văn khinh võ, nho sĩ luôn luôn lảm nhảm, tranh luận không ngừng, lại không thấy dân giàu nước mạnh. Hài nhi bất hiếu, đã sớm nhìn không vừa mắt, đứng ngồi không yên.
Phương Ứng Khán nói như vậy:
- Con vẫn luôn muốn làm chút chuyện, nhưng con niên thiếu vô tri, nghĩa phụ lại không thường xuyên ở bên cạnh giúp đỡ. Con không muốn một khi vội vàng khởi sự, thất bại thảm hại, liên lụy đến anh danh cái thế của nghĩa phụ. Cho nên con chỉ có thể làm từng bước từng bước, từng chút từng chút. Xin nghĩa phụ cho con chút thời gian, đến thời cơ thích hợp, con nhất định sẽ cho nghĩa phụ một sự kinh ngạc vui mừng.
Phương cự hiệp nghe vậy, chợt sinh ra thương tiếc vô hạn với Phương Ứng Khán.
Núi ở phía xa, bọn họ đến gần.
Núi ở trên cao, bọn họ lên núi.