Chuyện hôm nay, hoàn toàn là nhắm vào y.
Người mà bọn họ muốn giết là y, bọn họ muốn y chết.
Đối với cự hiệp, có lúc đã hoàn toàn chán nản, nảy sinh suy nghĩ “chết cũng không sao”, nhưng lúc này bất ngờ bị bao vây, đột nhiên bị ám toán, ngược lại đã kích thích đấu chí kiên định của y, có thể sống là tốt nhất.
Người khác muốn y chết, y ngược lại không chết.
Ai muốn lấy mạng của y, y sẽ lấy mạng đối phương.
Y chỉ dùng một chiêu đã chế ngự Phương Ứng Khán, nhưng không lập tức hạ sát thủ.
Y ngừng lại một chút, dừng lại một chút.
Y không hạ thủ được.
Y không hạ thủ được, nhưng người khác lại xuống tay được.
Người hạ thủ là “thê tử đã mất” của y.
“Âm hồn” của thê tử đã từ vách núi đối diện bay tới, trong lúc chập chờn đã đến trước mắt.
Bởi vì nàng khuất sáng bay đến, ráng chiều đầy trời, Ngũ Lý Vụ bao phủ trước sườn núi, cộng thêm máu thịt tung tóe, ánh máu chợt hiện, trong tiếng rít gào bóng côn của Mễ công công như núi, trùng trùng điệp điệp, núi cao lạnh lẽo, trong lòng ngơ ngẩn, Phương cự hiệp chỉ mơ hồ thấy người đến là Vãn Y, còn chưa nhận rõ có phải ái thê hay không.
Nhưng người đó đã ra tay, xuất ra một kiếm.
Kiếm đâm vào tim y.
Một kiếm này còn tàn nhẫn hơn, cũng càng khó ngăn cản hơn kiếm.
Bởi vì một kiếm này không phải kiếm.
Thế nào là kiếm không phải kiếm?
Đó là “vô”.
Vô chính là không có.
Không có kiếm, ít nhất cũng là kiếm nhìn không thấy thực thể.
Nhưng “kiếm vô kiếm” này càng sắc càng bén hơn kiếm, gió kiếm cũng càng gấp càng nhanh.
Kiếm nhắm vào tim cự hiệp.
Phương cự hiệp rút kiếm.
Y rút kiếm từ trong thân thể mình.
Huyết Hà thần kiếm của Phương Ứng Khán vẫn cắm trong người y.
Y đã dùng “Đăng Phong Tạo Cực thần công” cường hành hút kiếm không thả, nhưng cho dù công lực của y có cao, nội lực có tinh thâm, trúng phải Huyết Hà thần kiếm vẫn bị thương nặng.
Hiện giờ y chỉ gắng gượng.
Y dùng Huyết Hà thần kiếm ngăn cản một chiêu “Vô Kiếm Chi Kiếm”.
“Vô Kiếm Chi Kiếm” đã bị y ngăn cản, nhưng thân thể của “thê tử” vẫn trôi về phía y, không, là xông tới.
Thế tới như kiếm, bản thân nàng chính là một thanh kiếm.
Muốn ngăn chặn, trừ khi là trước tiên chặt đứt “kiếm” này, giết chết nàng.
Nhưng Phương cự hiệp không làm được.
Bất kể ái thê còn sống hay chết, bảo y giết nàng thì nhất định không làm được.
Y chỉ có thể bay ngược, nhưng đã không còn đường lui.
Y đã đến bên vách núi.
Trời đất quay cuồng, hoa mắt chóng mặt, lảo đảo muốn ngã, mơ màng chạng vạng.
Ngay lúc này, y lại kịp thời dùng “Long Môn thần công” hộ thể. “Thê tử đã mất” dùng nhân kiếm hợp nhất, khi còn cách thân thể của y ba thước, đột nhiên bị một luồng kình khí cực mạnh phản kích. Cô gái kia thất kinh kêu lên một tiếng, trông thấy sắp bị một luồng kình khí này đánh rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Nhưng còn chưa phân phân biệt người tới có phải ái thê hay không, cự hiệp làm sao có thể để nàng rơi xuống sườn núi chết thảm như vậy?
Cự hiệp bị thương vẫn dùng tuyệt thế khinh công “Tiêu Nhiên Lai Vãng Khứ” phóng người lên, một tay đỡ lấy cô gái kia.
Lúc này y đã phát hiện cô gái kia cũng không phải ái thê, không phải Vãn Y.
Chỉ là khuôn mặt của hai người có điểm tương tự, hơn nữa cũng đẹp như nhau.
Nhưng không phải nàng, tuyệt đối không phải nàng, vĩnh viễn không phải nàng.
Phương cự hiệp càng cảm thấy đau lòng, càng bị đả kích.
Vì cứu cô gái này, thân hình y đã ở giữa không trung, phía dưới là khe sâu vạn trượng, mây mù dày đặc, sương độc tung bay, không chỗ nào để mượn sức.
Mặc dù biết rõ không phải thê tử đã mất, y cũng không đành buông tay để nàng rơi xuống vực sâu.
Lúc này một côn lại phá không phá bất không, pháp thông pháp bất thông đánh xuống đầu.
Đó là “Triều Thiên Nhất Côn” của Mễ Thương Khung.
Cự hiệp dùng Huyết Hà thần kiếm ngăn cản, eo bàn tay tê rần. Đột nhiên kiếm vang lên tiếng rồng ngâm, rời tay bay ra, va chạm với một điểm ánh sáng trắng do Đường Phi Ngư bắn tới, phát ra vụ nổ, rơi xuống vách núi.
Huyết Hà thần kiếm đã rời tay.
Cự hiệp không thể không quăng kiếm, bởi vì ngay cả trên chuôi Huyết Hà thần kiếm này cũng tẩm độc, hơn nữa còn là kịch độc.
Xem ra những người này đã hạ quyết tâm, nhất định phải dồn y vào chỗ chết.
Độc đang nhanh chóng lan tràn, hơn nữa độc lực bên trong và bên ngoài cơ thể phối hợp, tấn công vào ngũ tạng.
Tại khoảnh khắc này, cự hiệp đã gặp phải khiêu chiến của cái chết, đối diện với đả kích của tử vong.
Có đôi khi, y thật sự cảm thấy tử vong còn thân thiết hơn sinh tồn, mặc dù lần nào cũng có thể vượt qua.
Nhưng lần này thì sao?
Lần này có thể sao?
Y còn có lần tiếp theo sao?