Nữ nhi của nàng, không có vũ lực, làm sao có thể ngăn cản được cái tát của lục giai cao thủ?
Nàng không chút nghĩ ngợi trước tiếp vọt lên ----
Mọi người Quân gia ở một bên cũng không dự đoán được sự tình sẽ phát sinh đến tình trạng này.
Xem ra, Quân Mặc Sơ này thuần túy là muốn tìm cái chết.
Trêu chọc ai không chọc, lại đi trêu chọc Quân Thiến Thiến.
Quân Thiến là cái gì? Là Quân gia thiên tài, là bảo bối trong lòng bàn tay của Quân Chấn Thiên.
Hiện tại Quân Mặc Sơ chọc Quân Thiến Thiến không nói, còn dám cùng gia chủ tranh luận, này không phải là muốn chết thì là cái gì a?
Quân Thiến Thiến đắc ý dương mi.
Một cái tát này hạ xuống, tiện nhân kia cho dù không chết cũng phải mất đi nửa cái mạng, nói không chừng còn bị hủy dung, xem nàng về sau còn còn dám mơ tưởng đến chức vị thê tử của Thần ca ca nữa không.
Mọi người ở đây đều nghĩ, Quân Mặc Sơ không thể chịu nổi một cái tát của Quân Chấn Thiên.
"Ba ---"
Tiếng xé gió gào thét vang dội xẹt qua, Quân Chấn Thiên chỉ cảm thấy hồng ảnh chợt lóe trước mắt, nhất thời một trường tiên màu lửa đỏ quấn lấy tay của hắn.
Roi cắt qua cổ tay của hắn, máu tươi trào ra, một cỗ đau nhức từ cổ tay truyền đến, hắn hơi hơi thay đổi sắc mặt.
Quân Mặc Sơ ở đầu khác nắm roi, lạnh lùng trừng hắn: "Không thể tưởng tượng được Quân gia gia chủ đường đường là lục giai cao thủ, cư nhiên động thủ với một nữ nhân không có chút vũ lực, thật đúng là hảo phong độ của gia chủ đại nhân a."
Khiếp sợ!
Cả Quân gia lâm vào trầm mặc.
Quân gia gia chủ Quân Chấn Thiên là lục giai cao thủ, Quân Mặc Sơ lại là người ngay cả chút vũ lực đều không có, như thế nào lại có thể thoải mái phá giải một cái tát kia?
Thâm tâm Quân Chấn Thiên cũng khiếp sợ không thôi, roi quấn quanh cánh tay ẩn chứa một lực lượng lớn, hắn cảm thấy cổ tay bị cắt ẩn ẩn đau đớn, khí lực của nàng làm sao có thể lớn như vậy?
"Nghiệt nữ! Ngươi còn dám đánh trả?!" Quân Chấn Thiên vừa sợ vừa giận.
Quân Mặc Sơ cười nhạo: "Người khác muốn đánh ta, còn không cho ta đánh trả?"
"Ngươi...... Ngươi...... Cút cho ta!" Quân Chấn Thiên giận sôi lên, nghĩ muốn động thủ lần nữa, lại sợ nàng giở thủ đoạn.
"Đi thì đi." Quân Mặc Sơ hừ lạnh một tiếng, nâng Trữ Thanh Hà dậy, "Nương, chúng ta đi."
Trữ Thanh Hà muốn nói gì đó, nàng không quá nguyện ý rời khỏi Quân gia, chỉ là không muốn rời nữ nhi, Quân Chấn Thiên hôm nay động chân khí (*bản chất thật*), nàng cũng biết, Sơ nhi cho dù muốn lưu lại, sợ là không thể, do dự trong chốc lát, đành phải theo Quân Mặc Sơ rời đi.
Quân Chấn Thiên thấy mẫu nữ (*mẹ con*) Quân Mặc Sơ thật sự cứ như vậy rời đi tiêu soái không thèm quay đầu lại, gân xanh trên trán thình thịch nổi lên, giận công tâm, nôn ra một búng máu.
"Quân Mặc Sơ, ngươi phải biết rằng, rời đi Quân gia, sẽ không có người cung cấp cho ngươi ăn mặc. ngươi muốn chết cũng sẽ không có người can thiệp! Ngươi hôm nay có lá gan đi, ngày sau cũng không nên cầu chúng ta cho ngươi trở về!" Quân Thiến Thiến thiến ở phía sau hô to một tiếng.
"Quân Mặc Sơ lạnh lùng bỏ lại một câu, "Đến lúc đó ai cầu ai, còn không biết trước được đâu."
Một ngày nào đó, nàng sẽ làm cho Quân gia hối hận vì hôm nay đuổi các nàng đi, hối hận vì lời nói hôm nay!
Nàng chờ một ngày Quân gia phải cầu nàng!
"Xuy, kẻ điên." Quân Thiến Thiến thấp giọng mắng một tiếng.
Nàng còn ngu ngốc nghĩ rằng Quân gia sẽ cầu một phế vật như nàng?
Mẫu nữ Quân Mặc Sơ đi rồi, Quân Thiến Thiến đi đến bên người Quân Chấn Thiên ôn nhu an ủi, "Phụ thân, ngài đừng tức giận, ngài không biết là đêm nay ngôn hành cùng cử chỉ của Tam muội đều không giống trước, theo Thiến nhi thấy, nàng tám phần là lại phát bệnh, chờ nàng hết bệnh rồi, nghĩ lại chuyện tình hôm nay, nhất định sẽ hối hận."
Tiểu Ni: Xin lỗi mọi người, đến giờ tiểu Ni mới đăng chương được, tại trưa nay Tiểu Ni có chút chuyện, giờ mới có máy.