"Hôm nay quá muộn, tạm thời ở tạm nơi này một đêm, ngày mai ta sẽ tìm địa phương ở trọ."
Trữ Thanh Hà nghe đến nhà trọ, mi tâm nhíu chặt, bốn phía tối đen như mực, nhìn ra ngay là một tạp viện hoang tàn.
Sân hoang phế độ này, ở trong mắt mọi người là điềm xấu.
"Sơ nhi, chúng ta nhất định phải ở lại nơi này?"
Quân Mặc Sơ gật đầu, nàng cũng là không có biện pháp, nếu chỉ có một mình nàng, dù ở đâu cũng không sao cả, nhưng là nàng lại lo lắng thân thể Trữ Thnah Hà không chịu nổi cực khổ."
"Nơi này âm khí quá nặng, sợ là......."
"Nương." Quân Mặc Sơ bất đắc dĩ đánh gãy lời nàng, "Chỉ là ở lại một đêm, ngày mai sẽ rời đi, ngài không cần nghĩ nhiều."
Trữ Thanh Hà nhìn Quân Mặc Sơ, trong mắt có do dự, tựa hồ muốn nói cái gì, lại thấy vẻ mặt Quân Mặc Sơ kiên định, đành phải mím môi không nói.
Quân Mặc Sơ tìm kiếm trong hoang viện, tìm ra một ít khối gỗ có thể đốt, đang chuẩn bị nhóm lửa, đột nhiên, một cỗ hàn ý lạnh thấu xương xuất hiện phía trước, sát ý lạnh băng thấp thoáng lay động gần đây!
"Sơ nhi cẩn thận ----"
Trữ Thanh Hà thét lên một tiếng chói tai.
Thân thể Quân Mặc Sơ theo bản năng phản ứng lại, tấm ván gỗ trong tay xoay ngược lại, hung hăng đập vào phía sau!
Nàng nhanh chóng đi tới bên người Trữ Thanh Hà nhìn lại.
Chỉ thấy hai hắc y nhân trong mắt hiện ra hung quang đứng ở trên vị trí vừa rồi nàng đứng.
"Các ngươi là ai?!" Quân Mặc Sơ đem Trữ Thanh Hà bảo hộ ở phía sau, lạnh lùng nhìn hắc y nhân đột nhiên xuất hiện.
Hắc y nhân liếc mắt nhìn nhau, hờ hững mở miệng: "Chủ tử của chúng ta muốn gặp ngươi, thức thời liền đi theo chúng ta."
Lai trứ bất thiện, thiện giả bất lai (*Người tới không có ý tốt, người có ý tốt lại không tới*), sát ý vừa rồi Quân Mặc Sơ có thể cảm nhận được rõ ràng, nàng không tin là chủ tử trong miệng hai hắc y nhân này chỉ đơn thuần là muốn gặp nàng mà thôi.
Quân Mặc Sơ mặt không chút thay đổi mở miệng: "Chủ tử các ngươi muốn gặp ta? Ta từ khi nào nhận thức chủ tử các ngươi?"
"Vô nghĩa nhiều như vậy làm gì, bảo ngươi đi thì đi!" Hắc y nhân không kiên nhẫn nói.
Lời nói vừa dứt, hai hắc y nhân liền trực tiếp ra tay, muốn bức ép Quân Mặc Sơ rời đi.
"Nương, ngươi đi mau." Quân Mặc Sơ dùng sức đẩy Trữ Thanh Hà về hướng đại môn, sau đó vội vàng né tránh công kích của hai hắc y nhân.
Nàng nhận thấy được, võ công hai hắc y nhân này không kém, khí tức trên người bọn họ phát ra hẳn là phải đến ngũ giai!
Nếu như là chống lại tam giai Quân Thiến Thiến, nàng tự tin còn có thể chiếm thế thượng phong, nhưng đây không phải là tam giai! Vũ lực của hai hắc y nhân này đã muốn là ngũ giai!
Quân Mặc Sơ vừa đẩy Trữ Thanh Hà đi, một đạo vũ lực mạnh mẽ hung hăng đánh lên trên thân thể nàng, lực đạo lớn nhất thời làm cho thân thể Quân Mặc Sơ nghiêng ngả, cả người đập trên nền đất.
Máu tươi theo khóe miệng chậm rãi chảy xuống, Quân Mặc Sơ phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trầm xuống.
Ngũ giai cao thủ so với trong tưởng tượng của nàng còn muốn lợi hại hơn!
"Sơ nhi!"
Trữ Thanh Hà làm sao có thể bỏ Quân Mặc Sơ mà rời đi, vừa thấy Quân Mặc Sơ bị thương, nhất thời tâm thần căng thẳng, vội vàng bổ nhào vào người Quân Mặc Sơ, muốn xem xét thương thế của nàng.
Hắc y nhân liếc nhìn nhau, điện hạ nói, chỉ cần mang Quân Mặc Sơ trở về, về phần Trữ Thanh Hà.....
Hàn quang trong mắt chợt lóe, trong lòng hai người lập tức đưa ra quyết định.
Trong bóng đêm, một đạo ngân quang hiện lên, trực tiếp hướng tới Trữ Thanh Hà, chủy thủ trong cánh tay thẳng đánh vào nơi yếu hại của Trữ Thanh Hà!