• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Phỉ bị cơn khô nóng trong người giày vò tỉnh lại, mơ hồ nghe được ai đó đang nói chuyện: “Đây không chỉ là thuốc mê, còn là một loại thuốc kích dục mạnh...”

Chuyện máu chó vậy cũng để cô gặp? Giang Phỉ cố sức mở mắt ra, lọt vào mắt là bức tường có màu trắng và hồng nhạt - là căn phòng bệnh đặc biệt lần trước, bên cạnh có bác sĩ mặc áo blouse đang nói chuyện với Quý Vân Khai.

Bác sĩ thấy cô đầu tiên, lắc đầu nói với Quý Vân Khai: “Thuốc này không có thuốc giải, cậu biết nên làm thế nào.” Nói rồi vỗ vai anh, xoay người ra ngoài, còn hết sức “quan tâm” đóng cửa lại.

Quý Vân Khai cúi xuống, sờ lên trán Giang Phỉ, nóng đến dọa người, đây không phải nóng vì sốt. Giang Phỉ hô hấp dồn dập, sắc mặt đỏ hồng như con tôm luộc chín. Ánh mắt Quý Vân Khai tối tăm không rõ ràng, nhẹ nhàng hỏi: “Em cảm thấy thế nào?”

Giang Phỉ giơ tay trái được băng bó lên, cắn môi lắc đầu, chỗ nào đó trên cơ thể như kiến bò, cả người nóng ran, cảm giác không tốt chút nào.

Trong đầu Quý Vân Khai đang đánh nhau, anh không muốn giậu đổ bìm leo, nhưng thấy cô thế này, anh càng khó chịu hơn cô. Cầm tay cô, áp trán lên giữa hai lông mày cô, anh thì thầm: “Giang Phỉ, anh...”

“Em không muốn.” Dường như biết anh muốn nói gì, Giang Phỉ khó khăn cắt ngang, hết sức né tránh ánh mắt nóng bỏng của anh, “Em không muốn.. trong lúc mơ hồ...”

Quý Vân Khai hận không thể tát mình một cái, sao có thể sinh ra ý nghĩ như vậy, khiến cô coi thường chính mình! Anh thẳng người lên hỏi: “Em muốn làm thế nào? Có cách nào khác không?”

Giang Phỉ thở hổn hển nói: “Lấy cho em mấy khối băng, bỏ vào bồn tắm, đổ đầy nước lạnh.”

Quý Vân Khai sửng sốt: “Nước đá? Cơ thể em sẽ không chịu nổi!”

Giang Phỉ cười cười: “Yên tâm, không sao cả, em từng vùi trong tuyết ba ngày, cuối cùng vẫn sống sót thoát ra. Bây giờ không phải còn tốt đó à? Mau đi đi, cực hạn của cơ thể em anh không tưởng tượng được đâu.”

Quý Vân Khai cân nhắc một phen, quyết định nghe theo cô. Tìm mấy khối băng, đổ đầy nước lạnh vào bồn, anh ôm Giang Phỉ đã lõa thể đặt vào bồn, ánh mắt cố gắng không nhìn cô, vừa rồi đụng chạm anh đã có phản ứng cơ thể. Sau khi đặt cô xuống, anh nói: “Anh ở bên ngoài, xong rồi thì gọi anh.” Có chút hoảng hốt chạy ra.

Giang Phỉ bật cười, không để nước dính vào tay trái, còn lại cả cơ thể ngâm trong nước đá, sự lạnh lẽo từ nước va chạm kịch liệt với nhiệt độ nóng bỏng của cơ thể làm cô phải há miệng ra để thở. Quý Vân Khai tựa vào nhà tắm, đấm đấm vào đầu, ảo não qua đi mới nhớ ra bệnh viện còn có một “bệnh nhân” cần anh xử lý!

Anh gọi điện thoại cho Lưu Kiểm, Lưu Kiểm nói: “Lâm Kiệt la hét muốn tìm Chu Chí Khôn, tôi thấy Chu Chí Khôn lúc này đã biết chuyện Lâm Kiệt bị đánh, cũng không biết là cậu đánh cháu ngoại ông ta, chỉ e sẽ đến tìm bên phía Giang gia.”

Quý Vân Khai cười lạnh: “Cậu giúp tôi để ý, Chu Chí Khôn đến thăm Lâm Kiệt thì nói tôi biết một tiếng.”

“Cậu muốn làm thế nào?” Xem ra không những Lâm Kiệt gặp xui xẻo, sợ rằng Chu Chí Khôn cũng phải dính dáng.

“Ha ha, đánh cháu ngoại ông ta, nói thế nào cũng phải xin lỗi chứ!” Quý Vân Khai nghiến răng nghiến lợi cười nói, nhưng trong mắt nào có ý cười, rõ ràng là thù sâu như biển.

Lưu Kiểm sáng tỏ, nói: “Được, tôi biết rồi, mặt khác, tôi sẽ nói một tiếng với bọn lão Đường.”

“Ừ, nhận tình này của cậu.”

“Hừ, đã là anh em còn nói chuyện khách khí với tôi.”

Cúp điện thoại, Lưu Kiểm đi sắp xếp chuyện sau đó, Quý Vân Khai tiếp tục trông coi Giang Phỉ, đợi gần một tiếng, Giang Phỉ mới trùm khăn tắm đi ra. Quý Vân Khai vội vàng ôm cô lên giường, đắp chăn cho cô, hỏi: “Bây giờ cảm thấy thế nào?”

Giang Phỉ thở ra một hơi, cười nói: “Tốt hơn nhiều, cho em cốc nước.”

Quý Vân Khai rót cốc nước ấm, thử nhiệt độ rồi sau đó mới đưa cô: “Được rồi, uống từ từ thôi.”

Giang Phỉ nhận lấy, uống hết một hơi, lại thở ra, mới hỏi: “Lâm Kiệt đâu?”

Quý Vân Khai nhíu mày: “Em đừng quản, chuyện này không xong đâu! Anh không tha cho hắn!”

Giang Phỉ cũng nhíu mày: “Đây là chuyện của em.”

“Chuyện của em chính là chuyện của anh!” Sắc mặt Quý Vân Khai thay đổi, “Anh đã nói rồi, đắc tội em chính là đắc tội anh! Huống chi, mẹ nó cái thằng súc sinh ấy dám đụng vào người phụ nữ của lão tử, hắn đúng là không muốn sống nữa!”

Biết anh đến giờ, Quý Vân Khai luôn cười hỉ hả, không ngờ cũng có lúc bạo phát thế này. Giang Phỉ nhìn anh, mỉm cười ngẩn ngơ, môi hơi nhếch lên.

Quý Vân Khai ngồi xuống mép giường, cầm tay cô thổn thức: “Lần sau có gặp chuyện này cũng đừng ỷ vào thân thủ của bản thân mà thiếu cảnh giác, phải nói cho anh, biết không? Lần này nếu không phải Lưu Kiểm nghe được trợ lý thằng súc sinh đó nói chuyện điện thoại, hậu quả thật không thể tưởng được!”

Lần này quả thật cô quá khinh địch, cũng để cô có thêm nhận thức về vấn đề vô liêm sỉ không giới hạn!

“Em không muốn tha cho Lâm Kiệt, nhưng cũng không muốn giao hết cho anh xử trí.” Giang Phỉ trải qua hành hạ liên tiếp, giờ đã hết sức uể oải, cơn khô nóng mơ hồ xuất hiện lần nữa, có lẽ còn phải tiếp tục ngâm nước đá mấy lần nữa.

Quý Vân Khai không chút nghi ngờ nói: “Em không cần quan tâm, chuyện này hãy giao cho anh.”

Giang Phỉ nhíu mày, chịu đựng, quyết định khôi phục lại cơ thể đã rồi nói. Thế là cô tiếp tục ngâm nước đá, lặp lại bốn lần, uống nhiều nước, cô mới phát hiện dược tính của thuốc đã hết. Sau khi ăn xong cơm tối, cuối cùng thể lực không chịu được nữa mà ngủ say.

Hôm sau, Giang Phỉ xuất viện, đến văn phòng chính của Giang thị tìm Giang Vũ Thần.

“Anh, em không muốn trông thấy Lâm Kiệt trên mảnh đất này, cũng không muốn nghe thấy tên hắn ta!”

Giang Vũ Thần nheo mắt, trầm giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Tất nhiên không thể nói cho anh biết chuyện đã xảy ra, đành phải nói: “Anh ta muốn quấy rối em, em... Quý Vân Khai đã cứu em, đánh anh ta phải nhập viện!”

Giang Vũ Thần đi qua bàn giấy, đứng trước mặt cô, vịn vai cô rồi lại xoa đầu cô, hỏi: “Em không sao chứ?”

Giang Phỉ lắc đầu: “Chuyện đã qua, em không sao, chỉ không muốn gặp tên cặn bã đó nữa.”

Chỉ cần em gái không có việc gì là tốt rồi, mà sao lại dính đến Quý Vân Khai? Chiếu theo kinh nghiệm lúc trước, Giang Phỉ có thể tự xử lý, sao lại thành Quý Vân Khai đánh người ta nhập viện? Xem ra em gái không nói thật với anh! Nhưng anh cũng không hỏi kỹ, chỉ bảo: “Được, vứt hắn ta ra biển cho cá ăn, hay là nhổ tận gốc Chu Chí Khôn có liên quan đến bất động sản Kiệt Xuất, do em định đoạt.”

Chỉ xử lý một mình hắn ta thì đơn giản, nhưng hậu hoạn vô cùng, nhất là liên quan đến cả Chu Chí Khôn! Nhưng Chu Chí Khôn dù sao cũng là thư ký thị ủy, không thể dùng thủ đoạn phi pháp, đành phải đi con đường bên cạnh.

“Một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.” Giang Phỉ nói.

Giang Vũ Thần gật đầu: “Ừ, có điều, chỉ e sẽ mất nhiều thời gian.”

“Em đợi được.” Chỉ cần có kết quả, chờ lâu thì có làm sao. Hơn nữa, xem người khác vùng vẫy giãy chết cũng hết sức thú vị.

Giang Vũ Thần cười cười, vuốt tóc cô yêu chiều: “Được, anh sẽ mau chóng báo thù này cho em!” Nói xong sắc mặt anh trầm xuống, giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng, “Người dám trêu chọc em gái anh, không một ai có kết cục tốt!”

Lâm Kiệt như thế, Ngôn Bá Ước... cũng như thế, biết đâu, còn có cả Quý Vân Khai!

Quý Vân Khai ra khỏi tòa án liền thấy chiếc Audi R8 màu trắng bắt mắt đỗ ven đường, khi anh đến gần, người đàn ông trong xe mở cửa bước xuống.

“Tôi là Giang Vũ Thần.” Người đàn ông tự giới thiệu.

Quý Vân Khai cười, nói: “Ồ, là Giang đại thiếu à, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu!” Anh vợ tương lai đây mà! Quả thật không tệ, nhất là đôi mắt, hệt như một con chim ưng nhìn xuống thảo nguyên, sắc bén đâm thẳng vào tim.

Giang Vũ Thần không hàn huyên với anh, cũng không dong dài, nói thẳng: “Tôi muốn nói chuyện với anh về hành vi của Lâm Kiệt với Giang Phỉ.”

Quý Vân Khai nghe đến tên của tên súc sinh kia liền nhíu mày, nói: “Anh yên tâm, tôi sẽ không để hắn sống khá giả đâu!”

Giang Vũ Thần lại nói: “Giang Phỉ là em gái tôi, chuyện này tôi sẽ xử lý, tôi chỉ muốn biết, Lâm Kiệt đã làm gì với nó?”

“Anh không biết ư?” Quý Vân Khai kinh ngạc, ngẫm lại thì thấy bình thường, Giang Phỉ nhất định là sợ anh ta lo lắng nên không nói cho anh ta biết, “Không có gì, chuyện đã qua rồi.”

“Chỉ cần Lâm Kiệt còn sống, chuyện này sẽ không qua được.” Giang Vũ Thần lạnh lùng nói.

Nếu không phải Quý Vân Khai biết Giang Vũ Thần được nhận nuôi, với thái độ này, anh ta đúng là người một nhà với Giang Phỉ!

Người lui tới trước tòa án đều nhìn họ, chiếc xe bắt mắt, người cũng đẹp mắt.

Quý Vân Khai nhíu mày: “Tìm chỗ nào đó đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK