• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quý Vân Khai chưa dẫn cô về nhà gặp bố mẹ, Quý Tĩnh đã tới tìm cô trước.

Khi đến kiểm tra "Dao Trì" theo thông lệ, Quản lý trưởng nói cho cô biết, mấy hôm trước có một khách hàng muốn gặp cô mà chưa gặp được, hôm nay lại đến nữa, bây giờ đang chờ cô ở phòng tiếp khách!

Giang Phỉ vào phòng tiếp khách xem, người tới không phải người ngoài, chính là Quý Tĩnh.

Nhiều ngày không gặp, Quý Tĩnh thoạt nhìn có chút tiều tụy.

"Hóa ra là cô Ngôn, không biết tìm tôi có chuyện gì? Là do sự phục vụ của chúng tôi làm cô Ngôn không hài lòng sao?" Giang Phỉ không kiêu ngạo không siểm nịnh hỏi.

Quý Tĩnh chỉ nhìn cô, dường như muốn nhìn ra gì đó từ trên mặt cô, Giang Phỉ cũng không né tránh ánh mắt cô ấy, đón nhận không chút sợ hãi. Khẽ nhấp một ngụm cà phê, cô ấy thấp giọng nói: "Cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn nhìn cô Giang từ khoảng cách gần."

Giang Phỉ che đậy mũi nhọn, ngồi xuống đối diện cô ấy, hỏi: "Có nhìn ra được gì chưa?"

Quý Tĩnh cười khổ lắc đầu: "Cô Giang hình như không như trong tưởng tượng của tôi, không cùng một bộ dạng."

"Ồ?" Giang Phỉ nhíu mày, bất giác mang theo chút châm biếm, "Vậy, tôi có bộ dạng thế nào trong tưởng tượng của cô Ngôn?"

Quý Tĩnh nhìn về phía cô, nói thật, không phải đang nhìn cô mà là xuyên thấu qua cô, nhìn về quá khứ xa xôi. Ánh mắt Quý Tĩnh không có tiêu cự, giọng điệu mang theo sự tưởng tượng: "Cô trong tưởng tượng là một cô gái đơn thuần, tốt bụng, thiện lương, đáng yêu."

Giang Phỉ nở nụ cười, đó đúng là cô, cô của bốn năm trước.

"Cô Ngôn cũng có lúc nhìn lầm người, tôi của bây giờ tuyệt đối không đơn thuần, tốt bụng chút nào, ngược lại lạnh lùng, ngang ngược. Thật ngại quá, làm cô Ngôn thất vọng rồi."

Quý Tĩnh cúi xuống, lát sau ngẩng lên, hỏi thẳng: "Con người cô của hôm nay như vậy, con người cô trước kia đã từng như thế, có phải..."

Giang Phỉ che dấu ý cười, xem ra Quý Tĩnh thật sự có chuẩn bị mà đến, quá khứ của cô và Ngôn Bá Ước, chắc cũng biết. Nhưng cô không thể tự nói ra, đành phải giả bộ không biết với cô ấy, thở dài: "Cô Ngôn, trước đây chúng ta không quen biết, làm sao cô biết tôi trước kia thế nào?"

"Tôi đoán", Quý Tĩnh nói nhanh, giống như nói chậm thì sẽ không cách nào nói ra, "Bởi vì đó là kiểu con gái mà Bá Ước thích, vậy nên tôi mới kết luận, cô là người như thế! Hai người... trước kia..." Nói đến lời cuối cùng, giọng nói cô ấy đã hơi run.

Ánh mắt Giang Phỉ trở nên sắc bén, lập tức cắt ngang: "Bây giờ tôi là bạn gái của A Khai, cô Ngôn nói vậy, có phải không coi A Khai là em trai."

Quý Tĩnh cắn cắn môi, bưng cà phê lên nhấp một ngụm, ép mình bình tĩnh lại. Cô ấy hít sâu một hơi, tiếp tục nói: "Việc này không có quan hệ gì với A Khai, tôi chỉ muốn biết, trước đây cô và Bá Ước, rốt cuộc đã có chuyện gì?"

Giang Phỉ nhíu mày, thản nhiên nói: "Đã là chuyện đã qua, hai người cũng kết hôn lâu rồi, cần gì phải vương vít quá khứ?"

"Nhưng anh ấy không quên được cô!" Quý Tĩnh đột nhiên lên giọng.

Giang Phỉ sửng sốt, tiếp đó cười: "Cô Ngôn hình có hơi mất tự tin với bản thân thì phải, cũng đánh giá cao tình cảm của anh ta rồi, anh ta mà là người chung tình như thế, ngày trước sao lại... Cô yên tâm, tôi chính tai nghe anh ta nói, anh ta chưa bao giờ yêu tôi."

Quý Tĩnh hiển nhiên không tin, Giang Phỉ đã mất kiên nhẫn, nên giải thích cô đã giải thích, làm sao cứ giữ mãi không buông? Cô nói tiếp: "Bây giờ tôi là bạn gái của A Khai, mặc dù tôi từng có quá khứ với anh Ngôn, đó cũng là quá khứ. Cuối tuần này tôi và A Khai sẽ đi gặp cô chú, hi vọng họ sẽ thích tôi, đến lúc đó, tôi sẽ trở thành người một nhà với cô Ngôn."

Sắc mặt Quý Tĩnh thay đổi lớn: "A Khai... Nó nghiêm túc?"

Giang Phỉ cười cười: "Cô Ngôn không phải nói hy vọng anh ấy sớm yên ổn sao? Bây giờ anh ấy đã muốn tìm một người kết hôn, cô nên vui vẻ mới phải?"

Sắc mặt Quý Tĩnh lại thay đổi, cuối cùng im lặng, cầm túi xách, ảm đạm rời đi.

Giang Phỉ nhìn bóng lưng cô ấy, không biết nghĩ gì.

Tới Chủ nhật, cô mặc áo lông cừu, đi cùng Quý Vân Khai vẫn mặc áo gió Burberry như trước đến Đại trạch nhà họ Quý.

Dáng người hai người đều thon dài, gương mặt yêu nghiệt, đứng cùng một chỗ hết sức xứng đôi.

Khi bước vào cửa lớn, Quý Độ cười nói: "Kìa, còn mặc áo tình nhân nữa đấy!" Uy phong của người lớn nháy mắt biến mất không còn gì, tất nhiên, ông ở nhà vốn cũng chẳng uy nghiêm.

Cố Hoa vốn đang ngồi trên sô pha giả vờ làm quý bà, nghe vậy suýt nữa sặc nước miếng, cổ cứng đờ hơi quay ra nhìn, "ừm" một tiếng, lại thêm một câu: "Đã về rồi?"

Quý Vân Khai siết chặt tay Giang Phỉ, cười đi qua nói: "Hôm nay lần đầu tiên cô ấy tới đây, mẹ cũng đừng làm bộ làm tịch dọa cô ấy chạy, con sẽ phải cô đơn cả đời đấy!"

"Cái con gấu này... ha ha, mời cô Giang ngồi, cứ tự nhiên." Cố Hoa thiếu chút nữa thì những gì khổ tâm gây dựng bị phá hủy trong khoảnh khắc, cũng may phản ứng nhanh, lộ ra nụ cười xã giao.

Giang Phỉ khẽ mỉm cười, sớm đã được Quý Vân Khai tiêm thuốc dự phòng nên đã biết tính tình Cố Hoa, cô khéo léo nói: "Con chào cô chú, lần đầu tiên đến nhà, đây là tấm lòng nho nhỏ của con, mang cô chú nhận cho." Cô đưa quà biếu mình mang đến, là tương ớt ở địa phương nào đó làm. Quý gia không thiếu cái gì, mà tương ớt là đặc sản quê hương Cố Hoa thích ăn nhất khi còn bé, về sau vì phải bảo vệ giọng hét nên nhiều năm rồi chưa ăn, bây giờ không phải lên sân khấu biểu diễn nữa, nhưng bà lại không tìm được tương ớt tự làm hợp khẩu vị. Quý Vân Khai tốn công sức một phen, tìm được hương vị không sai biệt lắm, để Giang Phỉ đưa tới, thật sự làm người ta vui vẻ.

Ánh mắt Cố Hoa quả nhiên sáng lên, không thể chờ được mà mở ra nếm thử, mừng rỡ kêu: "Đúng hương vị khi còn bé rồi!" Sau đó bà không giả bộ được nữa, kéo tay Giang Phỉ hỏi nguồn gốc tương ớt này, Quý Vân Khai nháy mắt với Giang Phỉ, tỏ ý thành công.

Khi Quý Tĩnh và Ngôn Bá Ước trở về, Cố Hoa đang nói đến chuyện xảy ra khi Quý Vân Khai học năm nhất tiểu học, Quý Vân Khai chọc cười bên cạnh, bày tỏ không hề có chuyện như thế. Quý Độ cười mỉm lắng nghe, trong tay còn đang chơi Ipad. Hả? Ipad? Bình thường không phải nên đọc báo sao?

Giang Phỉ nhìn thoáng qua Quý Vân Khai, nghĩ thầm chẳng trách tính cách anh không gò bó như thế, việc dạy dỗ từ nhỏ quả nhiên rất quan trọng. Xem ra bố mẹ Quý gia cũng không phải kiểu người khó chung sống, hơn nữa khi hỏi đến gia đình cô, Quý Độ còn khen ngợi anh trai một phen, nói: "Bọn chú già rồi, bây giờ là thế giới của thanh niên, trông số doanh nhân trẻ, chú xem trọng nhất là hai người, một là Đường Cạnh Nghiêu, hai là người anh Giang Vũ Thần của con." Ông thậm chí nhắc tới Giang Đại Đạo, "Năm đó bố con cũng là nhân vật tài giỏi, rất biết nghĩa khí, để đi con đường chính đáng mà phân tán hết gia tài, khí phách này không phải ai cũng có. Hôm nào hãy hẹn một bữa, cho hai ông già chúng ta gặp nhau tâm sự."

Trái tim ông không có bụng dạ như thế, Giang Phỉ nghĩ thầm chuyện năm đó bố bị bắt hẳn không có quan hệ gì với Quý gia, là do một tay Ngôn thị tạo thành!

Cố Hoa nói hăng say, trông thấy con gái con rể quay về, hô: "Hai con về thật đúng lúc, mẹ đang nói chuyện hồi bé của A Khai đấy! A Khai còn sống chết không thừa nhận, Quý Tĩnh con qua đây, xem con còn chối cãi được không."

Quý Tĩnh cười gượng gạo: "Chuyện A Khai nghịch ngợm gây sự hồi bé nhiều lắm, con đâu thể nhớ rõ hết được! Mẹ nói tất nhiên là đúng rồi, A Khai đừng có chối nữa."

"Thấy chưa! Mẹ nói có là có!" Cố Hoa đắc ý nhướng mày với Quý Vân Khai.

Quý Vân Khai kéo Giang Phỉ nói: "Đừng nói chuyện nữa, lát nữa con dâu em sẽ cảm thấy anh là người không thể chịu nổi, không chịu gả cho anh thì làm sao giờ? Đi, anh dẫn em đi tham quan."

Cố Hoa thả Giang Phỉ ra, tiến đến bên cạnh Quý Độ nhìn ông chém hoa quả, Quý Độ phân tâm chém phải bom, lập tức thở dài: "Bà xem đi, bà không đến là tôi có thể phá kỷ lục rồi."

"Muốn phá kỷ lục của tôi? Nghĩ hay nhỉ!"

Hai người rời khỏi phòng khách, Quý Vân Khai đưa Giang Phỉ lên lầu, đến phòng mình tham quan.

"Sau khi lên đại học anh không ở căn phòng này nữa, nó vẫn như cũ." Quý Vân Khai cũng có chút cảm thán.

Giang Phỉ quan sát bốn phía, trên tường có một poster bóng rổ, một khung rổ, rất nhiều CD, mô hình trực thăng, trên bàn còn có một chồng tử thư, lại còn có một bản nhạc dương cầm.

"Anh biết đánh dương cầm hả?"

"Bị buộc phải học hồi nhỏ, thật sự không có thiên phú!" Quý Vân Khai khoanh tay trước ngực tựa vào bên bàn, vừa cười vừa nói, "Mẹ và dì cả của anh là song sinh, hai người kết hôn gần như đồng thời, dì cả có thai trước, anh nhỏ hơn Đường Cạnh Nghiêu một tuổi, nhưng mẹ anh rất hay so bì với dì cả, rất không may, anh cũng rơi vào vòng xoáy biến thành vật phẩm so bì của mẹ! Đường Cạnh Nghiêu bắn súng rất tốt, nhưng mà bóng rổ đua xe anh tốt hơn."

Giang Phỉ cười cười tỏ vẻ đã hiểu, hồi nhỏ mà có người cùng tuổi bên cạnh đều sẽ ganh đua.

Lúc này, quản gia đi lên mời bọn họ đi ăn cơm, Quý Vân Khai nói: "Không ăn ở nhà hàng, dọn bàn tròn ở phòng khách." Quản gia có chút khó xử, Quý Vân Khai lườm ông ta: "Không thì tôi sẽ không ăn!" Xuống phía dưới nhìn sang Giang Phỉ, đành phải đi xuống.

Giang Phỉ khó hiểu nhìn Quý Vân Khai, Quý Vân Khai đỏ mặt, nói mấy câu bên tai cô, sắc mặt Giang Phỉ cũng đỏ, thấp giọng nói: "Không thể nào?"

Quý Vân Khai thở phì phì nói: "Sao lại không thể? Chính anh tận mắt nhìn thấy? Sau tuổi mười lăm anh không ăn ở bàn đó nữa, nhớ lại thì... may là không để lại bóng ma tâm lý, bằng không đời này không thể đem lại hạnh phúc vợ chồng cho em rồi!"

Giang Phỉ cười nói: "Tình cảm của bố mẹ anh rất tốt."

"Hừ!" Tuy rất không muốn thừa nhận, nhưng đó đúng là sự thật, "Bố anh bây giờ đang tuyển chọn người giữ chức vụ CEO, chỉ giữ lại danh hiệu Chủ tịch cũng vì muốn ngày ngày ở bên mẹ anh. Ngày trước anh không hiểu họ, bây giờ đã hiểu, hóa ra yêu một người thật sự mong rằng có thể gặp người ấy từng giây từng phút, không được gặp thì trái tim ngứa ngáy, gặp được rồi, trái tim càng ngứa hơn."

Ánh mắt anh chẳng biết trở nên nóng rực từ lúc nào, giọng nói cũng khàn khàn, Giang Phỉ ho nhẹ một tiếng: "Xuống ăn cơm trước đã."

Quý Vân Khai ôm chầm cô hôn hít một hồi, sau đó mới buông ra: "Ăn món khai vị trước!" Giang Phỉ cười vỗ nhẹ anh, hai người cùng xuống nhà ăn cơm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK