• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diêu Diệp thấy cô cũng hơi giật mình: "Sao cô ở đây?"

Giang Phỉ trừng mắt nhìn: "Vừa chuyển đến, hóa ra nơi này không thể ở."

"À, trước kia không có nghe nói nhà này cho thuê mà?" Diêu Diệp hoài nghi đi qua, "Cần giúp không?"

Lúc này, Đào Nhiên cầm một bộ đồ lót đi ra từ phòng ngủ, cúi đầu nhìn trái nhìn phải, hỏi: "Phỉ Nhi, hai cái áo lót này, cái nào của cậu cái nào của tớ?"

Giang Phỉ tức cười: "Tay trái là của cậu, thế mà không phân biệt nổi, cỡ của cậu lớn hơn của tớ được không?"

"Ờ!" Đào Nhiên giơ áo lót lên nhìn, xuyên qua khe hở lại trông thấy một người đàn ông! Cô ấy cuống quít để áo lót xuống, trừng lớn mắt, "Anh làm gì ở đây?", vội vàng giấu áo lót ra sau, gầm lên: "Lưu manh!"

Diêu Diệp xòe tay: "Tôi tới để giúp đỡ các cô có được không." Mặc quần áo vào đúng là không nhìn ra, vóc dáng cô ấy còn hoàn hảo hơn cả Giang Phỉ!

"Ai cần anh giúp? Mau cút đi!" Đào Nhiên nổi giận đùng đùng, nếu không phải đang cầm áo lót, cô ấy thật sự muốn tìm thứ gì để ném.

Diêu Diệp bất đắc dĩ sờ mũi, nói với Giang Phỉ: "Nếu có gì cần cứ tìm tôi, đừng khách khí nhé!"

"Được", Giang Phỉ cười gật đầu, tiễn anh ta ra ngoài.

Đào Nhiên tới gần hỏi: "Anh ta tới làm gì?"

Giang Phỉ cười nói: "Anh ta ở nhà đối diện, sau này hai người chính là hàng xóm đấy, có chuyện gì cứ tìm anh ta!"

"Cái gì!" Đào Nhiên tức giận đến ngây người, trong đầu xoay vòng mấy lần mới phản ứng, đang định chửi ầm lên nhưng lại nghẹn trong ngực, không thốt ra nổi.

Giang Phỉ cười trộm, tiếp tục giúp cô ấy dọn đồ. Đào Nhiên chưa từ bỏ ý định, Giang Phỉ vô tội nói: "Cậu tìm tớ cũng vô dụng, phòng này do Quý Vân Khai tìm, chắc anh ấy sợ chuyện lần trước lại xảy ra thôi! Này, cậu cứ yên tâm mà ở, ít nhất không cần lo về phương diện an toàn. Bình thường hai người cùng đi làm, nào có nhiều cơ hội gặp nhau như thế?"

Cô nói thế, Đào Nhiên lại không phản bác được.

Quả thực, hình như không có gì không đúng cả.

Nhưng Đào Nhiên cảm giác, cô ấy bị Giang Phỉ và Quý Vân Khai bán!

Cái thành phố này dường như chỉ có hai mùa, mùa hè và mùa đông.

Quý Vân Khai mặc áo may ô quần đùi xuống lầu mua bữa sáng cho Giang Phỉ, đẩy cả cánh cửa ra xem thì, ôi thôi, tuyết rơi!

Chân tay anh co cóng trở về phòng, Giang Phỉ từ trong chăn thò đầu ra, uể oải hỏi: "Làm sao vậy?"

"Tuyết rơi!" Quý Vân Khai rất thích bộ dạng mơ mơ màng màng của cô, nhất là ngủ đến đêm, luôn không nhịn được ôm cô giày vò một hồi, nhào nặn xoa bóp, lại bắt đầu hoạt động nào đó. Anh bò lên giường ôm sát cô từ phía sau, sáng sớm đàn ông là cầm thú, Giang Phỉ đã quen với thú vui tệ hại của anh, lười biếng nhỏ giọng hầm hừ đã bị anh ăn sạch.

Xong chuyện, Quý Vân Khai thay quần áo, tinh thần sảng khoái đi mua bữa sáng, trở về nói với Giang Phỉ: "Tuyết đầu mùa năm nay lại vào Chủ nhật, hay đi tắm suối nước nóng nhé?"

Giang Phỉ nhấp một ngụm sữa đậu nành, tỏ ý không có ý kiến.

Hai người lái xe đến vùng núi phía Tây, bởi vì tuyết nên đường trơn, chiều mới đến nơi. Làm thủ tục nhập cư, sau đó ăn chút gì rồi đi ra suối nước nóng ngoài trời.

Hai người ngâm trong bể tắm hai phần ba, Quý Vân Khai thèm nhỏ dãi với dáng người uyển chuyển của Giang Phỉ, trời dần tối, đi theo con đường mòn, phía trước lại bị nhân viên phục vụ ngăn cản: "Xin lỗi hai vị, phía trước là 'không gian riêng' của chúng tôi, hai vị nếu muốn sử dụng thì một tiếng là 188 đồng."

Một tiếng mất 188 đồng? Cái này còn dễ dàng hơn cả cướp tiền đấy!

Giang Phỉ không muốn đi tiếp, Quý Vân Khai lại hứng thú hỏi: "Không gian riêng? Riêng tư như thế nào?"

Gương mặt nhân viên phục vụ phiếm hồng, nói: "Là... là một bể tắm nước nóng, người ngoài không thấy được bên trong." Lời cô ít nhưng mang ý sâu xa, Quý Vân Khai đã hiểu, cười nói với Giang Phỉ: "Muốn thử không?" Giang Phỉ đang muốn từ chối, nhân viên phục vụ đã cười: "Xin đưa cho tôi vòng tay đánh số." Đợi lấy vòng tay ra, ghi một tiếng lên đó, Quý Vân Khai ôm Giang Phỉ đi vào "Không gian riêng".

Kỳ thực cũng không có gì đặc biệt, chỉ có một bể nước nóng, hai ghế nằm, một cái tủ để khăn tắm và áo tắm, còn có thêm mấy chai nước khoáng.

Nhưng hai người còn chưa bước xuống đã nghe được những tiếng "ư a" truyền đến từ cách vách, sắc mặt Quý Vân Khai thay đổi, Giang Phỉ thì không nhịn được bật cười. Cô vừa cười, âm thanh cách vách ngừng lại, cô vội vàng che miệng, nháy mắt nhìn có chút hả hê với Quý Vân Khai.

Hai người cởi áo tắm xuống bể, Quý Vân Khai nắm eo Giang Phỉ, bóp hai cái. Giang Phỉ cười ranh mãnh: "Anh không phải muốn tiếng của em truyền đi chứ?"

"Đương nhiên là không muốn!" Quý Vân Khai tức giận nói, tuy đã mặc áo tắm, nhưng trên đường, cái eo nhỏ nhắn, bắp chân thẳng tắp và cả nước da trắng như tuyết của Giang Phỉ rất thu hút ánh mắt đàn ông. Quý Vân Khai hận không thể móc mắt những người đó ra! Hiệu quả cách âm trong này kém như thế, nếu để người ngoài nghe được... anh sẽ ăn dấm chua đến chết mất.

Giang Phỉ tựa vào ngực anh, vỗ nhẹ lên khuôn mặt bị hơi nước làm cho đỏ hồng, cố tình chế giễu: "Ơ kìa, vậy 188 đồng mất trắng rồi."

Ánh mắt Quý Vân Khai đi xuống, rơi xuống khe rãnh sâu hoắm vì cô mặc bikini mà lộ ra, chỉ cảm thấy nhiệt độ ở bể này cao hơn những bể khác, khàn khàn nói: "Ai bảo mất trắng?" Nói rồi, anh cúi xuống, vùi đầu vào trong vùng thịt mềm mại.

Giang Phỉ hít một hơi, ánh mắt trở nên mờ mịt, khẽ vuốt tóc anh, tần suất hít thở tăng lên.

Âm thanh cách vách lại bắt đầu vang lên, Giang Phỉ cười không ra tiếng, âm thanh ấy không ảnh hưởng chút nào đến Quý Vân Khai, anh đang trầm mê, thậm chí... lén lút cởi móc áo sau lưng Giang Phỉ.

Một tiếng nhanh chóng trôi qua, Giang Phỉ nhìn chỗ nào đó của Quý Vân Khai nhô ra, hết sức lý thú khoa tay múa chân. Quý Vân Khai lúc này không còn tâm tư đưa đẩy với cô, ôm cổ cô vội nói: "Quay về phòng xem anh trừng trị em thế nào!"

Giang Phỉ nói nhanh: "Em đói rồi, đi ăn trước đi!"

Quý Vân Khai nghiến răng nghiến lợi: "Anh cũng đói, ăn em trước!"

Giang Phỉ không còn cách nào, bị anh lôi vào phòng, sung sướng một phen. Thật sự cô không nên trêu ghẹo anh, sự mãnh liệt trên giường của người đàn ông này vượt quá dự liệu của cô. Hai người ở cùng nhau mới một tuần, nhưng số lần anh hành hạ cô chia bình quân mỗi ngày là hai đến ba lần, hoàn toàn vượt ra khỏi nhận thức cực hạn đối với sinh lý của cô.

Sau khi mây mưa một phen, Quý Vân Khai sảng khoái tràn trề niềm vui, tinh thần phấn khởi, vỗ mông Giang Phỉ, cười nói: "Không phải đói rồi sao? Đi, đi ăn."

Giang Phỉ lại không nhúc nhích, yếu ớt nói: "Đói quá, không muốn ăn." Quả thật còn mệt hơn cả vác vật nặng đi năm cây số! Cô có thể đánh bại người đàn ông này ở chuyện khác, nhưng trên giường, tuyệt đối là bại tướng.

Quý Vân Khai cười hì hì ôm cô dậy, hỏi: "Không ăn sao được, gọi phục vụ phòng nhé?" Thấy cô gật đầu, anh cầm điện thoại gọi xuống quầy.

Khi chờ cơm, Quý Vân Khai nhận điện thoại, nói vài câu rồi cúp máy, nâng mặt Giang Phỉ lên hôn mấy cái. Giang Phỉ đang nhắm mắt nghỉ ngơi, mở mắt ra nghi hoặc nhìn anh, anh cười dịu dàng thấp giọng nói: "Có người tố cáo đến Ban Kỷ Luật Thanh tra, Chu Chí Khôn tham ô nhận hối lộ, bao nuôi nhân tình. Ban Kỷ Luật Thanh tra đã lập chuyên án điều tra, xem chừng, thứ Hai Chu Chí Khôn sẽ bị mười đi uống trà chiều."

Giang Phỉ rùng mình, nhanh như vậy, là anh ra tay ư?

Nhưng Quý Vân Khai sao lại... Cô hoài nghi nhìn người đàn ông luôn bất cần đời này, còn anh thì dịu dàng hôn lên trán cô, ôn nhu nói: "Đừng lo, anh sẽ không để bất kỳ ai bắt nạt em." Giang Phỉ muốn nói gì nữa, ngón tay Quý Vân Khai đặt trên môi cô "hư" một tiếng, sau đó gọi điện thoại ra ngoài: "Tài khoản ngân hàng của bất động sản Kiệt Xuất có bao nhiêu? Một trăm triệu? Mặc kệ có bao nhiêu, chiều thứ Hai một khi có biến động lập tức đóng băng tài khoản, khiến bọn chúng một xu cũng không lấy được!"

Lúc này, phục vụ phòng đến, Quý Vân Khai vừa ra mở cửa vừa gọi cho Giang Vũ Thần: "Sự việc đã làm không sai biệt lắm, mấy thương nghiệp ký hợp đồng kia không có vấn đề gì chứ?"  Sau khi nhận được đáp án khẳng định, anh cười cười cúp máy, lại gọi cho Đường Cạnh Nghiêu: "Đoán chừng là thứ Hai, đến lúc đó anh nên đánh tiếng trước cho dương đấy! Được, biết rồi."

Sau khi sắp xếp xong, anh ngẩng lên, trông thấy ánh mắt khiếp sợ của Giang Phỉ, cười hỏi: "Sao thế?"

Giang Phỉ lắc đầu, thở dài: "Bây giờ em mới phát hiện, anh còn đen hơn cả xã hội đen."

Quý Vân Khai cười to, bổ nhào đến ôm lấy cô ai oán: "Bảo bối, anh cũng vì em mà! Em dùng vũ lực giải quyết, giá trị vũ lực của anh không bằng em, chỉ có thể dùng chút thủ đoạn thôi."

Giang Phỉ im lặng không nói, lát sau mới nói: "Em sắp chết đói rồi, ăn gì đi!" Quý Vân Khai vội vàng ân cần dọn thức ăn ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK