Bùi Hạo Thần đứng ở trước cửa sổ điếu thuốc ở ngón giữa cháy đến một nửa anh đã dụi tắt. Đứng lâu như vậy chân có chút mỏi nhưng lại chẳng muốn di chuyển một bước.
Thay đổi của Tịch Mạt thật sự làm cho anh rớt mắt kính. Mày anh cau thành một đoàn trong lòng luôn nhớ tới Tịch Mạt nói một câu tàn nhẫn kia: " Bùi Hạo Thần! Tôi sẽ trợn to mắt chờ đến ngày nhìn thấy anh gặp báo ứng! "
" Báo ứng? Hừ! Ai mới là người gặp báo ứng?Lương Tịch Mạt! Vậy chúng ta xem xem mạng ai lớn một chút đi! Tôi chúc cô một khắc kia có thể thấy tôi gặp phải báo ứng. Anh đem điếu thuốc ném vào trong sọt rác theo thói quen đem điều hòa bật đến hơn mười độ trong nháy mắt không khí lành lạnh lên.
" Uh! " Anh thoải mái mà thở ra một hơi thoải mái mà đưa tay ra duỗi người.
Cốc! Cốc! Cốc!
" Vào đi! " Bùi Hạo Thần kêu một câu nhìn về phía cửa.
Phương Uyển Kiệt đi tới trong tay ôm một chồng văn kiện. Đặt ở trên bàn làm việc anh ta xoay người muốn rời đi.
" Sao vậy? Vẫn định không để ý tới tôi sao? " Bùi Hạo Thần xoay người nhìn Phương Uyển Kiệt muốn rời đi. Ngày đó ở trong phòng làm việc nói chuyện không thành sau đó có thể dùng một câu giải quyết nhưng một chữ trong lời nói của anh cũng không nhiều lời.
" Cậu là tổng giám đốc. Tôi chẳng qua chỉ là một trợ lý nho nhỏ ".
" Trợ lý? " Bùi Hạo Thần suy ngẫm lời của Phương Uyển Kiệt. " Cậu khách khí như vậy làm tôi rất không quen! Uyển Kiệt! Chúng ta là bạn bè. Tôi biết cậu không đồng ý với cách xử lý tôi nhưng tôi nghĩ nói nơi tôi trải qua chính là cậu không tưởng tượng nổi ".
" Cho nên cậu có thể làm hại một đứa bé để hả giận? " Phương Uyển Kiệt ngẩng đầu. " Tôi làm bạn bè khuyên bảo cậu nghe không vào coi như thượng hạ cấp. Tôi không có tư cách quản chuyện của cậu cho nên cứ như vậy đi! Buổi chiều cậu còn có một khảo sát hội nghị không có rãnh rỗi tôi không quấy rầy cậu nữa! " Phương Uyển Kiệt nói xong rời đi phòng làm việc Bùi Hạo Thần.
Nhìn Phương Uyển Kiệt rời đi Bùi Hạo Thần ngồi xuống. " Đúng vậy! Kể cả Tiêu Lăng Phong cũng không thể hoàn toàn hiểu cách làm của anh bất luận ở dạng gì cũng không nên làm hại một cô bé vô tội. Nhưng cho dù toàn bộ thế giới đều cảm thấy anh sai anh cũng không có hối hận, nếu thời gian có thể lặp lại anh vẫn như cũ sẽ làm ra lựa chọn như vậy, khác biệt là anh sẽ không cho Tịch Mạt có cơ hội rời đi. Lương Tịch Mạt! Muốn trách cũng chỉ có thể trách cô là con gái Lương Văn Xương! Cầm lên ly cà phê đã lạnh, anh một hơi uống vào trong. Bùi Hạo Thần! Không ai có thể ngăn cản mày càng không thể vì bất cứ người nào mà mềm lòng chống đỡ ". Anh lạnh lùng cảnh cáo chính mình.
Tịch Mạt đi ở trên đường đã xa cách bốn năm nơi này thật sự đã thay đổi long trời lỡ đất. " Đối với Bùi Hạo Thần không có hạn chế tự do của cô, cô thật cảm thấy có chút ngạc nhiên vì khẳng định cô sẽ không rời đi nơi này sao? " Tịch Mạt giễu cợt cười. " Bùi Hạo Thần! Đây quả nhiên là phong cách làm việc của anh vì đạt được mục đích anh không từ thủ đoạn ".
Nhẹ nhàng mà nhắm mắt lại Tịch Mạt liền thấy không khí chính là hương vị gần gũi như vậy. Ngẩng đầu lên nhìn thấy biển quảng cáo thật lớn một nét ý cười thư thái thoáng hiện ở khóe miệng tràn ra. Đây là nỗi nhớ qua nhiều năm như vậy, cuối cùng không cần mở miệng ngậm miệng đều nói Anh ngữ, không cần ngẩng đầu lên nhìn qua vẫn là Anh văn. Lấy điện thoại di động ra đối với biển quảng cáo chụp không ngừng! Tịch Mạt hưng phấn hét to. " Tôi đã trở về! Ha! Ha! " Một giọt nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.
" Ba ba! Mẹ! Tịch Mạt của hai người đã trở lại! " Nhẹ giọng nỉ non lên. " Tiểu công chúa của hai người đã trở lại! ".
" Tịch Mạt! " Tiếng nói ngạc nhiên, thanh âm run rẩy vang lên phía sau lưng Tịch Mạt nháy mắt cứng ngắc.