• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

editor: 9196

“ Tịch Mạt! “ Bùi Hạo Thần nắm hai tay Tịch Mạt. “ Em bình tĩnh một chút! Bình tĩnh một chút! “.

“ Buông tay! Buông tay! “ Tịch Mạt điên cuồng giãy dụa.

“ Tịch Mạt! “ Đột nhiên Bùi Hạo Thần đem Tịch Mạt ôm vào trong lòng, ôm thật chặt. “ Tịch Mạt! Không có việc gì, tất cả đều đã là quá khứ! “ Hắn một tiếng lại một tiếng nói lên. “ Đừng sợ! “.

Tịch Mạt giãy dụa không được chỉ có thể ô ô khóc. Giống như muốn đem tất cả sợ hãi trong lòng cùng toàn bộ uất ức đều phát tiết ra ngoài.

Bùi Hạo Thần đau khổ mà chau lông mày lại. Anh cảm thấy tâm mình hình như bị xé rách.

“ Tịch Mạt! “ Bùi Hạo Thần vuốt nhẹ tóc Tịch Mạt! “ Tất cả đều là quá khứ rồi! Không có việc gì! Không có việc gì! “ Hắn nói nhẹ giọng nói xong, môi hôn lên đỉnh đầu Tịch Mạt. “ Tịch Mạt đừng sợ! “.

Trong chốc lát Tịch Mạt đang giãy dụa dần dần yên tĩnh lại, cô níu vạt áo Bùi Hạo Thần thật chặt giống như một đứa trẻ bị uất ức ô ô khóc lên. Tâm Bùi Hạo Thần vỡ vụn khi nghe thấy tiếng khóc của cô.

“ Tịch Mạt! Không có việc gì! Không có việc gì! “ Hắn ôm thân thể nhỏ gầy đang run rẩy của Tịch Mạt mà nhẹ trấn an.

“ Ô! Ô! “ Tịch Mạt nghe lời an ủi nhỏ nhẹ, cô cảm thấy càng thêm uất ức, ôm Bùi Hạo Thần Tịch Mạt khóc lớn lên.

Một lúc sau, Tịch Mạt bị uất ức trong lòng cảm thấy không thoải mái, thời điểm vẫn tựa vào trong ngực của hắn như vậy mà khóc lớn lên.

“ Tịch Mạt! Thật xin lỗi! “ Bùi Hạo Thần nhẹ giọng nói lên, nhẹ đến chính cô cũng nghe không thấy.

Tịch Mạt từ từ bình tĩnh lại thân thể cũng không tiếp tục run nữa. Lau sạch nước mắt, cô nhẹ nhàng mà đẩy Bùi Hạo Thần ra. Đột nhiên trong ngực trống rỗng Bùi Hạo Thần cảm thấy trong lòng trống trải có lẽở sâu trong nội tâm hắn vẫn còn yêu thích bộ dáng chim nhỏ nép vào người, thói quen ỷ lại của Tịch Mạt.

Vào lúc này không khí hình như có chút xấu hổ! Tịch Mạt lui lui thân thể.

“ Thật xin lỗi! “ Tịch Mạt cúi đầu.

“ Tịch Mạt! “ Bùi Hạo Thần có vài phần bị tổn thương. “ Tại sao lại giải thích? “ Lúc này nhìn Tịch Mạt, hắn càng nhớ cô gái đã từng bá đạo đối với hắn!

Tịch Mạt ngẩng đầu nhìn Bùi Hạo Thần, lúc này hắn ôn nhu như vậy cô mơ hồ cảm thấy người đàn ông trước mắt này vẫn là anh Hạo Thần của cô như trước.

“ Anh Hạo Thần! “ Tịch Mạt nghẹn ngào tiếng gọi êm dịu ở trong lòng Bùi Hạo Thần kích thích tầng tầng rung động.

“ Tịch Mạt! Không phải sợ! Không có việc gì! Bây giờ sẽ không có người bắt nạt em, sẽ không có ai cả! “ Hắn bảo đảm, nắm tay càng chặc hơn. Mồ hôi của Tịch Mạt gần như thấm ướt quần áo của hắn. Cảm giác ẩm ướt dán vào trên người rất không thoải mái nhưng hắnkhông muốn buông tay còn là tham lam mà hưởng thụ lấy phần an nhàn tốt đẹp này.

Tịch Mạt nhắm mắt lại dựa vào Bùi Hạo Thần, tay nhỏ bé theo bản năng túm lấy quần áo Bùi Hạo Thần thật chặt giống như người ngã vào nước túm lấy cây cỏ cứu mạng.

Trong lòng, Tịch Mạt thật im lặng, Bùi Hạo Thần cũng không dám động cho đến khi cảm giác được hô hấp đều đều của thiên hạ trong lòng hắn mới dám nhẹ cúi đầu nhìn, Tịch Mạt đang ngủ nhưng góc mắt của cô còn có một giọt nước mắt chưa kịp rơi xuống nhẹ nhàng cúi đầu hôn môi Tịch Mạt ánh mắt nhẹ nhàng, ôn nhu.

Bùi Hạo Thần vẫn ngồi ở bên giường nhìn Tịch Mạt ngủ yên, hắn thoải mái mà cười một cái hắn cũng đã từng nhìn Tịch Mạt đi vào giấc ngủ như vậy mặc dù khi đó Tịch Mạt mới không đến mười lăm tuổi nhưng mà mỗi một cái hành động của cô thậm chí mỗi vẻ mặt đều thật sâu tác động đến tim của hắn nhìn Tịch Mạt hắn lại nhịn không được thò người ra tới nhẹ nhàng mà ở trên môi Tịch Mạt hạ xuống nụ hôn, hắn không dám động nhưng cũng thật lâu chưa từng rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK