Tịch Mạt kéo cánh tay Bùi Hạo Thần đi vào phòng tiệc lập tức phóng viên có mắt vây quanh, phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Hạo Thần vừa biến mất chính là bốn năm trong đó nhất định có rất nhiều tin tức nổi bật!
Ở lúc Tịch Mạt vừa vào cửa Thẩm Kỳ Nhiên là người đầu tiên nhìn thấy cô hắn biết cô chinh là Tịch Mạt, nhìn cô đang dựa lên người Bùi Hạo Thần hắn lại càng thêm tin tưởng. Nhưng vì sao cô lại làm ra vẻ không quen biết mình!
" Anh Hạo Thần! " Thẩm Kỳ Nhiên đi lên. " Cám ơn anh trong lúc bận rộn còn có thể bỏ ra chút thời gian tới đây! " Thẩm Kỳ Nhiên lịch sự cười làm đau hai mắt Tịch Mạt.
“ Hôm nay là sinh nhật hai mươi bốn tuổi của cậu dù bận thế nào cũng phải tới đây! " Bùi Hạo Thần từ từ đưa qua một lễ vật. " Tịch Mạt tự mình chọn lựa quà tặng. Sinh nhật vui vẻ! "
Sau lưng Thẩm Kỳ Nhiên cứng đờ một lát liền nhận lấy quà tặng hắn nhìn qua Tịch Mạt, một thân nhỏ lễ phục màu trắng tóc buộc tùy ý lên nơi này ngay ngắn ngay cả hắn nhưng Tịch Mạt ngoài trừ nụ cười xa cách cũ chỉ là lời nói khách khí.
" Sinh nhật vui vẻ! " Tịch Mạt hờ hững nói lên.
" Tịch Mạt! " Thẩm Kỳ Nhiên nhìn cô nhưng không biết nên nói cái gì chỉ là cầm lễ vật trong tay bán đứng hắn tay hắn run rẩy.
Một đám phóng viên ở trong trong đoàn người càng không ngừng chụp đây chính là một màn kiệt tác năm đó Lương Tịch Mạt là con dâu Thẩm gia cô cùng Thẩm Kỳ Nhiên cũng là trong nhà công nhận một đôi tình nhân điển hình nhưng Lương Tịch Mạt lại đột nhiên gả cho Bùi Hạo Thần, Bùi Hạo Thần thậm chí cũng vứt bỏ người con gái vì hắn mà mang thai cũng không lâu lại truyền ra tin tức chuyện Thẩm Kỳ Nhiên thay đổi tin tức năm đó náo động một thời lại một lần khiến cho mọi người hứng thú. Người yêu ngày trước lại trở thành bạn cũ rồi lại trở thành tình địch tất cả mọi người chỉ sợ thế giới không loạn đều nhìn sang bên này.
Tay Tịch Mạt khe khẽ nắm chặt. Cánh tay Bùi Hạo Thần bị bấm từng trận khẽ đau. Ánh mắt Thẩm Kỳ Nhiên ôn nhu lại giống như đem cô đâm thủng. " Thân ái, em đang bấm cánh tay tôi như muốn chặt đứt! " Bùi Hạo Thần dán sát bên tai Tịch Mạt cười mặt mày hớn hở. Môi như có như không xẹt qua gò má Tịch Mạt.
Vẻ mặt Thẩm Kỳ Nhiên cứng đờ. Tịch Mạt không quan trọng cười một cái buông cánh tay Bùi Hạo Thần ra.
" Tịch Mạt! Vì sao ngày đó...! "
" Kỳ Nhiên! " Tịch Mạt ngắt lời của hắn " Anh đi tiếp đón khách của anh đi! Chúng tôi có thể thật tốt chăm sóc chính mình! " Tịch Mạt tao nhã cười.
" Tịch Mạt! " Thanh âm của Thẩm Kỳ Nhiên tràn đầy đau đớn nếu không phải ở đây nhiều người như vậy hắn thật sự rất muốn đem Tịch Mạt ôm vào trong ngực!
Tịch Mạt lướt qua mặt không nhìn tới ánh mắt của Thẩm Kỳ Nhiên.
Được rồi, Kỳ Nhiên, Tịch Mạt trở về lần này cũng sẽ không rời đi có chuyện gì sau này hãy nói. Không cần chậm trễ khách mời cái khác! " Anh nói xong hết sức thị uy đem Tịch Mạt kéo vào trong ngực! "" Tôi mang Tịch Mạt đi dạo! "
Thẩm Kỳ Nhiên sững sờ đứng yên tại chỗ nhìn Tịch Mạt bị Bùi Hạo Thần mang đi nhưng lại bất lực. Gắt gao nắm tay ánh mắt của hắn vẫn nhìn phương hướng Tịch Mạt rời đi. " Tịch Mạt! Tại sao chứ? "