Tôi quay đầu lại, Tần Sâm vẫn còn đang mặc đồ ngủ quấn chăn lông, mặt mày tái nhợt đứng phía sau. Anh bước xuống sô pha, ra khỏi thư phòng, thậm chí còn không mang dép. Tôi nhìn lướt qua đôi chân trần của anh, không nén nổi tiếng thở dài “Vậy đi thay quần áo trước đã”.
Nhưng anh vẫn đứng im tại đó, mày nhíu chặt, gương mặt tiều tuỵ mà vẫn cố chấp:”Không cần thiết”.
Mấy nhân viên bên đơn vị vận chuyển ra ra vào vào đều len lén nhìn anh. Hiển nhiên Tần Sâm còn gây chú ý hơn cả Tiên Minh đang mặc cảnh phục.
“Thay quần áo trước đã”. Tôi đành lặp lại yêu cầu, đồng thời quay người khẽ đẩy anh ra hiệu, chủ yếu là phòng ngừa những ánh mắt kia chọc anh nổi giận. “Nếu không sẽ bị cảm đấy!”
Tần Sâm nhin tối bằng đôi mắt thâm sì, lặng im chốc lát mới sải bước đi về phía thư phòng. Tôi khẽ thở phào, quay đầu lại đón nhận ánh mắt của Tiêu Minh:”Cảnh sát Tiêu, anh có ngại vào nhà ngồi chờ chúng tôi một chút không?”
Vốn tưởng anh ta sẽ từ chối, tiếp tục giữ khoảng cách lịch sự này, thế mà không ngờ anh ta lại gật đầu dứt khoát:”Làm phiền rồi”, sau đó đi thẳng vào nhà.
Tôi ngỡ ngàng chốc lát rồi cũng bước theo, vừa định pha ly trà mời khách thì nghe Tiêu Minh cất lời:”Cô đi giúp anh Tần đi”. Anh ta đứng trong phòng khách, điềm nhiên hất cằm về phía cửa, “Tôi sẽ trông giúp cô”.
Ngụ ý là không cần lo lắng mấy nhân viên vận chuyển kia.
Trên thực tế, có một người mặc cảnh phục xuất hiện, dù anh ta không đứng ở phòng khách trông giúp, tôi cũng hoàn toàn không cần lo lắng, sợ họ thừa dịp sơ hở chôm chỉa đồ đạc trong nhà nữa.
“Cảm ơn”. Tôi cảm ơn anh ta một tiếng rôi đi vào thư phòng.
Tần Sâm vẫn đang ngồi trên sô pha, hướng về phía ánh nắng. Sáng sớm lúc thay quần áo cho anh, tôi đã đẩy giá áo đến thư phòng, còn chưa kịp đẩy về. Nhưng hình như anh không có hứng thú với chuyện thay quần áo, cũng không định động tay làm. Tôi đành chọn một bộ, đi đến thay cho anh.
Dù anh không kháng cự, đây cũng không phải là công việc nhẹ nhàng gì. Cơ thể người trưởng thành cao lớn, không dễ dàng lật qua lật lại như trẻ con, nên những thời điểm thế này càng trở nên khó khăn hơn. Từ đầu đến cuối, anh chỉ ngồi trơ ra đấy, mặc tôi loay hoay một mình. Có khi mặc quần cho anh cần anh đứng lên, Tần Sâm cũng không chịu phối hợp. Dù thấy tôi đã mệt mỏi đến mướt mải mồ hôi, anh vẫn thờ ơ, khiến tôi cứ như đang phải đối mặt với một bệnh nhân bị trúng gió, bán thân bất toại vậy.
Vất vả lắm mới thay quần áo cho anh xong, tôi ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện sắc mặt anh vẫn còn tái xanh. Anh cũng đang rũ mắt nhìn tôi, vẻ mặt không chút cảm xúc, đôi mắt vô hồn với quầng thâm trũng sâu hằn trên xương gò má khiến nó càng trở nên u ám, đồng tử đen như mực ảm đạm không gợn chút ánh sáng.
“Xong rồi à?” Anh hỏi tôi.
“Ừ”. Sau khi mang giày cho Tần Sâm, tôi ngồi bên chân anh, sửa sang lại ống quần giúp anh. “Anh khoẻ chưa? Muốn đi thật à?”
Anh không lên tiếng, nhưng trả lời bằng hành động lập tức đứng dậy, bước nhanh đến cửa thư phòng rồi đứng khựng lại, quay người, mím môi nhìn chăm chú. Tôi biết như vậy có nghĩa là không đi không được.
Khoảng mười lăm phút sau, chúng tôi lên xe Tiêu Minh.
“Cô Nguỵ đã đi bệnh viện khám vết thương trên đầu chưa?” Lúc lên xe, Tiêu Minh quan sát tôi qua kính chiếu hậu, đột ngột cất lời hỏi thăm.
Tôi kéo cổ áo khoác, lắc đầu trả lời thành thật:”Bị thương ngoài da thôi, không cần đi bệnh viện đâu”.
Nhác thấy Tần Sâm quay mặt nhìn ra ngoài cửa xe, tôi đưa tay sang nắm lấy tay anh, mới phát giác đầu ngón tay anh lạnh toát. Những lúc bình thường, tay anh luôn ấm hơn tay tôi, xem ra không xử lý vết thương kịp thời đã để lại ảnh hưởng không tốt rồi. Lòng bàn tay tôi phủ lên mù bàn tay anh từ từ vuốt ve. Tôi vốn định ủ ấm tay giúp anh, thế nhưng chỉ một giây sau, anh đã lật tay lại nắm lấy tay tôi, mười ngón tay chúng tôi đan chặt vào nhau.
Đáng tiếc rằng anh vẫn không chịu quay đầu lại nhìn tôi lấy một lần.
Không biết Tiêu Minh đang ngồi trên ghế lái có chú ý đến động tác nhỏ này của chúng tôi hay không, nghe xong câu trả lời chỉ hời hợt nhắc nhở:”Nếu thấy cơ thể khó chịu, tốt nhất nên đi bệnh viện kiểm tra.”
Sau đó, không ai ai nói gì nữa.
Lúc đến Cục Công an, trùng hợp chúng tôi thấy ông Tăng Khải Thuỵ đang đứng trong bãi đỗ xe hút thuốc. Thân hình phát tướng của ông bị bó chặt trong chiếc áo khoác cảnh sát, một tay kẹp điếu thuốc, một tay bỏ vào túi quần, bên nách kẹp một xấp hồ sơ. Hình như đang đau đầu vì sự việc gì đó, hàng mày ông vẫn cau chặt. Đến tận khi nghe thấy tiếng bước chân chúng tôi đến gần, ông mới giãn mày ra, nhìn về phía này.
“Tần Sâm cũng đến à? Tôi cứ nghĩ cô sẽ để cậu ấy ở nhà…” Tăng Khải Thuỵ kinh ngạc lẩm bẩm một câu rồi dụi tắt tàn thuốc, chỉ về phía cổng Cục Công an. “Du Mỹ Ngọc ở trong đấy.” Ông tiện tay đưa xấp hồ sơ cho Tần Sâm, đồng thời dặn dò tôi:”Chút nữa vào trong kia, Tiểu trần sẽ dẫn vợ chồng cô đi.”
Tôi gật đầu tỏ ý đã hiểu. Tần Sâm nhận lấy hồ sơ, cúi đầu lật xem, môi hơi mím chặt, gương mặt thon gầy căng ra, lạnh lùng như thể một bức tượng thạch cao. Tốc độ lật giấy của anh cực nhanh, lực mạnh đến mức làm trang giấy vang lên tiếng soàn soạt không ngớt. Nếu không biết anh có khả năng chỉ liếc mắt đã đọc được trăm dòng và nhìn một lần sẽ không quên, tôi e rằng mình sẽ nghi ngờ anh còn chưa kịp thấy rõ dù chỉ một chữ nữa kìa. Tiêu Minh đứng bên cạnh, âm thầm lưu ý từng động tác của anh. Thật kỳ lạ, tôi cứ tưởng cảnh sát Tiêu cảm thấy hứng thú với tôi hơn Tần Sâm ấy chứ!
Có lẽ thấy tôi hơi thất thần, ông Tăng Khải Thuỵ đứng bên hắng giọng.
“Du Mỹ Ngọc có một người bạn là luật sư.” Chờ tôi dời mắt nhìn sang, ông liền chậm chạp cất lời, dường như muốn nhân khoảng thời gian này chỉ dẫn cho tôi. “Vì vậy, dù nói chuyện trong Cục nhưng quá trình sẽ không bị giám sát. Tôi đoán họ muốn nhờ cô giúp đỡ gì đấy. Cô chú ý nhiều một chút, chỉ cần nội dung họ nói với cô có liên quan đến hành vi trái pháp luật...cô hãy báo cáo lại tường tận với tôi. Dù gì cô cũng không phải là luật sư, không cần giữ bí mật thay họ.”
Nhờ tôi giúp đỡ ư? Hồi tưởng lại hôm ấy bắt gặp Du Mỹ Ngọc bên hồ, tôi nói với chị ta mình là thám tử tư. Lẽ nào là vì điều này?
“Ông cảm thấy Giang Quân Chính không phải là “Đồ tể đêm mưa thành phố V’?” Tần Sâm cất giọng bình thản, khép hồ sơ lại, trả lại cho Tăng Khải Thuỵ, đồng thời nhìn xoáy vào mắt ông ấy. Câu hỏi mà như khẳng định này đến quá đột ngột, trong hồ sơ không thể nào ghi chép điều đó. Tôi bỗng nổi tính tò mò, men theo ánh mắt Tần Sâm nhìn về phía Tăng Khải Thuỵ, biểu hiện của anh ngày hôm nay đúng là hơi khác thường.
Quả nhiên, vẻ mặt Tăng Khải Thuỵ trở nên khá lúng túng.
“Trực giác thôi.” Ông hơi mím môi, vô thức vuốt tới vuốt lui góc tập hồ sơ. “Dù trên vách gác xép nhà gã dán đầy tin tức nói về ‘Đồ tể đêm mưa thành phố V’, chưa kể quần lót nữ hay ma-nơ-canh đều phù hợp với những gì nhóm cảnh sát Tiêu phác hoạ. Hơn nữa, chính gã đã nhận tội, khai báo cặn kẽ phần lớn quá trình gây án…” Thở hắt một hơi, ông ấy lắc đầu. “Nhưng cậu biết đấy, có vài chi tiết phải cân nhắc. Với lại, tôi đã theo vụ án này bốn năm rồi, luôn có cảm giác…”
m cuối ngập ngừng kéo dài bỗng dừng lại, Tăng Khải Thuỵ khẽ nheo mắt, như mượn việc này để tập trung tinh thần, đắn đo tìm từ:”Có cảm giác hắn đang khiêu khích Tổ chuyên án. Ý tôi muốn nói là ‘Đồ tể đêm mưa thành phố V’ ấy… Tuy chưa từng gặp mặt hắn, không biết hắn là hạng người gì, nhưng tôi cảm thấy hắn không phải là kiểu như Giang Quân Chính. Giang Quân Chính không hề có biểu hiện cảm xúc đặc thù nào trước Tổ chuyên án cả.”
Tần Sâm khẽ cất tiếng “hừ” đầy khinh thường từ yết hầu, bỏ tay vào túi áo khoác, nhìn xoáy vào ánh mắt Tăng Khải Thuỵ, hiếm khi không chế giễu cài từ “trực giác” kia:”Với một cảnh sát có kinh nghiệm phong phú như ông, thông thường trực giác rất đúng.” Sắc mặt anh mệt mỏi, nhưng đôi mắt sâu hút lại loé lên tia sáng, tốc độ nói cũng nhanh dần. “Ngoài ra, phác hoạ tâm lý tội phạm - nói theo một khía cạnh nào đó - là giả khoa học (*). Tôi không dám khen tặng bao giờ. Hi vọng ông chớ quên lần trước, cảnh sát Tiêu đã phác hoạ ‘ác quỷ đập đầu’ có độ tuổi từ ba mươi lăm đến bốn mươi lăm, nhưng trên thực tế, Mao Nhất Thuỵ chỉ trên hai mươi tuổi thôi.”
(*) Giả khoa học hay nguỵ khoa học là tập hợp những niềm tin cũng như loại hình kiến thức hay quy trình mà không đúng theo các quy tắc khoa học và không được cộng đồng khoa học công nhận. Tuy vậy nó tự chứng tỏ đó vẫn là khoa học.
Tôi không kìm được nhìn anh nhiều hơn. Bây giờ, điều có thể khiến anh tỉnh táo trở lại cũng chỉ có công việc mà thôi.
“Không sai”. Dù bị điểm mặt gọi tên lấy ra làm ví dụ phản biện, Tiêu Minh vẫn thong dong như thường, vẻ mặt không hề lúng túng, khảng khái thừa nhận:”Bởi vậy, phác hoạ chân dung chỉ nên được coi là phương pháp hỗ trợ điều tra. Tôi phải thừa nhận điều này”.
Tần Sâm lạnh lùng liếc nhìn Tiêu Minh, thể hiện thái độ phớt lờ một cách triệt để, chỉ nắm lấy tay tôi theo thói quen, gọi nhỏ một tiếng “Đi thôi!” Rồi kéo tôi đi về phía Cục Công an.
Dường như có tiếng ông Tăng Khải Thuỵ thở dài phía sau. Tôi đoán nhất định ông ấy đang hết sức đau đầu vì kiểu phản ứng này của Tần Sâm.
Tuy nhiên, rất nhanh sau đó lại đến lượt tôi đau đầu. Khi chúng tôi đi vào căn phòng khách chật hẹp kia, Du Mỹ Ngọc bất giác giật mình. Chị ta ngồi trên chiếc ghế không có lưng tựa, trong tay là cốc nước còn bốc hơi nóng nghi ngút, ngón tay liên tục mân mê thành cốc giấy trong vô thức, hai chân cứng đờ khép chặt, trông có vẻ lo lắng bất an.
Du Mỹ Ngọc thoáng nhìn tôi rồi lại ngó Tần Sâm, càng ngỡ ngàng luống cuống hơn:”Tôi chỉ muốn cùng cô Nguỵ…”
Không đợi chị ta nói hết, Tần Sâm đã lôi tôi ngồi xuống chiếc ghế dựa đối diện.
“Tôi là chồng của cô ấy, Tần Sâm.” Anh ngắt lời Du Mỹ Ngọc, vẻ mặt trấn tĩnh, giọng điệu thản nhiên.”Giống với chồng chị, tôi cũng là bệnh nhân tâm thần, bệnh tâm thần phân liệt di truyền gia đình.” Giơ bàn tay đang nắm tay lấy tay tôi cho chị ta xem, Tần Sâm hơi hất cằm, không giải thích gì thêm.”Tôi không thể rời khỏi cô ấy, vì thế xin lỗi, tôi phải ở đây.”
Lúc nghe thấy bốn chữ “tâm thần phân liệt”, cả người Du Mỹ Ngọc rõ ràng run lên bần bật. Sau đó, chị ta nhìn về phía tôi theo bản năng rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt. Chắc chắn Tần Sâm cũng chú ý đến điều này. Người bạn luật sư không có mặt, không ai dạy chị ta nên che giấu cảm xúc của mình như thế nào.
“Không...Không sao!” Du Mỹ Ngọc lắp bắp đáp lời, lại không nhìn được nhìn tôi với ánh mắt phức tạp và quái lạ.
Thấy chị ta như đã quên mất mục đích chính, tôi đành mở lời trước:”Sao chị lại muốn gặp tôi?”
Chỉ một giây sau chị ta đã kìm lại vẻ mặt hoảng hốt, vội vàng cúi đầu lấy một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi ra.”Lần trước cô nói...cô là thám tử tư.” Giọng chị ta khe khẽ và bất an, ánh mắt khẩn thiết ngước lên nhìn vào mắt tôi, hai tay nâng niu tấm thẻ, rướn người về phía trước, chầm chậm đưa đến cho tôi. “Đây là tất cả số tiền tiết kiệm của nhà chúng tôi. Tôi muốn dùng số tiền này...xin cô giúp tôi tìm chứng cứ.” Thoáng ngập ngừng, Du Mỹ Ngọc cụp mắt, khẽ cắn môi:”Chứng minh chồng tôi...không giết những cô gái kia”.