Chắc thấy được gì đó qua nét mặt của tôi, Tần Sâm chờ hồi lâu thấy tôi vẫn bất động liền đến nắm tay phải của tôi, cương quyết kéo tôi đi đến bàn piano. Tôi vừa cúi mắt liền phát hiện mu bàn tay anh có mấy vết móng tay bấu đỏ sẫm. Xem ra khi nãy đứng chờ tôi nơi đó, anh chắp tay ra sau đã siết lấy tay mình. Anh không hề mạnh mẽ như anh đã tỏ ra.
Tôi bỗng không còn sợ như vừa rồi nữa.
“Đến khi tay lành hẳn, em có thể tiếp tục đánh đàn.” Tần Sâm nắm chặt tay tôi, dẫn tôi đến trước cây đàn piano rồi mới buông ra, giọng thì thào, “Nếu muốn, em cũng có thể đi dạy trở lại”.
Đây chính là bắt đầu lần nữa sao? Bắt đầu từ tự do hơn ư?
Tôi thử đưa tay sờ chiếc đàn trước mắt, đến khi thật sự chạm vào nó rồi, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Tôi mở nắp đàn ra, thử vài âm qua quýt. Mấy năm qua, chuẩn âm của đàn đã không được như xưa, có lẽ cần mời người chỉnh đàn đến chỉnh âm lại.
Tôi nhác thấy Tần Sâm hơi hất cằm, đó là một hành động có vẻ vênh váo, nhưng tôi biết tư thái này chứng tỏ đầu óc anh đang tỉnh táo.
“Anh chuẩn bị nhận ủy thác của Vương Phục Sâm.” Quả nhiên, anh thong dong cất lời, “Có điều vụ án còn đang trong giai đoạn điều tra, anh không cách nào nhúng tay vào được, ít nhất phải đến tuần sau mới có thể đi thành phố A”. Anh thoáng dừng lại rồi hỏi tôi, “Em có chịu đi với anh không?”.
Đây được xem như quyền tự do lựa chọn sao? Tôi cười xòa, ngón tay mơn trớn từng phím đàn, “Em đi với anh”.
Trong suốt mấy năm qua, có lẽ đây là lần đầu tiên chúng tôi vui vẻ thống nhất ý kiến với nhau.
Ăn sáng xong, tôi đi tắm rửa sạch sẽ, lo gội đầu sẽ làm ướt tay trái, tôi đành nhờ Tần Sâm đến giúp. Cảm giác đứng cúi đầu khom lưng bên bồn rửa tay không dễ chịu chút nào, nhất là khi anh hơi dùng sức ấn đầu tôi xuống xả nước lên tóc. Tôi khá khủng hoảng, muốn giãy giụa theo bản năng, may mà cuối cùng vẫn nhịn được, thân thể cứng đờ không nhúc nhích.
“Chúng ta kết hôn năm năm rồi, đây là lần đầu tiên anh gội đầu cho em đấy.” Tần Sâm xoa dầu gội đầu lạnh ngắt lên tóc tôi, đột ngột cất lời với giọng rất nghiêm túc. Từ góc độ của tôi không thấy được mặt anh, nhưng tôi có thể tưởng tượng được vẻ mặt khẽ cau mày nghiêm chỉnh của anh lúc này. Điều đó làm tôi cảm thấy khá thư giãn.
“Vậy sao?” Cảm giác bọt xà phòng trượt xuống trán, tôi nhắm mắt lại để chúng không dính vào mắt.
Anh khe khẽ hừ một tiếng, ngón tay thô ráp xoa da đầu tôi với sức lực vừa phải: “Không tính lúc mình tắm chung”.
Tôi nhắm mắt cười phì, thuận miệng hỏi anh: “Cảm giác anh thế nào?”
“Nói thật á?” Anh thản nhiên hỏi ngược lại, “Cũng không tệ”.
Có lẽ anh thực sự cảm thấy không tệ. Nếu không sau khi anh gội đầu giúp tôi, anh sẽ không kiên trì lấy máy sấy thổi khô tóc giúp tôi đâu. Thời tiết càng lúc càng nóng, không khí dần dập dìu hương vị đầu hè. Bình thương vào mùa này, tôi không cần vội vàng sấy tóc ngay, vì như vậy sẽ làm hỏng chất tóc. Trước khi gặp Tần Sâm, tôi không để ý lắm đến việc dưỡng tóc, là do anh luôn thích cầm tóc tôi lên ngắm nghía, tôi mới bắt đầu chú ý đến việc này, dần dà trở thành thói quen.
Trái lại mấy năm nay lúc tóc tai Tần Sâm ướt mèm, bất kể xuân hạ thu đông, tôi đều sấy khô tóc giúp anh, phòng ngừa anh bị cảm.
Tôi không muốn giằng co với anh, chỉ đứng cạnh sô pha trợn mắt nhìn anh trong chốc lát, cuối cùng thở dài ngồi xuống ghế mặc cho anh hành hạ. Tần Sâm bật tivi lên rồi đưa điều khiển cho tôi, sau đó cắm máy sấy, đi đến bên cạnh tôi. Anh không cầm lược, dùng năm ngón tay vuốt xuôi tóc tôi trong tiếng máy ro ro, cảm giác đầu ngón tay chạm vào da đầu càng rõ rệt hơn khi gội đầu ban nãy.
Tôi tỉ mỉ cảm nhận kiểu đụng chạm này, ngồi bó gối nắm lấy điều khiển, mãi lâu sau mới nhận ra nãy giờ mình vẫn ngồi thừ như thế. Thế là tôi thử chuyển kênh: “Có phải em mọc rất nhiều tóc bạc rồi không?”.
“Không nhiều lắm.” Giọng nói Tần Sâm bị tiếng máy sấy át đi, “Từ tuổi ba mươi lăm, tế bào sắc tố lông tóc sẽ bắt đầu suy thoái. Em mọc tóc bạc là hiện tượng bình thường thôi”.
“Ừ.” Tôi gật đầu, chuyển tivi sang kênh thời sự.
Ống kính hướng về một người phụ nữ mặc bộ đồ tù nhân màu vàng, cô ta gục đầu ngồi trên ghế, mái tóc cột thành đuôi ngựa để rủ trước vai, dáng vóc gầy gò bị che khuất phần nào sau hàng rào an ninh, mặt bị làm mờ, vì vậy không thấy được vẻ mặt. Bên tai tôi chỉ có tiếng máy sấy ù ù, không nghe rõ người đưa tin nói gì, chỉ thấy dòng phụ đề chạy bên dượi: “‘Đồ tể đêm mưa thành phố V’ sa lưới, sắp đưa ra thẩm...”.
“Không phải nói nghi phạm tự sát sao?” Tôi thấy hoang mang, đành ngẩng đầu nhìn Tần Sâm, “Là nữ à?”.
Anh nhìn sang màn hình tivi, không cầm lấy điều khiển từ xa từ tay tôi đổi kênh khác như tôi nghĩ mà là bình thản hé môi nói tên của người phụ nữ kia: “Hà Hữu Mai”. Anh vén tóc bên sườn mặt tôi, một tay khác giơ máy sấy thổi khô, biểu hiện điềm nhiên như không, tựa thể tôi xem tin tức này cũng không có gì là không ổn, “Chính là người phụ nữ nhiều lần xuất hiện tại hiện trường phi tang thi thể, kẻ tự sát là chồng của cô ta, Trương Nhuận Hải”.
“Hà Hữu Mai mới chính là ‘Đồ tể đêm mưa thành phố V’ à?” Thông tin này khá bất ngờ, tôi nhớ ban đầu kể là cảnh sát hay Tần Sâm đều nhất quyết suy đoán phạm nhân là đàn ông, “Trương Nhuận Hải gánh tội thay cô ta nên mới tự sát sao?”.
“Không phải.” Anh buông lọn tóc dài của tôi xuống, giơ máy sấy thổi chân tóc trên đỉnh đầu tôi, “Họ là đồng phạm.” Tần Sâm xoa đầu tôi, luồn ngón tay xốc mái tóc dài phía sau gáy. Thấy ẩm ướt, anh lại đưa máy đến sấy khô, “Trương Nhuận Hải là tài xế chở hàng, mắc chứng tâm thần phân liệt nặng. Trong một lần chơi gái hắn đã giết chết nạn nhân đầu tiên, sau đó dùng xe vận tải chở thi thể về nhà, bị Hà Hữu Mai phát hiện. Hà Hữu Mai giúp Trương Nhuận Hải vứt xác, hơn nữa còn cắt đi ngực và âm hộ của nạn nhân”.
“Cô ta là kẻ biến thái tình dục à?” Tôi cho rằng rất ít phái nữ mắc bệnh này.
“Còn có nhân cách phản xã hội nhất định.” Tần Sâm không tránh né danh từ “nhân cách phản xã hội” nhạy cảm này, chỉ bình tĩnh giải thích, thái độ vẫn thản nhiên, “Chuyên gia phác họa đoán việc này có liên quan đến thời thơ ấu bị mẹ kế ngược đãi”.
Tôi bỗng thấy mỏi mệt, vùi mặt xuống đầu gối, “Vậy chắc chỉ bị phán tội xâm phạm thi thể thôi”.
Không hề bị ảnh hưởng bởi động tác cúi đầu của tôi, Tần Sâm tiếp tục vuốt mái tóc dài sau gáy, muốn đảm bảo chúng khô hoàn toàn: “Trương Nhuận Hải bị tâm thần phần liệt dẫn đến chứng rối loạn dương cương. Hắn sợ quan hệ với vợ, đồng thời cảm thấy nhục nhã, nên mới giải quyết bằng cách chơi gái. Không ngờ lần nào cũng bị Hà Hữu Mai phát hiện”.
Một suy đoán bất giác hiện ra trong đầu tôi, tôi hơi ngẩng đầu nhìn màn hình, hình ảnh Hà Hữu Mai đã biến mất, thay vào đó là người dẫn chương trình thời sự ăn mặc chỉnh tề.
“Hà Hữu Mai giết mấy cô gái làng chơi kia à?”
Khi từ cuối cùng vừa thốt ra, tôi thoáng nghe thấy Tần Sâm ung dung đáp “ừ” một tiếng.
“Vậy tại sao...” Tại sao Trương Nhuận Hải phải tự sát?
“Nghỉ ngơi một tiếng đi.” Tiếng máy sấy im bặt, Tần Sâm như không nghe thấy câu hỏi của tôi, qua loa vuốt lại mái tóc giúp tôi, “Buổi chiều chúng ta ra ngoài đi dạo một chút”.
Sau đó anh quay người rút phích cắm ổ điện gần sô pha, quấn gọn dây điện, chuẩn bị cất máy sấy vào phòng ngủ.
Tôi kéo tay áo Tần Sâm, anh dừng bước, nghiêng mặt nhìn tôi với đôi mắt đen như mực. Tôi nắm chặt tay áo xắn cao đến tận khuỷu tay anh, nhìn anh trong chốc lát nhưng đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Tôi nhớ hình như tôi định nói gì đó, kết quả chỉ một hai giây sau tôi đã quên sạch. Vì vậy chỉ ngơ ngác nhìn anh, lát sau mới buông tay áo anh ra.
Tôi lại ngồi bó gối, cố gắng nhớ lại xem vừa rồi rốt cuộc mình muốn nói gì.
Tần Sâm đứng bên cạnh gần nửa phút mới rời đi.
Không lâu sau, tôi lại nghe thấy tiếng bước chân của anh. Anh ôm chiếc chăn bông từ thư phòng, đi đến quấn cả người tôi lại. Tôi đang không hiểu ra sao liền thấy anh ngồi xuống đầu ghế bên kia, tay cầm lấy điều khiển đặt bên chân tôi, chỉnh âm lượng tivi đến mức nhỏ nhất.
Tôi nghĩ ngợi rồi quấn chăn nằm xuống, đầu gối lên chân anh. Giọng người trong tivi nhỏ đến mức như tiếng mê sảng trong cơn mơ, nhìn hình ảnh lóe lên trên tivi, tôi dần dần buồn ngủ. Tần Sâm kéo kín chăn giúp tôi, chiếc cổ lộ ra trong không khí cũng được đắp trong tấm chăn bông ấm áp.
“Ngụy Lâm.” Trước khi ngủ tôi nghe thấy anh trầm giọng gọi tên tôi, “Em không phải Hà Hữu Mai, anh cũng không phải Trương Nhuận Hải.”
Anh vân vê vành tai tôi, vẫn là câu thì thầm anh lặp lại bên tai tôi vào tối qua: “Đừng nghĩ đến chuyện trước kia nữa”.
Muốn đáp lại anh nhưng tôi không thốt ra được lời nào. Đầu óc mơ màng đã giữ chặt tiếng nói của tôi, và có khoảnh khắc nào đó tôi vô cùng thanh tỉnh. Ngày sau đó tôi cảm nhận được thân thể giật mạnh trong vô thức, chìm vào bóng tối vô tận.
Tiếng người trong tivi hoàn toàn biến mất. Không biết là cơn mơ đã ngăn cách âm thanh hay là Tần Sâm đã tắt tivi đi nữa.
Tôi ngủ một mạch đến trưa, đến tận khi mơ màng ngửi thấy mùi canh gà sực nức mới bò dậy khỏi sô pha. Dĩ nhiên Tần Sâm đã sớm không thấy bóng dáng đâu cả, tấm chăn trên đầu được xết thành hình chiếc gối. Tìm được đôi dép anh đặt bên cạnh góc sô pha, tôi quấn chăn chạy xuống bếp, phát hiện nồi áp suất trên lò đang bốc khói nghi ngút.
Tôi vội vàng chỉnh lửa nhỏ lại, liếc nhìn đồng hồ điện tử trên tủ lạnh, rồi đi ra cửa bếp ló đầu gọi vài tiếng: “Tần Sâm!”.
Không ai đáp lại. Xem ra tình trạng tinh thần của anh không tốt đến mức có thể hoàn toàn tư lo liệu cuộc sống. Nếu không cũng sẽ không xảy ra việc quên tắt bếp trước khi ra cửa/
Không nhịn được thở dài, tôi quay đầu nhìn quả mướp anh đã rửa sạch đặt trong chậu, rồi lau khô nước, cắt thành từng miếng. Vẫn không quên chú ý thời gian. Chờ canh gà hầm xong, tôi bỏ mướp vào nấu chung, lúc này mới nghe thấy bên kia cửa phòng khách truyền đến tiếng động.
“Dậy rồi à?” Tần Sâm đi thẳng vào bếp, tay xách túi mua hàng siêu thị. Hình như anh không hề kinh ngạc khi thấy tôi xuất hiện ở đây, dừng chân bên bàn bếp, anh lấy ra một lọ nước tương và một lọ giấm trong túi. Giờ tôi mới nhớ ra anh không nấu cơm, cuối cùng đã hiểu được nguyên nhân anh chạy ra ngoài giữa chừng: “Trưa nay nấu sủi cảo à?”.
Anh bâng quơ “ừ” một tiếng, quay người đi đến mở tủ lạnh lấy sủi cảo ra, mang đến cho vào nồi canh gà.
Bữa trưa không xem là thịnh soạn, có điều sủi cảo trong tủ lạnh không còn nhiều, lúc ăn tôi bâng quơ nghĩ nên mua thêm về gói nữa mới được. Nhân lúc buổi chiều Tần Sâm định đưa tôi ra ngoài, thế là tôi đi thay quần áo từ sớm, đến thư phòng tìm anh. Anh còn chưa cởi tạp dề, chắc hẳn vừa mới rửa bát xong đã cho đám chuột bạch ăn rồi.
Quay đầu lại thấy tôi, sắc mặt Tần Sâm trở nên khó coi.
“Đi thay bộ khác đi.” Anh hơi nhăn mày.
Tôi nhất thời không theo kịp suy nghĩ của anh, chỉ ngỡ ngàng nhìn anh, hai tay dang rộng: “Em đã thay rồi mà”.
Anh phớt lờ lời giải thích của tôi, cởi tạp dề đi đến giá áo trong thư phòng, lấy xuống chiếc áo khoác giả vest màu nâu, thuần thục giơ tay mặc vào: “Mặc cái áo hoodie màu xám đó đi”.
Tôi im lặng nhìn anh chốc lát: “Đó là bộ đồ cổ lỗ sĩ nhất của em đấy”.
“Tốt lắm, chứng minh trí nhớ anh không bị mai một.” Anh chỉnh vạt áo, hất cằm nhìn tôi với vẻ cau có và kiêu căng, điệu bộ đường hoàng kia ngược lại khiến tôi có ảo giác người có lỗi là tôi vậy.
Biết rõ giằng co nữa cũng không có kết quả gì, tôi đành bình tĩnh quay về phòng ngủ đổi lại bộ đồ anh đã chỉ định. Không ngờ lúc tôi xuống nhà, Tần Sâm lại nghiêm túc tìm chiếc khăn lụa quấn cho tôi. Tôi thật sự nghi ngờ liệu mình có mắc bệnh da liễu truyền nhiễm gì hay không nữa. Nếu không, anh đâu đến nỗi bắt tôi ăn mặc kín mít dọa người như vậy, chỉ kém dán bảng cảnh báo “nguy hiểm” lên mặt tôi thôi.
Mãi cho đến khi anh thảnh thơi dẫn tôi ra cửa, tôi vẫn không hiểu chuyện gì đã gợi lên cơn ghen tuông nơi anh nữa. Lẽ nào khi nãy ăn sủi cảo, tôi đã bỏ quá nhiều giấm vào bát anh sao?