Lần đầu tiên tôi chủ động nói chuyện với Tần Sâm là vào cuối mùa hè đầu tiên kể từ khi chúng tôi ở ghép. Mùa hè anh ấy thường đưa tôi ra ngoài, không đi dã ngoài vùng non sông nước biếc nghịch nước, bơi lội, câu cá thì là đến công viên tự nhiên đạp xe, leo núi. Ban đầu tôi không hứng thú lắm, nhưng Tần Sâm là chuyên gia về lĩnh vực Tâm – sinh lý học, chỉ cần anh nói những hoạt động này có lợi cho việc hồi phục chứng trầm cảm của tôi, tôi sẽ ép mình theo anh ra ngoài. Sự thật chứng minh lựa chọn của tôi không sai, kiên trì thực hiện các vận động bổ ích hai tháng, tâm trạng tôi đã tốt hơn lúc trước rất nhiều. Chứng kén ăn, mất ngủ, ngủ chập chờn cũng có cải thiện rõ rệt, thân thể gầy đét dần dần có da có thịt, sắc mặt không còn vàng vọt nữa.
Trước ngày ra tòa, như thường lệ tôi lại theo Tần Sâm đến công viên tự nhiên đạp xe, đến trưa ngồi xuống ghế đá dưới gốc cây nghỉ ngơi. Do dự chốc lát, tôi vẫn không nhịn được cất lời.
“Thầy Tần.” Tôi gọi anh, “Thầy biết tôi đang chuẩn bị ra tòa đúng không?”.
Lúc ấy anh đang cầm máy ảnh chụp chú chim vành khuyên trên đầu cành, nghe thấy tôi nói cũng không quay đầu lại, chỉ tập trung chỉnh tiêu cự, thuận miệng đáp lời: “Luật sư Dư chịu khó xuất hiện đến vậy, muốn không đoán ra cũng rất khó”.
“Tôi cho rằng thầy sẽ tò mò.” Tôi nói rồi ngẩng đầu nhìn chú chim vành khuyên kia. Trong công viên tự nhiên, những động vật nhỏ sống không lo không âu, xưa nay không hề sợ du khách. Chú chum này đứng trên cành cây nghiêng đầu quan sát máy ảnh trong tay Tần Sâm, một lát sau cảm thấy chán ngắt liền quay cổ rỉa lớp long vũ dưới cành mình, dáng vẻ hết sức đáng yêu.
Mỗi lần ra ngoài, Tần Sâm đều chụp rất nhiều ảnh, điều này khiến tôi nhớ lại, trước đây tôi cũng rất thích chụp ảnh, bởi vì những điều xung quanh luôn hấp dẫn tôi, khiến tôi không dằn được mong muốn đóng khung chúng vào hình ảnh lưu lại, như thể một kiểu hưởng thụ cuộc sống. Nhưng kể từ khi mắc chứng trầm cảm, tôi không tìm lại được tâm trạng này nữa.
Tôi xuất thần nhìn chú chum vành khuyên, phát hiện dưới chân nó quấn một cành vông nem mảnh. Mùa hoa vông nem đã qua từ lâu, nhưng tôi vẫn có thể nhớ lại khung cảnh những đóa hoa đỏ chót nở rộ đầy cành kia. Tôi bất giác nghĩ đến năm nay đã bỏ lỡ cảnh đẹp như thế, sang năm nhất định phải đến xem mới được.
Lúc nhận ra mình nảy sinh ý nghĩ này, tôi lập tức ngây người. Đã lâu lắm rồi tôi không nghĩ đến chuyện tương lai, chỉ sống kiểu được ngày nào hay ngày đó, không hề có bất cứ mong đợi nào về mai sau. Thế nhưng bây giờ tôi lại trông ngóng đến mùa xuân sang năm.
“Dĩ nhiên tò mò rồi.” Lúc này Tần Sâm đã chụp ảnh chú chim xong, vừa cúi đầu xem ảnh đã chụp, vừa cất tiếng kéo sự chú ý của tôi.
Tôi khẽ chớp mắt, hỏi anh: “Vậy sao thầy không hỏi tôi?”.
“Một phần là tôi có thể căn cứ vào chút thông tin suy đoán được.” Anh cầm máy ảnh đi đến ghế đá ngồi xuống cạnh tôi, tiện tay đưa máy cho tôi xem, “Một phần khác, tôi muốn nghe cô chủ động nói cho tôi biết hơn”.
Vội vàng nhận lấy máy ảnh, tôi tưởng sẽ là chim vành khuyên hay hoa cỏ gì đấy, kết quả lại nhìn thấy mình trong ảnh. Chắc là anh đã chụp vào buổi sáng rồi, bởi vì ảnh chụp tôi cầm cần câu, cố gắng kéo một con các trích vừa mới cắn câu lên. Thật là thần kỳ, tôi trong tấm ảnh vậy mà lại đang cười cơ đấy. Tôi hoàn toàn không có ấn tượng gì về khoảnh khắc vui vẻ ấy cả.
“Thỉnh thoảng nên lưu lại tâm trạng. “Tần Sân bình thản giải thích, nghiêm trang đặt hai tay lên gối, sống lưng luôn giữ thẳng tắp, “Tiếp tục đi, đừng cắt đứt đề tài vừa rồi”.
Thế là tôi trả máy ảnh lại cho anh, chần chừ vài giây mới tiếp tục: “Ba tôi từng lập di chúc miệng, nói để lại tài sản cho anh họ tôi”. Tôi thoáng ngập ngừng, không biết nên giải thích thế nào cho thỏa đáng, “Nhưng di chúc đó không được công chứng, nên bây giờ, tôi và anh họ tôi đang tranh giành tài sản”.
Anh vừa hí hoáy máy ảnh vừa nghiêm túc gật đầu: “Xem ra suy đoán của tôi là đúng rồi”.
“Chuyện này khiến cả Ngụy gia thay đổi các nhìn về tôi.” Tôi thử miêu tả tình cảnh hiện tại của mình, “Như kiểu tôi là con gái, vốn dĩ không được them muốn phần tài sản này, dù ba tôi giở chút thủ đoạn muốn để nó lại cho tôi, tôi cũng phải chắp tay nhường cho họ vậy.” Tôi không giấu nổi tiếng thở dài, nhìn anh, “Thầy thấy rốt cuộc tôi có nên tranh giành không?”
“Tôi thấy á?” Anh ngùng vọc máy ảnh, nghiêng mặt qua nhìn tôi, bĩu môi nói, “Tôi thấy là trong lòng cô có đáp án rồi. Cô lớn lên ở thành phố V, trong hoàn cảnh sống cởi mở này, không thể nào có chuyện cô ôm khư khư tư tưởng trọng nam khinh nữ cổ lỗ sĩ kia. Cô còn có người cha sẵn sàng giở trò để lại tài sản cho cô, chứng minh trong lòng cha cô, cô không hề thua kém một đứa con trai nào. Về phần mẹ cô, tạm thời tôi không hiểu biết bao nhiêu. Có điều xét thấy cô thân thiết với cha cô hơn, tôi có lý do cho rằng cô bị ảnh hưởng tư tưởng của cha cô ở một trình độ nhất định, xưa nay không chấp nhận sự bất bình đẳng giữa nam và nữ.”
Lời nói này đã gợi lên lòng hiếu kỳ của tôi: “Tại sao thầy cho rằng tôi thân với ba tôi?”.
“Khuôn mặt.” Anh khoa tay quanh khuôn mặt mình, quay đầu thản nhiên nhìn tôi, chỉ cho tôi biết nguyên lý trong đó một cách ngắn gọn và súc tích, “Đặc thù sinh lý của một người có thể tiết lộ rất nhiều thứ. Tuy không áp dụng với tất cả mọi người, nhưng nó vẫn có tính phổ biến”.
Tôi vuốt nhẹ mặt mình rồi bật cười. Mỗi lần nói chuyện với anh, tôi đều học được những thứ mới mẻ.
“Vậy cách nhìn của thầy thế nào?” Tôi hỏi, “Đừng bàn đến ý nghĩ của tôi, thầy thấy tôi nên tranh giành không?”.
“Nếu đổi lại là tôi…” Đưa tay lấy chiếc túi bên cạnh, anh cẩn thận bỏ máy ảnh vào, giọng nói khá thờ ơ, “Dĩ nhiên tôi sẽ tranh giành. Dù sao tôi cần phải điều trị chứng trầm cảm, cần khoảng thời gian nhất định để hồi phục. Trong khoảng thời gian ấy, tất cả chi phí đều không thoát khỏi chữ tiền.” Anh chậm rãi kéo khóa, rũ mắt nói bằng giọng điệu buâng quơ, dường như không hề cảm thấy ngượng ngùng vì ý nghĩ thực dụng của mình, “Nguyên tắc sống của tôi, nói theo ngạn ngữ chính là ‘Thành đạt thì cứu tế thiên hạ, nghèo khó thì chỉ lo thân mình’. Trong trường hợp không có khả năng cứu tế thiên hạ, tôi sẽ lựa chọn cách sống khư khư cho bản thân. Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là không làm bất cứ hành vi nào vi phạm pháp luật.
Tôi nghĩ dù thế nào đi nữa, tranh lại phần tài sản ba mình muốn để lại cho mình không hề là việc vi phạm pháp luật.”
Xem ra suy nghĩ của chúng tôi giống nhau rồi. Tôi thở phào nhẹ nhõm một cách khó hiểu.
“Cảm ơn.”
“Cô đã nói cảm ơn tôi rất nhiều lần rồi.” Anh quay đầu nhìn vào mắt tôi, trên mặt không mang nét cười nhưng cũng không có dấu hiệu bất mãn, dáng điệu đứng đắn đến mức khiến người ta có chút buồn cười, “Có muốn đổi cách cảm ơn khác không?”
Tôi cố gắng mỉm cười: “Anh muốn gì?”.
“Đổi cách xưng hô đi.” Anh thuận lý nói ra yêu cầu, “Gọi thẳng tên tôi thôi, đừng dùng kính ngữ.”
“Xin lỗi, tôi không hề chú ý… Như vậy quả thật có vẻ quá xe lạ.” Tôi ngơ ngác chốc lát rồi cuống quýt giải thích.
“Không phải.” Tần Sâm đứng dậy, ga lăng chìa tay với tôi, nghiêm mặt nói, “Cô gọi thế khiến tôi cứ như ông già sáu mươi tuổi vậy.” Anh không quên nghiêm túc bổ sung, “Nhưng trên thực tế, tôi cho rằng khoảng cách tuổi tác giữa chúng ta rất thích hợp để xây dựng gia đình.”
Tôi không kiềm được bật cười, đưa tay cho anh, để anh kéo tôi dậy.
Chúng tôi tiếp tục lên núi.
“Thầy…” Lúc mở miệng, tôi suýt gọi theo thói quen của mình, may mà anh quay đầu lại nhìn lướt qua tôi, để tôi kịp đổi lời, “Anh là chuyên gia trong lĩnh vực này, nhất định biết ‘Bảy giai đoạn đau buồn’.” Dù sao cũng cầu cứu anh, tôi phần nào chần chừ, tốc độ nói cũng bất giác chậm lại, “Hiện tại chắc tôi đã đến giai đoạn thứ tư rồi. Ký ức về ba mẹ tôi… luôn hiện ra trong đầu, tôi không biết hình dung cảm giác này thế nào nữa… Kiểu như, kiểu như đến bây giờ cuối cùng tôi đã thật sự hiểu được, họ sẽ không bao giờ trở lại, Họ chỉ tồn tại trong ký ức của tôi mà thôi.”
Mắt lại ngân ngấn nước, tôi hút sâu một hơi, cố dằn xuống nỗi nghẹn ngào nơi cổ, hắng giọng nói tiếp: “Bác sĩ đề nghị tôi, trong khoảng thời gian này nên tìm một người bạn mà tôi tin tưởng nhất dốc bầu tâm sự. Ông ấy nói, tôi cần một người lắng nghe mình. Nhưng tôi không hi vọng bạn tôi quá lo lắng cho tôi… Họ luôn khích lệ tôi, nói thật điều này không có tác dụng thực tế cho lắm, nhưng nếu tôi không biểu hiện ra rằng bản thân đã không còn đau khổ, có lẽ sẽ xúc phạm đến họ, khiến họ cảm thấy áy náy”.
“Nên cô định tìm tôi để nói sao?” Anh đi phía trước tôi, luôn duy trì cách tôi một bước, để tôi không cảm thấy quá căng thẳng.
Tôi khẽ “ừ” một tiếng.
Nghỉ chân bên thềm đá, Tần Sâm lấy máy ảnh ra, nhắm ống kính về phía tấm bia đá thấp thoáng sau cành lá sum suê, hơi nhíu mày: “Nói cách khác là cô tin tưởng tôi, không lo lắng tôi sẽ bị tổn thương à?”.
Anh nói thẳng thừng như vậy khiến tôi bất đắc dĩ cười xòa: “Có lẽ vì anh là chuyên gia, nên tổi cảm thấy anh sẽ biết nên xử lý thế nào”.
Máy ảnh vang lên tiếng lách tách.
“Tôi khá thích kiểu khen ngợi này.” Hai hàng mày giãn ra, anh quay người lại nhìn về phái tôi, vẫn nói năng thận trọng nhưng đôi mắt sâu thẳm kia lại lóe lên tia sáng vui vẻ, hiển nhiên đã bị lời nói của tôi lấy lòng, “Như vậy giờ cô nói thử xem. Quả thật cô chưa từng đề cập đến ba mẹ cô rốt cuộc là người thế nào cả”.
Khoảnh khắc ấy tôi đột nhiên rất muốn chụp ảnh anh. Anh như một món đồ nghệ thuật trông đầy hấp dẫn, như những sự vật trước đây tôi từng chụp lại, là điều tốt đẹp nhất thế giới này đã ban tặng cho tôi. Giờ khắc ấy, chút mong đợi tồn tại trong lòng tôi đã có phần biến chuyển.
Tôi vẫn mong đợi mùa xuân nă sau, vẫn mong đợi có thể thấy hoa vông nem nở đầy cánh rừng, và mong đợi có thể ở bên anh.
“Thật ra ba tôi có một vài quan điểm rất giống anh.” Tôi nghe thấy mình nói với anh, “Ví dụ như câu ‘Thành đạt thì cứu tế thiên hạ, nghèo khó thì chỉ lo thân mình’ anh vừa nói…”.
Chúng tôi bắt đầu sóng vai cùng bước. Buổi chiều hôm đó tôi kể với anh rất nhiều chuyện về ba mẹ tôi, mỗi khi nhắc đến quãng thời gian vui vẻ, tôi đều ngừng lại rơi nước mắt chốc lát. Tần Sâm là một người biết cách lắng nghe, anh không bao giờ ngắt lời tôi, cũng không đường đột, chủ quan chia sẻ kinh nghiệm của mình, hay trấn an và khuyên nhủ tôi. Anh chỉ yên lặng nghe tôi nói, dù lúc tôi kích động khóc thất thanh, anh cũng chỉ đưa khăn giấy cho tôi, lặng lẽ khích lệ tôi tiếp tục.
Dần dà tôi không còn đa sầu đa cảm nữa. Nhớ lại chuyện xưa kia cũng không đau khổ như tôi nghĩ.
Đến lúc hoàng hôn hai mắt tôi đã sưng đỏ, khi đi theo Tần Sâm về nhà, thân thể tôi đã mệt mỏi tột độ, nhưng trong lòng đã không còn bức bối khó chịu như khi đi ra cửa nữa. Lúc ấy Tần Sâm chưa mua xe, chúng tôi đi xe buýt trở về, đúng lúc gặp phải giờ tan tầm, xe chật đến mức không có chỗ đứng. Có một người đàn ông không ngừng chen lấn về phía tôi, ban đầu tôi mải nghĩ vẩn vơ nên không để ý, đến tận khi cánh tay dã cố ý cọ qua ngực tôi, tôi mới chợt ý thức được.
Tuy nhiên không đợi tôi có phản ứng, Tần Sâm đã nắm lấy cánh tay tôi, kéo tôi đến trước người anh. Đó là lần thứ hai trong suốt mấy tháng quen biết anh đến nay, tôi kề sat anh như vậy. Lại lần nữa ngửi thấy mùi dầu thông thoang thoảng, toàn thân tôi cứng đờ. Nhưng anh không vì thế mà buông tôi ra, cánh tay trái vòng qua eo tôi, ôm tôi vào ngực, tách rời tôi khỏi gã đàn ông xa lạ không ngừng chen đến kia.
Tôi đờ đẫn để Tần Sâm ôm lấy, nhưng vẫn cảm giấc được cằm anh chạm vào đầu tôi, cùng hơi thở ấm áp phả xuống đỉnh đầu tôi. Tôi nín thở không dám thốt nên lời, muộn màng nhận ra mình đã quên mất anh là phái chủ động. Có lẽ vì trong thời gian đó dù ở cùng một nhà… tuy có rất nhiều thời gian ở bên cạnh nhau, nhưng anh chưa hề làm ra bất cứ chuyện gì vượt khuôn phép. Anh cư xử lịch sự và tôn trọng, lần duy nhất bước vào phòng tôi cũng hỏi ý kiến của tôi trước, nguyên nhân còn là lo lắng tôi sẽ tự sát nữa.
Những thứ này làm tôi gần như quên mất cách chủ động làm quen khiến người ta á khẩu của anh vào lần đầu chúng tôi gặp gỡ.
Nhưng không lây sau, tôi đã tỉnh táo lại. Tôi phát hiện mình không hề kháng cự sự kề cận của Tần Sâm, cái ôm bất ngờ này cũng không làm tôi sợ hãi hay chán ghét. Tôi nghĩ đến tất cả biểu hiện trước đây của anh, bỗng hiểu được không phải anh không chủ động nữa, mà đang dùng một phương thức khác khiến tôi quen với sự hiện hữu của mình.
Tôi lặng lẽ thở hắt ra, cử động cánh tay rũ bên người, thử đưa ngón tay móc vào bàn tay anh đang vịn bên eo tôi. Dường như anh cũng sững ra giây lát, thế rồi mới ôm chặt eo của tôi hơn.
“Tôi biết một quán ăn khá ngon.” Lúc còn một trạm nữa là đến trạm dừng của chúng tôi, anh bỗng cất lời, “Buổi tối có muốn đến đó ăn thử không?”.
Tuy hơi thở đã bình thường trở lại, nhưng tôi vẫn không dám lên tiếng, chỉ gật đầu khe khẽ.
Mỗi âm cuối từng chữ anh thốt ra đều ẩn chứa ý cười được khắc chế: “Vậy đến bến cuối cùng chúng ta xuống xe nhé”.
Khi đó xe chật như nêm, không khí đục ngầu, tiếng người huyên náo, nhưng tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của anh, cùng với tiếng tim đập rộn rã của mình.