Mục lục
Địa Phủ Lâm Thời Công
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

[FONT=Tahoma

Dưới sự giám sát của anh em xăm rồng thủ hạ của chị Hai Thường Đình, hai công nhân lắp cửa rất dụng sức chưa tới nửa giờ cánh cửa kính mới đã được lắp xong.

Lưu Anh Nam rúc vào trong chỗ bán vé, nhìn họ làm việc không nói một lời, dường như những việc này đều không liên quan tới họ vậy.

Ngay vào lúc hắn vô cùng buồn chán, một đám đàn ông to cao vạm vỡ bỗng xông vào, bảy tám người toàn bộ đều mặc T-shirt bó sát màu đen quần tây màu đen, để kiểu tóc du côn, nom bộ dạng có vẻ rất vội, suýt nữa đụng vỡ cánh cửa vừa mới lắp lại.

Lưu Anh Nam uể oải đi lên nói:

- Xin lỗi các anh, chỗ chúng tôi là bể tắm nữ, không tiếp đón khách nam.

- Bọn tao tới tìm người! –Một gã đàn ông đi lên, chặn tay đẩy Lưu Anh Nam ra, điều này khiến Lưu Anh Nam nổi giận. Hắn một mình kiếm ăn, vì sinh tồn chuyện gì đều từng làm qua, đánh nhau gây lộn càng khỏi phải nói, hắn không muốn gây chuyện cũng chẳng phải ý nghĩa rằng hắn sợ phiền phức. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Hơn nữa, đây là bể tắm hắn kinh doanh, bên trong còn có hai khách hàng nữ, mắt thấy những gã này muốn xông vào, mà bảo vệ khách hàng là trách nhiệm cơ bản nhất của kẻ kinh doanh.

Lưu Anh Nam bước một bước lên trước, chặn ở trước đám người, trong lòng nén cơn giận, trên mặt vương nụ cười nói:

- Các anh, đây là bể tắm nữ.

Những người như bọn họ tuy là dân giang hồ nhưng giang hồ cũng có quy tắc của giang hồ, hơn nữa còn phải tận khả năng tuân thủ pháp luật và đạo đức cơ bản.

Cho nên Lưu Anh Nam vừa nói như thế, mấy gã cầm đầu vô ý thức khựng chân, có chút khó xử, nhưng một gã đàn ông nhỏ thó diện mạo xấu xí lại lạnh lùng nói:

- Chúng ta theo Lương thiếu cùng nhau tới, kết quả cậu ấy lại bị người đánh chết, nếu chúng ta không làm chút gì đó, trở về khai báo thế nào, trách nhiệm này ai phụ trách?

Gã đàn ông nhỏ thó vừa dứt lời, làm khí thế vừa mới hạ xuống nhất thời dâng lên tới đỉnh điểm. Đặc biệt là gã đàn ông cầm đầu kia, liếc qua Lưu Anh Nam với tư thế không lui một bước, liền trực tiếp móc từ trong túi ra một khẩu súng ngắn!

Lưu Anh Nam sững sờ, lập tức xòe tay, không ngờ rằng lũ người này lại có thằng cha như vậy. Hơn nữa hắn hoàn toàn không rõ lũ người này tới làm gì, nghe tên nhỏ thó lúc nãy nói, trong này dính dáng tới mạng người.

Lưu Anh Nam chủ động tránh ra, hắn không muốn bây giờ liền đi Âm Tào Địa Phủ làm nhân viên chính thức. Đám đàn ông áo đen kia cũng không dây dưa với hắn, xông thẳng vào bể tắm, rất nhanh liền truyền tới tiếng hét toáng của đám phụ nữ, tiếp đó biến thành tiếng khóc. Nhưng rất nhanh những gã đàn ông này liền ra ngoài, lắc đầu về phía tên nhỏ thó, xua tay một cái, đám người đi hết, trong đó gã đàn ông cầm súng kia còn ra hiệu về phía Lưu Anh Nam, ý bảo hắn ngoãn ngoãn chút đừng lắm miệng.

Lưu Anh Nam đương nhiên sẽ không lắm miệng, dẫu sao hắn còn phải làm ăn ở đây, nhưng hai cô gái bên trong kia thì khó thể nói chính xác, biết đâu người ta đã báo cảnh sát rồi.

Quả nhiên giống như hắn tưởng tượng, hai cô gái kia quần áo lộn xộn, vô cùng sợ hãi từ bên trong lao ra, vừa khóc vừa gọi điện thoại. Có điều chẳng phải là gọi điện báo cảnh sát mà là gọi điện thoại cho gã đàn ông bao nuôi mình, chủ đề hai người nói gần như giống nhau:

- Móa, anh còn nói vợ anh không biết, lúc nãy vợ anh kiếm một đám đàn ông tới chặn em ở trong nhà tắm, anh mau quay lại đi, suýt nữa em bị cưỡng dâm…

Lưu Anh Nam đổ mồ hôi, đây chính là lối suy nghĩ của bồ nhí và vợ bé, dù gặp phải khủng bố tấn công, họ cũng sẽ vô ý thức cho rằng là vợ cả phái người tới kiếm họ gây phiền phức!

Song điều này đối với họ mà nói cũng là một cơ hội tốt, biết đâu bởi vì trận hiểu lầm này sẽ trực tiếp dẫn đến cuộc ly hôn giữa gã đàn ông và vợ cả, hoặc họ trực tiếp bị gã đàn ông vứt bỏ.

Tóm lại, hai cô gái vững tin đây chính là bà cả giở trò, lúc nãy sợ đến mức gào thét thảm thiết, bây giờ đổ hết oán niệm và ủy khuất lên đầu đàn ông, khóc lóc sướt mướt gọi điện thoại rồi đi mất.

Lưu Anh Nam nghe tên nhỏ thó lúc nãy nói gì mà Lương thiếu bị người đánh đến chết. Bây giờ tôn xưng với đời hai lại bắt đầu bắt chước thời xưa rồi, nào là thiếu gia, công tử rất có mặt mũi, chỉ là một mạng người sống sờ sờ cứ thế mất đi, khiến Lưu Anh Nam rất cảm khái, biết đâu hắn lại có việc để làm. Nhưng bây giờ cần làm chính là, lập tức treo biển "Close", không thể vì chuyện này mà hủy hoại quan hệ giữa tình nhân và bồ nhí được, cũng không thể để vợ cả vô tội chịu tiếng xấu thay người khác.

Hắn vội vã mở máy tính, tra tin tức trong vùng và forum trong vùng, cho dù báo không đưa tin thì lên mạng cũng sẽ truyền một vài tin tức mới. Xã hội ngày nay hay ở điểm này, người nhiều nên gần như bất cứ lúc nào bất cứ địa điểm nào đều có người, bất kể việc lớn việc nhỏ luôn sẽ có người chứng kiến, chỉ là phải xem trình độ đạo đức của người chứng kiến, có người sẽ lựa chọn giương cao chính nghĩa, có người thì chọn bo bo giữ mình.

Sự kiện lần này chính là như thế, không có bất kỳ tin tức liên quan tới vụ việc chết thảm của ai đó cả, hơn nữa đám người lúc nãy vừa nhìn thì biết ngay là vệ sĩ bên người hoặc tay sai của Lương thiếu. Họ không ngờ còn có cả súng, nom bộ dạng lai lịch không nhỏ.

Cứ thế, Lưu Anh Nam rúc trong nhà tắm của mình cả ngày trời, lúc nào cũng chú ý tin tức địa phương, bất kể là phía chính phủ hay nhân dân, mãi cho đến tận tối cũng không có bất kỳ tin tức nào truyền đi, nhưng nhà tắm đóng cửa nghỉ kinh doanh lại nghênh đón tám gã khác.

Tám gã này tương tự cũng là lũ đàn ông cao to vạm vỡ, trên người kẻ nào kẻ nấy đều xăm rồng xăm phượng. Do trời đã tối nên họ càng điên cuồng hơn nhóm tám người hồi sáng, có người trong tay cầm dao bầu, có người cầm súng săn hai nòng, trong đó có hai người Lưu Anh Nam biết, chính là du côn tới tìm chị Đình hồi sáng.

Hai gã này cũng nhận ra Lưu Anh Nam, cho nên đi tới không nói thừa, nói thẳng:

- Chị Đình có ở đây không?

Lưu Anh Nam xòe tay, chỉ vào cửa nói:

- Nếu chị ấy tới thì chị ta sẽ đá hỏng cánh cửa!

Lũ du côn này chẳng hề tán thưởng khiếu hài hước của Lưu Anh Nam, chúng hung ác nói cho Lưu Anh Nam rằng:

- Nếu nhìn thấy chị Đình, hãy bảo chị ấy chú ý hơn, mau mau tụ họp với bọn tao.

Gã đàn ông nói xong liền xoay người rời đi, chỉ huy đám người đằng sau nói:

- Mọi người mau tản ra tìm, bằng không chị Đình có khả năng gặp nguy hiểm đấy… Tiểu Tam, mày chắc chắn chị Đình chỉ ở gần đây?

Một gã đàn ông gật đầu nói:

- Em chắc mà, lúc nãy em và chị Đình cùng nhau tới, nhưng chỉ chớp mắt một cái đã không thấy chị ấy đâu rồi…

Đám người vừa nói chuyện vừa vội vã đi xa, Lưu Anh Nam thở phào, xem ra tình hình nghiêm trọng rồi. Hơn nữa rất hiển nhiên đám áo đen xông vào bể tắm hồi sáng kia là tới tìm chị Đình, mà đám người vừa nãy là thủ hạ của chị Đình, đồng thời đã gặp được đám áo đen kia, cho nên mới ý thức được nguy hiểm, còn cầm cả vũ khí.

Họ sở dĩ vội vã tìm chị Đình xem ra rất nhanh sẽ xảy ra một trận ẩu đả ở gần đây, trong tay họ đều có vũ khí, xem ra sẽ có một trận thảm kịch máu chảy thành sông đây. Cầm dao súng ẩu đả đều không phải người tốt, Lưu Anh Nam hy vọng họ đồng quy vu tận, đừng thương hại đến người vô tội, đồng thời cũng hy vọng trước khi chết họ phải có giác ngộ rằng, đây hoàn toàn thuộc về phạm trù tự gây nghiệt không thể sống, không cần lòng mang oán niệm, cho Lưu Anh Nam thêm phiền toái!

[/FONT]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK