Mục lục
Địa Phủ Lâm Thời Công
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưu Anh Nam và Hồng Hà, dắt tay nhau diễn một vở chia tay thời đại mới. Trong đó Lưu Anh Nam diễn vai một người đàn ông bị người con gái mình yêu ruồng bỏ vô tình, hắn diễn lại toàn bộ cảm xúc ảo não, căm hận, không cam, cô đơn khi đàn ông bị ruồng rẫy một cách vô cùng nhuần nhuyễn.

Mà Hồng Hà tương tự cũng diễn một khuôn mẫu phụ nữ lăng loàn, bội bạc, đem lại cho người xem cảm giác giống như không hề vô tình lạnh lùng tí nào, ngược lại có đôi chút bất đắc dĩ, tương tự cũng có chút cảm giác chua cay lưu luyến không rời…

Nói tóm lại hai người diễn đều rất tốt. Vả lại, một cặp tình nhân có thể diễn cuộc chia tay thành kinh điển như thế, chỉ phần ăn ý này thôi thì họ cũng sẽ không chia tay.

Cho dù xung quanh không có một bóng người, nhưng họ vẫn có một khán giả…

Lưu Anh Nam đã sớm thương lượng kỹ với Hồng Hà, sau khi diễn xong vở kịch này, cô không cần lo điều gì cả, cứ trực tiếp xoay người bước đi, lưng phải thẳng, bước đi phải vững, nhất định phải biểu hiện kiên quyết cùng lạnh lùng, bất luận có thể dụ con hung quỷ kia ra hay không cô cũng không cần quan tâm.

Hồng Hà làm theo hết thảy, Lưu Anh Nam thì hệt như hóa đá, đứng ngây ngốc một chỗ không chút nhúc nhích. Nhìn Hồng Hà càng đi càng xa, con phố dài vắng lặng, gió lạnh hiu hắt, tuy biết rõ là giả nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác chua xót trong lòng, thất tình luôn là đau khổ.

Song mãi đi khi Hồng Hà sắp biến mất nơi cuối con phố dài, Lưu Anh Nam cũng không nhìn thấy bất kỳ quỷ vật nào xuất hiện. Ngay khi Lưu Anh Nam tưởng rằng chiến thuật của mình thất bại, chân hắn đều tê rần, vả lại còn rất muốn đi tiểu, sắp buông tha thì bỗng nhiên mí mắt Lưu Anh Nam giựt điên cuồng. Một dải màu máu đỏ tươi chợt xuất hiện, khiến mọi cảnh vật trước mắt đều biến thành một vùng đỏ tươi.

Ngay trong vùng đỏ tươi ấy, duy chỉ có Hồng Hà tràn đầy màu sắc, tóc đen như thác nước, áo sơ mi trắng quần bò xanh, thậm chí có thể nhìn thấy áo ngực màu hồng bên trong áo sơ mi và quần lót ren màu đen. Ngoài đó ra, trong này bỗng xuất hiện một hư ảnh nhàn nhạt giống như do sương mù tạo thành, từng chút từng chút trở nên ngưng thực trong thế giới màu máu, cuối cùng biến thành một người đàn ông dáng người gày gò hơi có vẻ lom khom.

Xuất hiện rồi! Trong lòng Lưu Anh Nam thầm hô một tiếng, Lưu Anh Nam càng không ngờ chính là, Âm Dương Nhãn của mình lại xảy ra biến hóa. Thực ra đối với con hung quỷ oán niệm ngất trời, tay dính máu người sống này, đôi mắt của hắn là không nhìn thấy, bởi vì điều này vượt quyền hạn của nhân viên thời vụ. Còn lúc này trước mắt hắn không ngờ lại xuất hiện một thế giới màu máu, đây cũng là tình huống xưa nay chưa từng có. Trong thế giới ấy, hắn dường như có được đôi mắt nhìn xuyên tường, không ngờ có thể nhìn thấy đồ lót của Hồng Hà, đồng thời hung quỷ cũng hiển hóa ra.

Lưu Anh Nam không biết đây có phải là Âm Dương Nhãn của mình up level hay không, nhưng hắn lại biết rằng, điều này có liên quan tới con hung quỷ. Bởi vì nó sinh ra hận ý oán niệm với Hồng Hà, cho nên mới xuất hiện trong mắt Lưu Anh Nam.

Kẻ này từng bước từng bước đi theo Hồng Hà một cách yên lặng, Hồng Hà hoàn toàn không hề hay biết, hoàn toàn bước về trước dựa theo nội dung vở diễn đã thương lượng trước. Lưu Anh Nam không manh động, cố gắng để ánh mắt mình rơi lên lưng Hồng Hà, đánh lạc hướng sự chú ý của con hung quỷ kia.

Quả nhiên, quyết định của Lưu Anh Nam là chính xác, con hung quỷ xuất hiện không bao lâu kia bỗng xoay phắt người, một đôi mắt lấp lóe ánh hung tàn hết như lưỡi dao sắc bén đâm về phía Lưu Anh Nam. Lưu Anh Nam làm như không thấy, vẫn mang vẻ si mê nhìn chằm chằm vào bóng lưng Hồng Hà.

Con hung quỷ nọ trừng mắt Lưu Anh Nam một hồi, nó có khả năng cũng cảm giác được sự đặc thù của Lưu Anh Nam, cho nên mới đặc biệt chú ý. Nhưng thấy Lưu Anh Nam không hề có dấu hiệu phát hiện ra nó, mà là vẻ mặt si mê luyến lưu nhìn chằm chằm Hồng Hà, lúc này mới yên tâm, đồng thời trên mặt lộ ra vẻ vừa khinh thường vừa đồng tình.

Rất nhanh Hồng Hà biến mất ngoài đầu phố, quỷ vật cũng biến mất theo, Lưu Anh Nam lúc này mới thở phào một hơi. Vẻ mặt của quỷ vật lúc nãy rõ ràng coi Lưu Anh Nam thành đồng loại, ngoài vẻ xem thường và đồng tình còn có một tia tàn nhẫn, giống như muốn báo thù thay hắn vậy.

Lưu Anh Nam dụi mắt, máu máu trước mắt vẫn chưa biến mất, hắn vội vàng đuổi theo. Vừa mới đi tới góc cua, Lưu Anh Nam thoáng cái sững sờ, bị cảnh vật trước mắt làm đờ đẫn.

Trên con đường nọ lúc nãy vốn dĩ không có ai đi ngang qua, là do vụ án mạng vừa rồi, không ai muốn chọc phiền toái, cho nên mọi người đều đi vòng qua. Nói cách khác, con đường hiện tại Lưu Anh Nam đang đứng, người đi lại như mắc cửi.

Mà quan trọng nhất chính là, đôi mắt Lưu Anh Nam vẫn rơi vào trạng thái đặc thù, thế giới trước mắt là một vùng đỏ như máu, cứ như thể đeo một chiếc mắt kính màu đỏ vậy. Mà người đi trên đường, bất kể nam nữ, ở trong thế giới màu máu hầu như đều trong suốt, Lưu Anh Nam nhất thời mừng húm, thậm chí quên cả việc còn phải đuổi theo Hồng Hà và Quỷ Xẻo Ngực, đứng ở giữa lòng đường như cột điện, nhìn chằm chằm mỗi một cô gái trẻ đi ngang qua người hắn.

Áo ngực nửa khuất, nửa trong suốt, viền ren, chữ T, hình ảnh trước đây chỉ ở trên trang web đồ lót gợi cảm mới có thể nhìn thấy, hôm nay xuất hiện một cách chân thực ở trước mắt. Lưu Anh Nam mừng như điên, hắn nháy nháy mắt, muốn nhìn càng rõ ràng hơn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Lần này, chẳng những nhìn rõ ràng hơn, mà còn nhìn thấy càng nhiều hơn. Ánh mắt hắn trực tiếp rơi lên áo ngực nửa che, quần chữ T, nhìn thẳng nơi bổn nguyên nhất của nhân loại. Có hình búp măng, hình trái đào, xệ xuống, hếch lên, có hồng phấn, có đen sẫm, có tách có khép, Lưu Anh Nam lần đầu tiên biết rõ thế nào gọi là nhìn hoa cả mắt, thế nào gọi là một loại gạo nuôi ra hàng trăm dạng người, thế nào gọi là phụ nữ, toàn bộ đều khác nhau…

Lưu Anh Nam vô cùng hưng phấn, hắn không kìm được lại nhấp nháy mắt, hy vọng đôi Âm Dương Nhãn tiếp tục mang lại cho hắn cả niềm vui lẫn kinh ngạc.

Không ngờ rằng nguyện vọng của hắn đã thành hiện thực, Âm Dương Nhãn đầy trượng nghĩa lại thăng cấp lần nữa, lần này xuyên thấu qua bổn nguyên, lại sâu hơn chút ít. Trong một vùng màu đỏ, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng máu trong mạch máu cơ thể mọi người đang chảy, trái tim đang đập, ngũ tạng lục phủ đang hoạt động, khớp xương đi theo một tiết tấu nhất định.

Nếu nhìn thấy xương cốt nội tạng của một người, Lưu Anh Nam còn không để ý cho lắm, nhưng tất cả mọi người trên đường đều như thế, cứ như từng bộ xương khô đang đi ngang qua trước mắt. Điều này khiến Lưu Anh Nam rất không thoải mái, hắn vội nhắm mắt lại, nghỉ ngơi một hồi mới mở mắt ra…

Vẫn là một thế giới màu máu, trước mắt vẫn là người tới người lui, song ngũ tạng lục phủ xương cốt của mọi người đều biến mất. Lưu Anh Nam nhìn thấy chính là trong cơ thể họ, trong Thiên Linh Cái, có một chiếc bóng giống y hệt bản thân họ, bày ra đủ các trạng thái khác nhau, có người hăm hở cao hứng, có người mệt mỏi uể oải, có người u uất rơi lệ, có người khoa tay múa chân, có người vô cùng suy yếu, có người như rồng như hổ…

Linh hồn?! Lưu Anh Nam giật nảy mình, nhưng lại có thể khẳng định, đó là linh hồn trong cơ thể người. Lưu Anh Nam từng nhìn thấy ở Âm Tào Địa Phủ, chờ qua cầu Nại Hà đều là kiểu linh hồn này…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK