Mục lục
Địa Phủ Lâm Thời Công
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưu Anh Nam đứng ở cửa hoàn toàn nhìn trợn tròn mắt, đây vừa là Thần, vừa là Phật, vừa là Chúa, cuối cùng còn muốn vẩy rượu tế U Minh, đây rốt cuộc là tín ngưỡng pha tạp cỡ nào cơ chứ.

Hắn cũng từng nghe nói người gặp thần bái thần, gặp phật bái phật, hễ là Thần tiên quỷ quái đều tin tưởng, nhưng mỗi một hạng đều thành kính như chàng thanh niên này có thể nói trước nay chưa từng có.

Song tín ngưỡng của gã lại có thể tạo nên sự cộng hưởng của người xung quanh, mỗi câu nói của gã đều công chính an hòa như vậy, vừa giống như có thể làm cho trời đất cộng hưởng, từng câu từng chữ rơi vào trong tai người khác hệt như đều ẩn chứa phật lý, có thể siêu độ người ta vượt bể khổ, chỉ dẫn người ra thoát khỏi bến mê, khuyên người hướng thiện, dạy người biết cảm ơn.

Điểm này từ biểu hiện của người nhà Lăng Vân là có thể nhìn ra, cha mẹ cô dì chú bác xung quanh hệt như nhập định, trên mặt mỗi người đều lấp lóe hào quang thành kính như thể tìm thấy chân ngã trong kinh phật, nhìn thấy bản ngã trong Đạo kinh, tìm thấy tự ngã trong sự phù hộ của Chúa, nhìn thấy thệ ngã trong gió cõi Âm thổi phần phật…

Không riêng gì những người đang ngồi này, ngay cả Lăng Vân ở bên cạnh Lưu Anh Nam cũng hơi nhập thần. Lưu Anh Nam thừa cơ lén lút véo mông cô một cái mới khiến cô hồi hồn.

Lúc này, những cô dì ở đây ai nấy cũng mở to mắt. Trong nháy mắt ấy, Lưu Anh Nam nhìn thấy đôi mắt của họ đều đục ngầu, là đờ đẫn, là trống rống vô thần, giống như bị móc sạch linh hồn vậy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Tín đồ bình thường nghe cao tăng giảng kinh, nghe cao nhân tụng pháp, sau khi nghe xong luôn cảm thấy vui vẻ thoải mái trong lòng, rộng mở trái tim, cảm giác tương lai một mảnh sáng lạn, cuộc sống tràn đầy hy vọng, do đó mà tràn trề tinh thần, thân thể khỏe mạnh.

Nhưng đám người trước mắt sau khi nghe về Phật Đạo Thần Ma Quỷ lộn xộn, ai nấy như biến thành cái xác không hồn, không hề có sức sống, giống như bị Phật siêu độ bản ngã, bị Đạo tẩy chân ý, bị Thần trấn áp nguyên linh, bị Ma quỷ khống chế tư tưởng, bị Quỷ nuốt chửng linh hồn vậy.

Lăng Vân cũng là lần đầu tiên nhìn thấy tình trạng này, tuy đám người này tôn thờ trời đất nhân thần quỷ, cũng thường xuyên mời người tới nhà làm phép, nhưng cô vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người nhà như vậy, giống như mất đi sức sống.

Lưu Anh Nam càng nhìn càng cảm thấy không đúng, hắn vừa định mở miệng thì bỗng nghe chàng thanh niên áo xám kia thở dài một hơi, giống như một người nghiện thuốc thở ra một hơi khói vô cùng sung sướng vậy, thanh âm cực lớn rất là khoa trương.

Nhưng cũng chính vì gã phát ra tiếng động làm cô dì chú bác hệt như cái xác không hồn ở bên thoáng cái sống lại, giống như thi thể nghe thấy tiếng kêu gọi của người xua thi, vừa giống như linh hồn quay về, ai nấy lại đổi thành bản sắc quan lớn nhà giàu, nam thì nhã nhặn lịch sự, nữ thì đoan trang ưu nhã.

Người duy nhất khôi phục hơi chậm chính là bà nội ngót chín mươi của Lăng Vân. Tuy sắc mặt bà hồng nhuận ít nếp nhăn, nhưng đây chỉ có thể nói bảo dưỡng làn da tốt, cơ năng thân thể đã hoàn toàn lão hóa, đặc biệt là đôi mắt đục ngầu kia, bên trong ẩn chứa sự tang thương và lắng đọng gần trăm năm. Rất lâu sau trong mắt bà mới có một tia thần thái, nhưng thoạt nhìn càng giống mặt trời lặn về phía tây, nhợt nhạt không ánh sáng.

Động tác của bà cụ rất chậm chạp, ánh mắt rất khẩn thiết, hai tay chắp hình chữ thập, cung kính nói với chàng thanh niên:

- Đa tạ thượng sư dạy bảo.

Thấy bà cụ mở miệng, cô chú khác cũng cảm tạ thượng sự theo, chàng thanh niên giống như động kinh, đầu tiên vẽ nguệch ngoạc một chữ thập trên ngực, một tay nhón kiểu hoa lan, một tay dựng bàn tay trước ngực, đại diện cho tất cả tín ngưỡng trên đời đáp lễ với mọi người.

Đến đây, hoạt động cầu nguyện, cầu phúc, phóng sinh trước bữa cơm rốt cuộc đã xong, Lưu Anh Nam nhìn mà trợn mắt há mồm. Hắn là người từng chịu khổ, từng chịu đói, nếu vào lúc gian nan sống qua ngày khi đó, mỗi khi đến trước bữa cơm cũng làm một lễ cảm ơn như vậy, không chừng đã chết đói!

Ăn cơm ở ngoài quán, đồ ăn bưng lên bạn không động đũa mà nhắm mắt lại cầu nguyện, khi mở mắt ra đồ ăn chắc chắn sẽ biến mất.

Song rườm rà như thế sau đó mới ăn cơm, mọi người chắc chắn đều đói lắm rồi, ít nhất có thể khiến người ta ngược lại nghĩ tới đạo lý từng hạt gạo đều cực khổ.

Lưu Anh Nam khóc cười không xong, Lăng Vân ở bên cũng cảm thấy người nhà hơi quá trớn.

Lúc này cụ bà mới chuyển dời ánh mắt đục ngầu kia lên người Lăng Vân và Lưu Anh Nam, nhưng chỉ hời hợt liếc qua Lưu Anh Nam một cái, nói về phía Lưu Anh Nam:

- Vân nhi đã về rồi, mau ngồi xuống ăn cơm đi.

Lăng Vân xấu hổ liếc qua Lưu Anh Nam, kiên trì đến cùng:

- Nội, đây là bạn trai con, Lưu Anh Nam.

- Bà biết. –Cụ bà thẳng thắn nói, ngược lại dọa Lưu Anh Nam giật nảy mình. Lẽ nào bà cụ cũng thông linh, có được năng lực dự đoán, hoặc có thể bấm đốt, bằng không sao nhận thức mình chứ?

Nhưng một câu tiếp của bà cụ làm Lưu Anh Nam suýt nữa ngừng thở:

- Lúc nãy bà nhìn thấy rất nhiều ảnh của cậu ta trên mạng, còn có ảnh miệng đối miệng với con bé nhà họ Diệp kia…

Lưu Anh Nam suýt ngất, thời đại tin tức mạng quả thật mang lại rất nhiều tiện lợi cho cuộc sống con người, nhưng nguy hại cũng không ít, mọi người gần như không có bí mật nào đáng nói. Nhất là trang tìm kiếm baidu đáng sợ kia, ngoài việc có thể chống mại dâm bắt thối nát vạch trần quan tham ra, tương tự cũng có thể thương tổn tới người vô tội bình thường.

Lưu Anh Nam quá xúi quẩy, chưa từng kiếm được cát-xê của ngôi sao, lại hưởng thụ đãi ngộ nhơ nhuốc của ngôi sao.

Lăng Vân do một tay bà nội nuôi dưỡng từ nhỏ, quan hệ rất thân thiết, cho dù đã trưởng thành vẫn làm nũng với bà nội theo thói quen. Lúc này cho dù người nhà tập trung hết ở đây, nhưng cô vẫn bị ép phải sử ra tuyệt chiêu làm nũng này.

Cô uốn éo đi tới bên cạnh bà nội, đung đưa vai cụ bà, nhõng nhẽo nói:

- Nội đúng là, người ta chẳng phải đã nói rồi sao, đó là vì giúp đỡ em Diệp Tinh, thực ra giữa họ không có gì, thậm chí ngay cả bạn bè đều không tính, hơn nữa trước khi anh ấy giúp Diệp Tinh cũng từng hỏi con, là con đồng ý.

- Con đồng ý là việc của con, dù sao bà cũng không đồng ý. –Cụ bà hờ hững nói, nét mặt không thay đổi, giọng điệu mềm mỏng, lại lộ ra uy nghiêm không thể kháng cự, vừa nhìn thấy chính là thói quen hô hào ra lệnh, thuộc hạ không dám không theo.

Nhất là ở trong nhà, lời của cụ bà càng như thánh chỉ, con cháu tuyệt đối tuân theo vô điều kiện, có được uy nghiêm và quyền lực vô thượng, Lăng Vân cũng không dám có dị nghị.

Lúc này Lăng Vân vô thức muốn phục tùng, nhưng cô quay đầu nhìn, Lưu Anh Nam một mình đứng ở mé cửa, mặt không chút biểu cảm, thoạt nhìn là cô đơn, lạc lõng, đáng thương như thế, giống như đứa trẻ bị người ta vứt bỏ, giống như kẻ đáng thương vợ chạy theo người khác. Trái tim Lăng Vân nhất thời vô cùng chua xót, cũng khiến cô thoáng cái cứng rắn hơn, dù sao ngay cả bỏ trốn đều nghĩ hết rồi, còn có gì đáng sợ nữa.

Thực ra Lưu Anh Nam cũng không đáng thương như cô nghĩ, hắn ngẩn ra là vì trong nhà ăn này, ngay trong đám người đang ngồi này, hắn cảm giác được từng tia quỷ khí, song lại không thể khóa chặt mục tiêu, mà Âm Dương Nhãn của hắn dương như cũng mất hiệu lực vào giờ phút này, nhìn mỗi người đều giống như người sống sờ sờ.

Càng như thế Lưu Anh Nam càng lo lắng. Một khi có quỷ vật có thể tránh thoát Âm Dương Nhãn của hắn, vậy thì chỉ có hai khả năng, một là con quỷ này chưa chết hoàn toàn, thân xác còn có thể cứu lại, chỉ là trạng thái linh hồn không ổn định, cũng chính là trạng thái tùy lúc sẽ sống lại hoặc tùy lúc sẽ biến thành quỷ. Khả năng thứ hai chính là, có một con hung quỷ với năng lượng mạnh mẽ vượt khỏi phạm vi quản lý của nhân viên thời vụ Địa Phủ…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK