• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Tử Đằng chỉ vừa mới dùng sức một chút thì cơ thể của Tịch Y đã phản ứng mãnh liệt. Cô cứng đờ người lại, mày khẽ nhíu bất giác kêu một tiếng "A" thật nhỏ.

Nhưng tất cả phản ứng đó đều được anh chú ý đến. Anh luống cuống thả lỏng vòng tay đang ôm cô, ở bên tai cô khẽ nói,"Sao vậy? Khó chịu chỗ nào sao?"

"Cậu buông tôi ra trước đã, tôi bị thương ở vai.", Tịch Y nói xong thì khẽ động đậy muốn thoát khỏi tư thế đầy ám muội này.

Hàn Tử Đằng như không nghe thấy lời cô nói. Anh tự nhiên vén áo cô ra, để lộ bờ vai trắng ngần cùng vết máu vẫn còn hơi ấm.

Tịch Y đỏ mặt, cô đánh vào tay anh một cái rồi vội đứng lên,"Cậu làm cái gì đấy?"

Anh không nói gì, nắm lấy tay cô kéo xuống, ở trên vai bị thương của cô nhẹ nhàng đặt một nụ hôn.

Cơ thể Tịch Y bỗng chốc run lên kịch liệt, cô nắm lấy vai anh đẩy đẩy,"Buông ra."

Nhưng cô gái này có vẻ như đánh giá anh quá thấp. Năm lần bảy lượt có thể đánh anh, đẩy anh nên luôn cho rằng sức lực của anh yếu kém. Không ngờ lúc này đây anh chỉ hơi dùng sức cô đã không thể thoát ra được.

Đầu lưỡi anh nhè nhẹ liếm một chút lên vết thương. Tịch Y mặt càng đỏ lợi hại. Cô tức giận, từ bé đến lớn chưa bị ai đụng chạm đến vùng riêng tư như vai hay cổ khiến cô sinh ra cảm giác né tránh.

Trước mắt một mảnh sương mù. Cô nhớ đến năm đó chính mình gần như bất lực rúc vào một góc chứng kiến đám người kia hành hạ mẹ cô. Cơ thể không nhịn được run càng lợi hại. Nước mắt cứ thế rơi xuống trên gương mặt nhỏ nhắn.

Hàn Tử Đằng không có ý định dọa cô sợ. Anh chỉ cảm thấy mình cần phải ôm cô, thân mật với cô một chút mới đè được cảm giác khó chịu ngày hôm nay. Lúc thấy Lâm Triết Hạo đè Tịch Y, cơ thể hai người như dán sát vào nhau khiến trong lòng anh vô cùng bức bối. Anh không biết nguyên nhân nhưng bản năng lại chỉ anh làm như vậy.

Ngay khi nghe thấy tiếng nức nở của cô, anh mới tỉnh dậy từ trong cơn ghen, vội vàng buông cô ra.

Cô gái nhỏ khóc không lớn, nhưng nước mắt lại cứ chảy ra như mưa khiến trong lòng anh càng thêm lo lắng. Thà cô đẩy anh ra, mắng anh, đánh anh anh sẽ không sợ, đằng này cô lại chẳng nói gì, thậm chí còn không kêu thành tiếng, chỉ ngồi đó lẳng lặng rơi nước mắt. Ánh mắt như búp bê không có linh hồn vậy.

"T..Tôi xin lỗi, cậu đừng khóc nữa có được không?", Anh lau nước mắt cho cô, một bên lại nhỏ giọng dụ dỗ,"Tôi không ôm cậu nữa, cậu đánh tôi đi, nè..."

Tịch Y giương đôi mắt ướt nhẹp nhưng vô cùng xinh đẹp lên nhìn anh. Rốt cục trong đó cũng có một tia sáng. Anh không nói thì thôi, càng nói cô càng cảm thấy ủy khuất, mọi nỗi đau đớn, sợ hãi đều cùng một lúc mà phát tiết ra. Cô đột nhiên lao đến ôm lấy anh, khóc phi thường lợi hại.

Hàn Tử Đằng cũng không ngờ cô thế mà còn khóc kịch liệt hơn, hai tay anh run run không biết nên ôm cô hay giơ lên giữa không trung. Cuối cùng, anh chỉ đành vỗ vỗ nhẹ lên vai cô, nhỏ giọng lại như thể sợ cô sẽ lại như thủy tinh dễ vỡ vậy.

"Ngoan, trước bôi thuốc đã, nếu không sẽ bị nhiễm trùng."

Cô không buông anh ra, nhưng tiếng khóc đã nhỏ lại. Cuối cùng ở trong lòng anh nấc nấc nhất quyết không chịu đi.

Anh cười khổ. Cô gái này bình thường hung dữ là thế, vậy mà khi tháo lớp vỏ bọc lại mong manh, dễ khóc nhè như vậy. 

Hàn Tử Đằng vỗ đầu cô, đành ôm cả người cô lên tiến về phòng nghỉ.

Giờ này tất cả mọi người đều tập trung ở sảnh trước chờ ăn cơm. Cho nên ở dãy nhà nghỉ cũng không có nhiều người qua lại.

Có hai em gái năm nhất nhìn anh ôm một cô gái theo kiểu công chúa, cô công chúa kia lại luôn vùi đầu vào ngực anh, không để lộ bất cứ thứ gì liền cảm thấy trái tim thiếu nữ của mình bị cắm phập một cái.

"Oa, nhìn kìa...anh kia soái quá đi!!"

"Có thể bế kiểu đó, anh ấy chắc phải khỏe lắm."

"Mình cũng muốn có một chàng trai như thế. Ôn nhu lại cẩn trọng, khi thích lại có thể đè ra hôn hôn một cái."

"Còn phải nói sao, nhìn thế nào cũng thấy anh ấy nằm dưới..."

Tiếng nói chuyện dần nhỏ lại, hai cô bé đã đi xa nhưng lại để lại không ít rắc rối. Ban nãy không thấy gì, sau khi nghe hai cô nhóc đó nói xong anh lại cảm thấy có chút nóng.

Nhìn cô gái vùi đầu trong ngực, hai cánh tay ôm chặt lấy cổ mình như cọng rơm cứu mạng duy nhất, anh lại cảm thấy bị cô đè...khụ...cũng không phải quá tệ.

Đặt cô xuống nệm, anh nhanh chóng đi tìm hộp thuốc. Thầy Trương rất cẩn thận đã phát cho mỗi phòng một hộp cứu thương phòng khi cần dùng. Nhưng đến khi quay lại, anh có chút không biết làm thế nào.

"C..Chuyện đó...tôi nói Thích Tâm Tâm tới bôi thuốc cho cậu nhé?"

Dù sao nam nữ thụ thụ bất thân, anh cũng là người đàn ông đứng đắn nha!

Tịch Y lắc đầu, cô bảo anh đi lấy một chiếc áo khoác mỏng. Anh liền lục lấy cái áo khoác mỏng được Hàn Kha nhét dưới đáy cặp đưa cho cô.

Cô liền bảo anh quay mặt đi, anh cũng ngoan ngoãn xoay mặt qua hướng khác.

Tịch Y thấy anh đã quay đi, xác định anh không có cơ hội nhìn lén thì mới cởi áo phông ra, mặc áo khoác mỏng vào người, một cánh tay để lộ ra bên ngoài, còn lại thì giấu tất cả vào bên trong áo khoác.

"Được rồi, cậu giúp tôi đi."

Vừa quay người lại đã thấy cô gái đưa lưng về phía mình, bờ vai nõn nà đã có một vết xước đỏ ửng khiến màu da của cô càng thêm nổi bật.

Anh nhẹ nhàng lấy khăn ướt lau qua bên cạnh vết thương, rồi dùng bông tẩm cồn nhẹ thoa lên vết thương.

Tịch Y chịu đau khá tốt, cô cũng không khóc không kêu, yên lặng để cho anh bôi.

Dù vậy nhưng tay anh vẫn không nhịn được nhẹ đi một chút, cứ sợ nếu làm mạnh cô sẽ như lúc nãy khóc đến tê tâm liệt phế mất.

Bôi thuốc xong, dán cho cô miếng băng cá nhân rồi rất quân tử quay đi,"T..Tôi ra ngoài trước, cậu đừng tắm quá lâu, đừng đụng đến miệng vết thương."

Tịch Y liếc mắt nhìn anh, chỉ nhìn thấy một bên má nhưng cô lại có thể cảm nhận được anh đang đỏ mặt. Khóe miệng nâng lên, cô chợt cảm thấy anh sao lại dễ thương đến vậy.

"Hàn Tử Đằng.", Cô gọi tên anh, sau đó ngoắc ngoắc tay như gọi thú cưng,"Tới đây."

Anh không nhận ra gì, chỉ nghĩ cô đau ở chỗ nào cho nên theo phản xạ liền đưa mặt tới gần.

Tịch Y tối nay dường như có chút khác biệt, cô cảm thấy cô như trở lại cái năm mình còn ở với mẹ, là một cô bé đơn thuần, hay khóc nhè.

Đưa một ngón tay khều khều cằm anh, sau đó ở trên má anh lưu lại một nụ hôn, cô cười cười, như một yêu nữ câu đi hồn phách của người khác,"Cảm ơn cậu."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK