Anh ngây ra một lúc, vội vàng giơ tay lên vẫy vẫy với cô.
Hàn Kha thấy thằng con nhà ông không thèm nghe ông nói mà lại hướng ra cửa vẫy tay kịch liệt, rồi lại thấy anh bỏ bát mì lại chạy ra ngoài.
"Lớp trưởng!"
Nhưng lại chẳng thấy cô đáp lại mình, cứ ngẩn ngơ nhìn vào bên trong. Anh có chút thất vọng. Cô không phải đang nhìn anh sao?
Hàn Tử Đằng đi tới vỗ lên vai cô một cái, Tịch Y giật mình quay qua nhìn anh. Ánh mắt mất mát kia ngay lập tức biến mất, thay vào đó là khuôn mặt lạnh lùng đến dọa người.
"Bỏ tay."
Hàn Tử Đằng mất vài giây mới kịp hiểu cô nói gì, vội vàng buông tay cười hì hì với cô,"Cậu nhìn cái gì đấy? Chưa ăn tối sao?"
Tịch Y không đáp lại anh, cô tự mình đi vào cửa hàng. Hàn Tử Đằng thấy thế cũng lẽo đẽo đằng sau, cứ đi theo cô nhưng lại bị lão già nhà cậu giật lại, trừng mắt,"Ranh con, mày làm cái gì thế?"
Hàn Tử Đằng bất mãn kéo tay ông ra khỏi áo mình, lầu bầu,"Đừng có kéo như thế, cái áo này con mới mua đấy."
"Nói trọng tâm, con bé kia là ai?", Hàn Kha đập một phát vào tay cậu, hất mặt về phía Tịch Y đang đứng trước quầy đồ ăn vặt.
"Con nhóc dở người mà con nói lúc nãy đấy.", Hàn Tử Đằng không để ý lắm, hua hua tay ngồi xuống bàn ăn nốt bát mì.
"Dở người? Con gái của lão Tịch?", Hàn Kha như có điều suy nghĩ, ông đưa mắt nhìn về phía cô.
Tịch Y cùng lúc đó xoay người qua, khuôn mặt trắng trẻo, xinh đẹp nhưng vô cùng lạnh lùng đang nhìn ông. Tim Hàn Kha run nhẹ một cái, ông há mồm nhưng lại không thể thốt nên lời.
Cô không hiểu lắm, gật đầu với ông rồi quay người ra tính tiền.
Lúc trở ra, cô lại bắt gặp Hàn Kha lần nữa, ông ấy ăn mặc có chút luộm thuộm nhưng vẻ anh tuấn trên mặt không hề giảm sút, thậm chí cô còn có thể hình dung ra được ông ấy hồi còn trẻ hẳn là rất đẹp trai.
Tịch Y cố nâng khóe môi lên cười nhẹ.
Nụ cười của cô tuy lạnh lùng xa cách, nhưng nụ cười ấy khi nở trên khuôn mặt cô lại thực sự...thực sự rất giống với...
"Lão già, bố đứng đó làm gì?", Hàn Tử Đằng đã ăn xong, thấy ông già đứng chắn trước mặt Tịch Y thì liền đi qua kéo ông sang một bên.
"Đây là bố cậu sao?", Tịch Y thờ ơ hỏi cho có lệ.
Hàn Tử Đằng gật gật đầu, ngay lúc anh tưởng cô sẽ lạnh lùng nói "không giống nhau một chút nào" thì cô lại mỉm cười khẽ,"Đẹp trai hơn cậu."
Nói rồi xoay người thẳng ra ngoài. Đến cửa thì lại quay đầu vào, khôi phục lại khuôn mặt lạnh nhạt ban đầu,"Ngày mai 7h phải có mặt, ăn mặc chỉnh tề, không được đeo khuyên."
Sau khi cô đi, Hàn Tử Đằng mới dám lẩm bẩm chửi một câu. Người gì đâu mà khô khan cứng ngắc. Nhưng thôi anh nể cô là lớp trưởng, lại là con gái, nghe theo cũng không mất mặt.
Ừm, sẽ không mất mặt lắm.
Thấy Hàn Kha vẫn giữ nguyên tư thế nhìn cửa tự động, Hàn Tử Đằng quàng vai ông, châm chọc,"Nhìn đẹp không?"
Nhưng Hàn Kha lại không có đáp trả lại anh, ông trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi về trước, bỏ mặc anh ở đấy.
Lạ thật, bình thường anh châm ông một câu là ông đã phản lại tới hai, ba câu. Sao hôm nay lại im lặng thế?
"A cậu bé!!", Vừa ra đến ngoài đường lớn thì nghe có tiếng gọi đằng sau, anh quay lại nhìn người đang hớt hải chạy về phía mình.
"Sao ạ?"
Thấy cô lao công mồ hôi đầm đìa đang thở dốc vì đuổi theo anh, Hàn Tử Đằng cười tươi đáp lại.
"Cô bé tóc ngắn ban nãy là bạn cháu đúng không? Cô ấy đánh rơi cái này, cháu trả lại giúp bác nhé!", Nói rồi nhét luôn vào tay anh, quay trở lại làm việc tiếp.
Hàn Tử Đằng nhìn cái kẹp tóc màu hồng nữ tính ở trong tay, có chút không hình dung được. Lạnh lùng girl cũng thích mấy thứ đồ nữ tính như thế này à?
Anh vừa đi vừa vung vung cái kẹp tóc trong tay, tung lên tung xuống. Cuối cùng lại không cẩn thận quệt phải người đi xe đạp ngang qua. Kết quả người thì không sao nhưng kẹp tóc thì bị gãy làm hai nửa.
Anh trợn tròn mắt nhìn cái kẹp nữ tính được nạm bằng kim cương nhựa kia bất lực nằm dưới đất. Thôi xong rồi, lạnh lùng girl sẽ không giết mình đổi lấy cái kẹp chứ?
Sau đó anh lại tự trấn an mình, chỉ là một cái kẹp thôi mà, haha...cô cũng không để ý đâu ha. Cái này bán đầy ngoài chợ, anh tùy tiện ra đấy mua cho cô mấy chục cái cũng được.
Nhưng khổ nỗi là chưa kịp ra đến chợ mua đồ thì đã gặp ngay cô đang lo lắng đi về phía mình. Anh chột dạ hãi hùng nhìn ngó xung quanh tìm chỗ trốn. Nhưng chưa trốn được thì đã bị cô tóm lấy. Lần đầu tiên cô chủ động chạm vào anh.
"Hàn Tử Đằng, cậu có thấy cái kẹp tóc của tôi không?", Tịch Y bám vào tay cậu lắc lên lắc xuống. Không còn dáng vẻ kiêu ngạo lạnh lùng ban nãy nữa.
"T..Tôi...", Anh nuốt nước bọt. Cảm thấy không thể giấu được cô nên thành thật chìa tay ra.
Nhìn thấy cái kẹp tóc bị gãy làm đôi, trong phút chốc Tịch Y như cảm thấy trước mắt mình đều là một mảnh đen kịt, tai cũng ù đi.
Bầu không khí liền trở nên lúng túng, nặng nề hơn bao giờ hết.