Nhưng điều này vẫn chưa là gì, xem ra việc nặng nhọc như nâng ghế chẳng làm ảnh hưởng gì đến hắn, trên khuôn mặt đẹp trai kia vẫn treo nụ cười tươi roi rói khiến không ít nữ sinh phải đỏ mặt ngoái lại nhìn.
Tịch Y hờ hững quét quanh lớp học một lượt, cả lớp lập tức trở về trạng thái ban đầu, mặt cắm vào sách vở, không quan tâm đến những thứ xung quanh, nhưng hầu như mọi người vẫn có tâm lý hóng hớt, tai vẫn cố gắng vểnh lên nghe ngóng.
"Nặng không?", Cô nhìn hắn, không mặn không nhạt hỏi một câu.
Hàn Tử Đằng ngây ngô lắc đầu, thấy cô không nói gì quay lại tiếp tục học, hắn mới vội vàng kêu lên,"Có, nặng lắm đó, cậu không biết đó thôi, hai tay tôi tê hết lên rồi."
Tịch Y lại quay ra đằng sau, đứng lên đi tới trước mặt cậu, cô lạnh lùng nói,"Tôi không biết trước đây cậu học hành như thế nào, thành tích ra làm sao, nhưng thái độ ngày hôm nay của cậu đã thể hiện cho tôi thấy tác phong hằng ngày của cậu. Từ ngày mai, trước 7h phải có mặt ở lớp, mặc đúng đồng phục của nhà trường, thắt cà vạt tử tế. Còn nữa...", Cô đưa tay lên giật một phát cái hoa tai của hắn,"Cấm cậu xỏ khuyên."
Hàn Tử Đằng đau đớn hét lên một tiếng, ghế bị hắn ném xuống đất "uỳnh" một tiếng, nước mắt ứa ra ngồi xổm xuống ôm tai.
Lúc ngẩng đầu lên định quát cô thì bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo dọa người khiến hắn không tự chủ được nuốt nước bọt một cái, ánh mắt đầy tủi thân nhìn cô,"B..Biết rồi."
Tịch Y không nói thêm gì nữa, hắn cũng không biết là cô có còn phạt hắn hay không. Bèn lững thững rón ra rón rén đi về chỗ. Đặt cái ghế nhẹ nhàng bên cạnh cô, hắn hết sức biết điều mà ngoan ngoãn ngồi im lặng. Dù cho không mở sách ra mà thay vào đó là quyển truyện tranh conan, Tịch Y cũng không để ý. Nếu hắn bị rớt hạng thì đương nhiên cô cũng sẽ không phải chung lớp với hắn, cô cũng sẽ không hơi đâu đi quản loại người như thế.
Hết giờ tự học cũng là hết buổi học ngày hôm đó, những bạn học khác đều thi nhau xách cặp ra về, rủ nhau đi ăn, đi uống, cũng có không ít người đến làm quen bắt chuyện với Hàn Tử Đằng.
Tịch Y không để tâm, cô lặng lẽ thu dọn sách vở, đứng lên gật đầu với mấy nữ sinh chào mình rồi đi thẳng ra ngoài.
Ngay khi cô khuất mất, một đám nam sinh bấy giờ mới bắt đầu bu lại chỗ Hàn Tử Đằng nhiều hơn, một nam sinh có vẻ khá tinh nghịch lên tiếng,"Bạn học, cậu mới chuyển đến nên không biết, ở Long Nhật này có ba điều cấm kị.", Nói rồi còn thần thần bí bí mà nhấn nhá giơ ba ngón tay lên với hắn.
Hàn Tử Đằng mỉm cười, tỏ vẻ hiếu kì,"Là gì?"
Một bạn nữ ngay lập tức bị hút hồn bởi vẻ đẹp trai của hắn, cô bạn ngồi luôn xuống ghế Tịch Y, phấn khởi,"Điều thứ nhất là không được sử dụng chất cấm, thuốc nổ, pháo hoa,..."
"Điều thứ hai là không được nói xấu trường học.", Cậu trai đứng ngay bên cạnh hắn khoác vai thì thầm, "Còn điều thứ ba..."
"Là không được đụng tới hội trưởng.", Ngô Hành Khởi từ ngoài đám đông nói vọng vào, sau đó cậu không quan tâm nữa liền đi ra khỏi lớp.
Mấy bạn trong lớp có vẻ không thích cậu ta cho lắm, khẽ xì một tiếng rồi quay lại bàn tán.
"Này bạn học, nãy cậu bị lớp trưởng phạt như thế là còn nhẹ đấy. Hôm trước Tiểu Lục bên lớp 11C đến muộn có 5p mà lớp trưởng đã bắt cậu ấy chạy quanh sân thể dục năm vòng, khiến cậu ấy phải vào phòng y tế nằm đấy."
"Đúng thế, nghe nói phụ huynh còn đến tận nơi để bắt lớp trưởng phải xin lỗi nữa."
"Phải, nhưng lớp trưởng của chúng ta là ai chứ. Bà mẹ đó không những không nói được gì, còn phải cúi đầu xin lỗi với cậu ấy nữa.", Nữ sinh đó nói với giọng điệu hâm mộ.
"Lớp trưởng lớp mình có nhiều quyền hành đến vậy à? Còn đi quản học sinh lớp khác nữa?", Hàn Tử Đằng vẫn ù ù cạc cạc chưa hiểu.
"Vậy là cậu không biết rồi, Tịch Y là hội trưởng hội học sinh đấy."
Hàn Tử Đằng hơi bất ngờ, nhưng cũng không quá kích động. Thảo nào mà khí chất lại khác người như vậy.
Những bạn học khác thi nhau kể về thành tích của Tịch Y, có người hâm mộ, có người xem thường, nhưng đa phần đều là khen cô có tài lãnh đạo, học giỏi lại xinh đẹp.
Hàn Tử Đằng nghe câu được câu không, ánh mắt hắn vô tình liếc xuống sân trường, thấy được bóng dáng của cô lấp ló đứng ở cổng. Đôi chân dài thẳng tắp được che dưới lớp váy đồng phục màu đen, áo sơ mi cài đến nút trên cùng, được thắt một cái nơ bướm hoàn hảo ở trước ngực, cổ tay áo được gấp lên gọn gàng, mái tóc đen mượt ngắn ngang vai xõa ra càng tôn thêm vẻ lạnh lùng của cô. Đúng là học sinh gương mẫu, từng cử chỉ động tác cũng toát lên vẻ tri thức và quý tộc.
Ban nãy có bạn nói, cô là con gái của hiệu trưởng Tịch Thành Long. Người đàn ông này hắn cũng có gặp qua. Hay rủ lão già nhà hắn đi nhậu, đi chơi.
Nhưng đây là lần đầu hắn nghe tới đứa con gái này, trước đây trong miệng lão ma đầu nhà hắn chỉ có cái tên Tịch Lâm, Tịch Thần, niềm tự hào của hiệu trưởng Tịch chứ chưa từng nghe nói đến cái tên Tịch Y. Hắn cũng lấy làm lạ, một cô con gái xinh đẹp, giỏi giang như thế này mà không mang ra ngoài khoe với bạn bè sao?
Hàn Tử Đằng cũng không nghĩ nhiều, chỉ thấy cô được một chiếc xe đắt tiền tới đón, có vài người mặc áo đen xuống che chở cho cô ngồi vào xe rồi biến mất.