Đây là lần thứ ba Dương Hạo vào Bách Hoa Ổ, nhưng lần đầu gặp Chiết đại tướng quân Phủ Châu. Chiết Ngự Huân chỉnh đốn lại quần áo, ngồi ở trước nhất, híp mắt lại nhìn Dương Hạo. Dương Hạo cũng chú tâm quan sát hai vị tướng quân của thế lực tây bắc.
Nhìn dáng vẻ của hắn, thân cao ba thước, khôi ngô tuấn tú, mắt phượng xếch lên, và có một bộ râu quai nón, sắc mặt có chút ửng hồng, giống với Quan Nhị Gia trong truyền thuyết. Nhưng…đôi mắt phượng của hắn hơi híp lại, mất khoảng thời gian dài soi xét mình, ánh mắt đó không giống với đánh giá một vị khách, mà giống như…
Dương Hạo cũng không thể miêu tả ánh mắt đó giống cái gì nữa, chỉ cảm thấy ánh mắt đó vô cùng ấm áp, nhìn hắn không được tự nhiên, khiến cho hắn cảm thấy lo sợ, hắn suy nghĩ lung tung rồi nói lẩm bẩm: Quan Nhị Gia…không phải có gì đó đang si mê hắn chăng?
Dương Hạo gượng xoay người, cười nói: "Khi Dương mỗ mới tới Phủ Cốc, đến bái kiến tiết soái. Tích Hồ tiết soái quân cơ bận rộn, mãi đến hôm nay, ta và ngươi mới có cơ hội gặp nhau".
Chiết Ngự Huân cười và nói: "Ồ, ha ha, đúng vậy, đúng vậy, ta và Dương phủ tôn tuy là mới gặp, nhưng ta nghe danh ngươi đã lâu. Quản gia thiết lô lĩnh châu, cử ngươi làm mục thủ của Lô Lĩnh Châu này, sau này chúng ta thành hàng xóm, thường xuyên đi lại với nhau".
Nhưng là một viên quan, có đạo lý nào cho quan lại tự ý đi lại với nhau, cũng chỉ có khu vực tây bắc, trời cao Hoàng Đế ở xa, Chiết Ngự Huân mới có thể nói ra những lời đó, Dương Hạo thuận miệng nói tiếp: "Đúng đấy, sau này Dương mỗ còn phải nhờ tiết soái nhiều. Chiết gia giàu có, kinh doanh buôn bán ba trăm năm nay, có cơ sở rất vững chắc, không ai sánh bằng, Dương mỗ sống yên ổn ở đây, còn cần tiết soái quan tâm nhiều".
Chiết Ngự Huân cười, liếc nhìn hắn một cái rồi nói: "Nghe nói, Dương phủ tôn là người Phách Châu, môn hạ của Quảng Nguyên phòng ngự sử Trình Thế Hùng, vì tiến cử có công, nhận được phần thưởng của Quan Gia, giờ mới thăng chức là Lô Lĩnh tri phủ?"
"Tiết soái nói không sai, đúng là như vậy".
Dương Hạo đứng dậy, chắp tay hướng Quảng Nguyên xa xăm nói: "Không dám giấu tiết soái, Dương mỗ ở quê nhà bị tiểu quan hãm hại, trong lúc nóng giận giết đôi gian phu dâm phụ, phạm vương pháp, chỉ có thể bỏ mạng ở Quảng Nguyên, may mắn thay được Trình tướng quân thu nạp, ân tình này, Dương mỗ suốt đời không quên. Dương Hạo ở môn hạ Trình tướng quân vốn là một thân minh, rồi Trình tướng quân lại giúp đỡ ta nói một câu với Quan Gia, rồi mới có cơ hội bước trên con đường làm quan".
Hắn lại ngồi xuống, cười nói: "Vốn dĩ, khâm sai chính sử là cố ý muốn di dời dân chúng đến Trung Nguyên, chỉ vì con đường phía trước đã phát hiện ra dấu vết quân địch, nếu như lại đi tiếp về phía trước, khác gì đâm đầu vào miệng cọp, Dương mỗ liền đổi lệnh, cho di chuyển về hướng tây, rồi đến lúc này đây mới đưa dân chúng đến địa cảnh Phủ Châu một cách an toàn. Giờ dân chúng được bố trí ổn thỏa, Dương mỗ thành quan phụ mẫu, nhưng nếu nói an toàn, lại không phải. Khu vực tây bắc có dân Tạp Hồ ở, các thế lực phức tạp, Lô Lĩnh Châu hiểm yếu, có bọn mọi rợ không phục giáo hóa, các bộ của Đảng Hạng lại thường đến cướp bóc, Dương mỗ thực hết cách ứng phó, cho nên lần này đến, mục đích chính là mong có thể nhận được sự che chở của tiết soái".
Thân binh bên cạnh Dương Hạo vốn là người của Trình Thế Hùng, mà Trình Thế Hùng lại là người của Chiết Ngự Huân, hắn nói gì thì là cái đó, đừng hòng dấu diếm gì vị Chiết đại soái này, cho nên hắn là tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tận đối với Chiết Ngự Huân.
Chiết Ngự Huân thấy lời nói của hắn tỏ vẻ rất cảm kích Trình Thế Hùng, hơn nữa lại có công lao nổi bật đối với chính sử khâm sai triều đình, long ân đề bạt đặc biệt của Triệu Quan Gia ở Khai phong, hắn cũng không nhắc tới, nói đến Trình Thế Hùng thì còn đứng dậy thi lễ, cung kính, tỏ vẻ rất là kính trọng và hài lòng.
Mặt hắn dịu đi, ánh mắt cũng thân thiện hơn đứng lên, mỉm cười nói: "Đúng, khu tây bắc này, dân không thực hiện theo vương pháp rất nhiều, nếu không có sức mạnh nào trấn áp, thì khó mà an toàn được. Lô Lĩnh Châu đất đai phì nhiêu nghìn dặm, cây cỏ xanh tốt, chăn nuôi hoặc canh tác đều được, đều có thể có khả năng nuôi sống dân chúng. Song nội bộ khó mà dẹp yên, đây là vấn đề nan giải đây. Nhưng mà, Dương phủ tôn mong bổn soái hỗ trợ, cái này…cũng là vấn đề khó của bổn soái".
Dương Hạo vội nói: "
"Tiết soái, Lô Lĩnh Châu ta tuy có thể phát triển nông lâm ngư nghiệp, song nguyên nhân chính là xung quanh phức tạp, khó mà yên tâm làm được, cho nên cho dù thế nào đi nữa, sợ là khó cho việc thực hiện các ngành, nuôi dân chúng, bổn phủ thiết nghĩ lợi dụng Lô Lĩnh Châu như điều kiện địa lý của Lô Lĩnh Châu, chuyên về phát triển buôn bán, như vậy, cung cầu có khắp nơi, Lô Lĩnh Châu sẽ sống được, hơn nữa vì cung cấp những thứ cần thiết của các châu, nên sẽ không gây ra xung đột gì cho các thế lực.
Song, tây bắc trộm cướp hoành hành, bọn thổ phỉ cướp bóc, chuyện đó khó có thể tránh khỏi. Bởi vậy, Dương mỗ mới đến xin chi viện từ Tiết soái, vì Lô Lĩnh Châu chỉ mạnh buôn bán, cứ như vậy, cần có một nơi bảo hộ, chỉ có Lô Lĩnh phủ, không nên chia san ra các nơi, nhất nhất đóng quân. Triều đình chưa từng phái binh mã đóng ở Lô Lĩnh Châu, Lô Lĩnh Châu tuy chưa có dân đoàn, bổn quan kiêm chức đoàn luyện sứ, nhưng dân chúng phủ châu tổng cộng có hơn bốn vạn người, tuyển dân tráng có hạn, bọn cướp nhỏ đến thì có thể đối phó, còn bọn đại thổ phỉ thì thực sự là khó mà kháng lại được".
Hắn vừa nói đến tôn chỉ Lô Lĩnh Châu lập phủ, Chiết Ngự Huân rất chăm chú lắng nghe, Dương Hạo còn nói rõ Lô Lĩnh Châu sẽ làm ăn buôn bán, không làm nông mục, sau khi chính sách dân chúng không tranh giành đồ ăn với Phủ Châu, lại còn chỉ ra Lô Lĩnh Châu tuyệt đối sẽ không phát triển quân sự, rồi sau đó mới nói: "Biên giới các huyện ở Phủ Châu có đại quân đóng, cách Lô Lĩnh phủ không đến trăm dặm. Nếu tiết soái có lòng che chở, thì cũng không cần cho binh đóng giữ, không cần lập trại, chỉ cần Lô Lĩnh Châu với Phủ Châu cùng nhau dò xét, công thủ liên minh, khi có nguy cấp thì lấy khói lửa làm ám hiệu báo động, như vậy thì không còn gì để lo lắng".
Chiết Ngự Huân nghe rất chăm chú, Dương Hạo rót trà, nhẹ đưa lên miệng, lại cười nói: "Các bộ Đảng Hạng có lượng da lông trâu dê rất lớn, bán cho Trung Nguyên, lãi lời gấp mười lần. từ xương thú sừng trâu, gân trâu thảo dược, đều là vật phẩm quân nhu. Những thứ này đều là Hạ Châu thống nhất thu mua, mượn đất kinh phủ Châu để đi về Trung Nguyên. Cái mà Phủ Châu có được là thông quan thuế má mà thôi. Điểm này, ta nghe nói, Hạ Châu cũng một lần nữa tạo áp lực, ép buộc Tiết soái một lần nữa giảm thuế má".
"Tiết soái, ta không vòng vo nữa, ta cứ nói thẳng nhé. Nếu Tiết soái chắc chắn ra tay nâng đỡ Lô Lĩnh Châu. Như vậy thì Phủ Châu không tiện lộ diện làm. Cái mà Phủ Châu thu hoạch được, sẽ vượt xa những thứ mà Hạ Châu thu hoạch được. Nhưng mà, Hạ Châu bởi vậy mà tiền thu giảm đi, thực lực suy yếu, ta tin Tiết soái cũng sẽ vui ra mặt. Còn nữa, Lô Lĩnh Châu ta không làm nông mục, chỉ làm ăn buôn bán, như vậy chi phí ăn mặt của mấy vạn dân sẽ phải mua từ Phủ Châu, tích tiểu thành đại, cái lợi sẽ là bao nhiêu đây? Nước cờ này, ta nghĩ Tiết soái chắc chắn hiểu".
Dương Hạo đưa ra một loạt các điều kiện, Chiết Ngự Huân nghe xong không nói lời nào, Dương Hạo cũng im lặng, chậm rãi uống trà, chờ đợi Chiết Ngự Huân chê cười điều kiện mà mình đưa ra.
Không phát triển vũ lực, sẽ không dẫn đến nhiều điều kiêng dè cho Chiết Ngự Huân, lợi ích từ việc thông thương của Lô Lĩnh Châu và Đảng Hạng, phía lợi nhất là thương nhân của Phủ Châu, Chiết Ngự Huân chưa chắc đã đồng ý. Nhưng kế này không đánh mà lại suy yếu được thế lực Hạ Châu, hắn chẳng nhẽ lại không suy nghĩ đến.
Song, để đáp ứng được những điều kiện này, như vậy mặc dù không phải bây giờ, sẽ có một ngày Phủ Châu cũng cần qua đất Lô Lĩnh Châu, nơi trung gian của ba thế lực để xung đột vũ trang với Hạ Châu. Điều này, Chiết Ngự Huân chắc chắn cũng đã dự tính đến. Giờ hắn đang cân nhắc thành quả.
Lợi ích là nguyên nhân cơ bản mà một người nghĩ đến khi đưa ra quyết định, mà lợi ích này đối với Chiết Ngự Huân bá chủ một phương mà nói, có thể là lợi ích kinh tế, có thể là lợi ích chính trị, cũng có thể là lợi ích quân sự, cân nhắc thành quả, cũng chính là hắn chọn hay bỏ thành quả, tiêu chuẩn duy nhất chính là đáng hay không đáng.
Đáng hay không đáng đây?
Dương Hạo hơi nhướn mày, trầm tư liếc nhìn Chiết Ngự Huân một cái, thầm nghĩ: "Có lẽ, hắn còn muốn có càng nhiều hơn nữa? Thuế má thông quan cao một chút, ta có thể nhận. Lấy giá thu mua vật phẩm quân nhu sừng trâu thảo dược bán cho bên quân đội Phủ cốc, ta cũng có thể nhận. Song, nếu cần nhiều hơn nữa, ta sẽ mất đi đường sống, điều đó không thể đáp ứng, hắn…rốt cuộc sẽ đưa ra điều kiện gì?"
Chiết Ngự Huân có đôi mắt xếch, tóc mai ôm lấy cả hàm dưới, sau một lúc lâu, hai hàng lông mày của Chiết Ngự Huân đột nhiên nhướn lên, mở to mắt, quắc mắt nhìn, Dương Hạo trong lòng thầm nghĩ: "Có câu trả lời rồi".
"Ha ha, thực ra rất nhiều người đều bình thường như Dương đại nhân, thoạt đầu khi nghe thấy tên Bách Hoa Ổ, đều nghĩ tới trong ô hẳn đều là hoa tươi, nên mới có cái tên này. Kỳ thực đó là một sai lầm lớn, hoa của Bách Hoa Ổ không ở trong ổ, mà ở ngoài ổ, ngươi xem, bờ Nam Sơn, điểm giao nhau của phiến sơn thạch hồng bạch, từ xa nhìn lại thì sáng lạn như cầu vồng, bởi vậy nơi này có cái tên là Bách Hoa Ổ, nếu không thì nơi tây bắc này, để rất nhiều hoa cỏ nở rộ trên một ngọn núi, đó chỉ có thần tiên mới làm vậy được".
Tiết độ quân Vĩnh An em ruột của Chiết Ngự Huân, Lưu Hậu Chiết Ngự Khanh mặt mày hớn hở nói:
"Đến đây, đến đây Dương đại nhân, mời ngài qua bên này xem. Ha ha, hai lần trước đến, vội công sự, Dương đại nhân còn chưa kịp ngắm phong cảnh của Bách Hoa Ổ, lần này đến có thể thong dong dạo chơi, thưởng thức phong cảnh rồi".
"Làm phiền Lưu Hậu đại nhân, Lưu Hậu đại nhân, mời".
"Dương đại nhân, mời".
Hai người bước chầm chậm ngắm cảnh trong sơn đạo, non xanh nước biếc, trong vắt như gương, đầu Dương Hạo đang lo lắng lung tung, không rõ là điều gì nữa..
Hắn đứng ở chỗ đình nghỉ chân lo lắng một lúc lâu, Chiết Ngự Huân rốt cuộc sẽ đưa ra điều kiện gì, điều kiện chỉ có một, nhưng lại ngoài ý muốn của Dương Hạo. Chiết Ngự Huân không tăng giá cả, cái mà Dương Hạo đưa ra, hắn toàn bộ đều đáp ứng, hắn chỉ đưa ra một điều kiện khiến Dương Hạo khó hiểu.
Điều kiện này chính là: Phần đất một phủ của Phủ Châu, lại bị vây quanh bởi các thế lực, bảo vệ giữ gìn đất đai vô cùng quan trọng, vì vậy nếu Phủ Châu toàn quyền phụ trách an toàn cho Lô Lĩnh, sợ rằng lực của Phủ Châu không tới nơi tới chốn. Bởi vậy, hắn yêu cầu Lô Lĩnh Châu phải có một lực lượng quân sự của riêng mình, mà không chỉ là dân tráng, những người này chỉ là lực lượng vũ trang địa phương phụ trách bảo vệ gìn giữ đất đai. Như vậy hai bên mới có thể hợp tác lâu dài.
Sở dĩ Dương Hạo cam đoan Lô Lĩnh Châu không phát triển vũ lực, thực ra cũng là vì biết rõ chỉ cần Chiết Ngự Huân không cho phép, hắn cũng hết cách dưới bóng Phủ Châu, xe ngựa đông nghịt, những cỗ xe trong Lô Lĩnh Châu đi qua đi lại không ngừng thì một lực lượng vũ trang mạnh mẽ cũng dễ bị người khác phát hiện ra.
Quân thường trực khác với dân tráng, sự khác nhau vô cùng lớn, võ trang dân tráng chỉ có khi nông nhàn mới tập trung lại huấn luyện một chút, sẽ không có sự bảo trì thường bị biên chế, sẽ không có chế độ, vũ khí, binh giáp hoàn mỹ, sẽ không có sự huấn luyện kiên trì mỗi ngày, sức chiến đấu được gia tăng, cũng không thể có sự đối kháng với quân thường trực, muốn huấn luyện một tốp kỵ binh vượt qua hàng trăm người, càng không thể dấu được tai mắt của người khác.
Nhưng, trong suy nghĩ của Dương Hạo, điều mà Chiết Ngự Huân vẫn đang lo lắng chính là Lô Lĩnh Châu phát triển lực lượng vũ trang hoàn toàn do mình sắp xếp, nhưng điều này, Chiết Ngự Huân không những chưa khống chế được, ngược lại nó còn là một điều kiện mà hắn đưa ra việc xây dựng một lực lượng quân đội để tự bảo vệ mình, hơn nữa phải có vũ khí binh giáp trước khi xây dựng được quân đội, và phải được huấn luyện, mặt này Phủ Châu đều có thể giúp đỡ, vị quan nhị ca này nghĩ, thực sự là khiến người ta không thể lường được.
Dương Hạo thầm nghĩ: Chẳng lẽ là vì hắn đã biết ta nhờ Trình Thế Hùng Quảng Nguyên mà trở nên giàu có, cho nên coi ta là người của bản thân, thế là…nhưng cũng không nhanh như vậy chứ. Bá chủ một phương, chưa từng thử thách mà dễ dàng tín nhiệm như vậy sao? Không phải như vậy thì là vì sao? Nếu không phải coi ta là người một nhà, Chiết Ngự Huân cho phép ta lập quân đội, nếu như không phải coi ta là người một nhà, Chiết Ngự Huân há lại cho ta vào Chiết gia, rồi đến nơi cao nhất Bách Hoa Ổ để ngắm phong cảnh? Thực là không thể hiểu được…
"Ngự Khanh à, sao hôm nay lại nhàn rỗi đi ngắm phong cảnh vậy, vị này là…"
Phía trước xuất hiện một lão trượng mặc bố bào, râu trắng như cước, chống một quải trượng bằng cây tử đằng nghìn năm tuổi, có một tiểu nha đầu xinh đẹp đỡ, lão cười hỏi han.
"A, hóa ra là tam thúc, Ngự Khanh bái kiến tam thúc, Dương đại nhân, đây là tam thúc ta".
"Dương Hạo bái kiến lão gia".
Dương Hạo nghe nói vậy liền bước lên phía trước thi lễ.
"Được rồi, được rồi".
Cụ già râu bạc chống quải trượng liếc nhìn hắn một cái, nở nụ cười rồi nói:
"Được, được rồi, lão phu không quấy rầy các ngươi nữa. Các ngươi tiếp tục nói chuyện đi".
"Vâng, cung tiễn lão nhân gia". Dương Hạo cười, khom lưng thi lễ với cụ già đó.
Đi được mười mấy bước, một thiếu nữ lông mày lá liễu, xinh đẹp như tranh quay đầu lại nhìn theo Dương Hạo, rồi lên tiếng: "Tam gia gia, ngươi thấy rồi đấy, đây chính là người mà tiểu cô cô thích, thế nào?"
"Ồ, không tồi, không tồi, được lắm, được lắm, Du a đầu thật tinh mắt". Tam gia gia cười tủm tỉm nói.
Dương Hạo và Chiết Ngự Huân lại đi về phía trước, được một lát lại gặp một cụ già râu bạc, và một cụ bà mặt mũi hiền lành phúc hậu, tay dắt hai đứa cháu trai, làm lễ chào, hóa ra cũng là ngũ thúc và ngũ thím của Chiết Ngự Huân. Dương Hạo vội tiến lên chào.
Hai người ngắm cảnh ở núi này chẳng được bao lâu, trên đường đi xuống núi, gặp rất nhiều họ hàng của Chiết gia, hai huynh đệ Chiết Ngự Huân và Chiết Ngự Khanh làm quan Phủ cốc, còn hai huynh đệ khác thì đóng quân ở hai đại quân sự trọng trấn nam bắc, dù không ở Phủ cốc, nhưng phu nhân học, Dương Hạo cũng đã được gặp trên đường.
Dương Hạo có cảm giác lấy làm kì lạ, cảm giác những người này như đi trên đường để gặp hắn vậy, là vì người của Chiết gia gặp trên đường là quá nhiều, hơn nữa ánh mắt họ nhìn hắn cũng không giống với ngẫu nhiên gặp trên đường, hắn thực sự nghĩ không ra bản thân có cái gì đáng để họ chạy lại nhìn như vậy. Ồ, lại còn có cả lão thái quân Chiết gia đến đi dạo nữa…
Sau khi lão thái quân Chiết gia dưới sự đỡ dìu của hai huynh đệ Chiết Duy Chính, Chiết Duy Tín đi qua nở nụ cười mãn nguyện, thì Dương Hạo thẳng lưng đi đến, cười nói: "Chiết đại nhân, quý phủ thực là…nhiều người…"
"Ha ha, đúng đấy, đúng đấy".
"Người của quý phủ, hình như đều thích sau buổi trưa đi dạo".
"Hả? Đúng…đúng..". Chiết Ngự Huân cũng cười gượng nói.
Trong hiên các, nơi mà Dương Hạo lần đầu gặp Chiết Ngự Huân, có hai người dựa vào lan can, một bộ quần áo vải, áo bào đay, đích thị là Chiết đại tướng quân. Một người nữa, là một cô gái mặc bộ quần áo như tuyết, lông mày hơi nâu, cô gái đó môi không tô son mà đỏ, má không phấn mà hồng, gió thổi nhẹ làm bay áo bào trắng của cô ta, càng tôn lên vẻ thoát tục tươi mát.
Cô gái này chính là Chiết Tử Du, nàng đang nghịch mái tóc đen, vài sợi buông sang một bên vai, thật đoan trang. Lúc này, khuôn mặt thanh tú của nàng có chút không vui:
"Đại ca, phối hợp với Lô Lĩnh Châu, cùng có lợi với Lô Lĩnh Châu, ta sớm biết ngươi sẽ đồng ý liên minh với hắn, bọn ngươi cũng biết là có bao nhiêu lợi ích trong đó, nhưng đó là việc của đàn ông, tiểu muội không muốn tham gia.
Ta thích hắn, là chuyện của ta, sở dĩ đến bây giờ ta vẫn chưa nói cho hắn biết thân phận của ta, là vì ta mong người hắn thích hoàn toàn là ta mà không phải là một ngũ công tử của Chiết gia, nhị tiểu thư, ta không muốn hắn vì ta, khi qua lại với Chiết gia thì bị dao động suy nghĩ ban đầu; Đồng thời, ngươi đứng đầu Phủ Châu, cần có trách nhiệm với Phủ Châu từ trên xuống dưới, cần có trách nhiệm cơ nghiệp tổ tông, ta…không muốn ngươi vì ta, mà phải nhượng bộ cái không nên. Nếu như vậy, ta sẽ thành một điều kiện, một nguyên nhân ký kết liên minh của các ngươi, hỗn độn hiệu quả và lợi ích, như vậy ta sẽ không vui".
"Nha đầu ngốc nghếch này". Chiết Ngự Huân vuốt ve mái tóc của nàng, bùi ngùi kẽ thở dài:
"Tiểu muội, ngươi sinh muộn, phụ thân lại mất sớm, xem ra, ngươi còn nhỏ hơn Duy Chính vài tuổi, đại ca sao có thể không thương yêu ngươi, ta không muốn ngươi chịu tội giống như đại tỷ. Đại tỷ gả cho Dương Kế Nghiệp, chịu rất nhiều khổ cực, Dương Kế Nghiệp ủng hộ Lưu Kế Nguyên, hai mươi năm nay tuy cùng chung cốt nhục mà không thể gặp nhau. Nay Bắc Hán lung lay sắp sụp đổ, một khi thành bị phá, đất nước không còn nữa, không biết đại tỷ sẽ như thế nào.
Hôn sự của đại tỷ, chính là vì Chiết Thị gia tộc ta, vết xe đổ đó, haiz… giờ là chuyện đại sự trong đời của ngươi, đại ca sao lại không lo lắng cho được? Nếu ngươi thích hắn, toàn tâm toàn ý, đại ca có thể giúp hắn được gì đại ca sẽ giúp. Nhưng, đại ca là chủ của Phủ Châu này, thì sẽ phải lo lắng đến lợi ích của các nơi, kế nghiệp tổ tông 300 năm, ta dám coi nó là trò đùa sao? Để hắn tự xây dựng võ trang, cũng chỉ là hành động biết thời biết thế, đại ca cũng có suy nghĩ của riêng mình".
Hắn kéo Chiết Tử Du ngồi xuống, chậm rãi nói: "Đại ca lo lắng quá rồi, hắn là hiền tài mà Trình Thế Hùng tiến cử, một lòng một dạ với Quan Gia. Nhưng mà nếu như ta để hắn đến lực lượng tự bảo vệ mình cũng không có, ngược lại lại dồn ép hắn sang một bên Quan Gia. Cũng được, hắn giờ tạm thời có thể phụ thuộc vào ta, nhưng tình thế bức bách, làm sao có thể tự cứu lấy mình.
Tầm kiểm soát lực lượng của ta đương nhiên không bằng Quan Gia. Khi có nguy hiểm, hắn không đứng về bên triều đình thì sao? Chỉ có làm cho hắn mạnh mẽ lên, hắn mới có ý chí, cống hiến cho Chiết phủ ta, lấy Lô Lĩnh làm gia nghiệp, đời đời tương truyền. Nếu là như thế, không có mối quan hệ với ngươi, hắn sẽ chọn liên minh với ta, gắn bó, tương trợ lẫn nhau.
Huống chi, hắn giờ bất hòa với Hạ Châu Lý Kế Quân, đây là ý đồ lớn nhất muốn liên minh với ta, Hạ Châu ép hắn là bất lợi cho ta, không khác nào tự hủy Trường Thành, Dương Hạo là chủ của Lô Lĩnh Châu, hoành sơn Dã Lý Thị dũng mãnh thiện chiến nhất, gần Lô Lĩnh trong gang tấc, giờ hắn đắc tội Lý Kế Quân, Lý Kế Quân nếu lệnh cho người Khương Hoành Sơn nhiễu chiến, mà hắn đến lực lượng tự bảo vệ mình cũng không có, thì sau này có thể bảo vệ tiểu muội của ta như thế nào đây?"
Chiết Tử Du nghe xong gật đầu liên tiếp, khi nghe những lời này, nhất thời không có phản ứng gì, chỉ gật đầu, lúc ngẩng đầu nhìn thì thấy "Quan nhị gia" vẻ mặt tươi cười, mặt đỏ ửng lên nói: "Nói rồi, nói rồi, ngươi không có chút nghiêm túc nào cả".
Chiết Ngự Huân cười nói: "Việc như này không nghiêm túc, thì còn chuyện gì là nghiêm túc nữa đây?"
Chiết Tử Du mắng hắn một tiếng rồi lại ngẫm nghĩ nói tiếp:
"Đại ca không thể trực tiếp đóng quân ở Lô Lĩnh, nếu không thì cứ coi như Dương Hạo đồng ý, Triệu Quan Gia cũng không đồng ý. Hắn tự mình bố trí một châu, rõ ràng là không muốn mấy vạn dân chúng dưới sự quản lý của Phủ Châu, hơn nữa Lô Lĩnh Châu tự có quân mới, mà chuyện này lại không phải chuyện một chốc một lát có thể có được, Lý Kế Quân một khi tức giận lên, ngay lập tức ra tay với Lô Lĩnh Châu thì sao, đến lúc đó chúng ta cứu viện không kịp thì làm thế nào?"
Chiết Ngự Huân nhíu mắt lại, kinh ngạc nói: "Con gái thường hướng ngoại mà, còn chưa gả cho người ta đấy, xem xem, đã bắt đầu lo lắng cho nhà người ta rồi đấy"
Chiết Tử Du gắt giọng: "Ca…"
Chiết Ngự Huân cười ha ha nói: "Lý Kế Quân thật sự muốn hưng binh cũng phải có sự đồng ý của Lý Quang Sầm. Theo ta thấy, hiện giờ khả năng tấn công của Lý Quang Sầm với Lô Lĩnh là không lớn".
Chiết Tử Du trầm ngâm nói: "Lý do?"
Chiết Ngự Huân nói: "Vì khi ta thu binh về, Thổ Phiên nhất bộ vì tranh giành bãi cỏ thảo nguyên với Hạ Châu mà ra tay, Lý gia hiện giờ còn để ý tới sự uy hiếp và bất lợi của Lô Lĩnh đối với họ sao, có thể có xung đột hai bên sao? Ta thừa lúc nhân cơ hội này, giúp đỡ Lô Lĩnh Châu huấn luyện ra một đội quân, nếu không giúp được chúng có năng lực viễn chinh thì ít nhất cũng phải làm cho bọn chúng có khả năng tự bảo vệ mình".
Chiết Tử Du nhoẻn miệng cười, dịu dàng nói:
"Đại ca nếu không vì ta thì sẽ không tận tâm như vậy. Muội muội đều nhớ kỹ rồi. Qua mấy ngày nữa, ta muốn đi Trung Nguyên một chuyến, ta cũng vì Chiết gia chúng ta, làm vài việc này mới đúng".
Chiết Ngự Huân ngạc nhiên nói:
"Ngươi muốn đi Trung Nguyên? Đại ca còn nghĩ là…Ha ha…người trong nhà vừa nghe nói vậy thì đã tìm cớ đi nhìn hắn rồi, cái này, cái này…tết là ngươi 17 rồi, cũng đến lúc bàn đến chuyện hôn sự rồi…"
"Người nhà…đã đã nhìn thấy hắn rồi?" Chiết Tử Du hờn dỗi, nén giận nói: "Ta chỉ biết ngươi là đồ miệng rộng!"
Chiết Ngự Huân giả vô tội nói:
"Nhìn ngươi khi ở lầu Tiểu Phàn luôn tự cho mình là người nhà họ Dương rồi, ai biết được là ngươi vẫn chưa muốn gả cho hắn đây. Ô…ngươi giờ vẫn chưa chuẩn bị nói với hắn thân phận thật của ngươi sao?"
Chiết Tử Du lắc đầu nói:
"Không muốn, ta muốn đợi đến khi Lô Lĩnh Châu có thể đứng vững đã, đợi cho hắn ổn định xong xuôi mọi việc, lúc đó ta mới để hắn biết thân phận thực của ta, mới bàn với hắn chuyện hôn sự. Ta muốn để cho hắn biết, sự nghiệp tiền đồ của hắn, tất cả đều là do tài trí và bản lĩnh của hắn mà có được, mà không phải dựa vào nhân duyên với nữ nhân.
Hơn nữa, ta cũng muốn đi Trung Nguyên một chuyến, kiểu gì cũng phải rời xa nơi này mấy tháng, giờ sao nói đến hôn sự được. Cửu thúc tuổi đã cao, đến mùa đông giá rét, không thể để cho thúc bôn ba ở ngoài được. Việc này, giao cho người khác ta lại không yên tâm, tốt nhất vẫn là ta đi mới được".
Chiết Ngự Huân ngẫm nghĩ, gật đầu nói:
"Ừ, cũng được, ngươi từ nhỏ đã thích đi đây đi đó, nếu bàn chuyện hôn sự sớm thì phải ở nhà chăm chồng dạy con. Đến việc về nhà mẹ đẻ cũng không phải chuyện đơn giản, còn nói gì đến du ngoạn. Đi Trung Nguyên lấy chút kiến thức cũng được. Đúng rồi, nghe nói hôm qua Đường gia cô nương cũng ở Tiểu Phàn lầu?"
Chiết Ngự Huân ngắm nhìn Chiết Tử Du, tủm tỉm cười rồi đứng lên:
"Hơn nữa…Đường gia cô nương và cái tên Dương Hạo kia hình như cũng có chút dính líu gì đó?"
Chiết Tử Du thầm nghĩ: "Ai nói cho ngươi biết? Duy Chính? Duy Tín? Nhất định là Duy Xương!"
Chiết Ngự Huân cười hắc hắc nói:
"Bọn chúng cũng là quan tâm đến tiểu cô nương ngươi thôi mà. Ồ…ngươi xem…có cần đại ca phái người đi thông báo với Đường gia một tiếng, bảo bọn chúng ít làm phiền em rể tương lai của ta?"
Đuôi lông mày của Chiết Tử Du nhướn lên, hếch hếch mũi hừ một tiếng nói:
"Không cần đâu, Chiết Tử Du không muốn như vậy. Phải cần đại ca ngươi lộ diện lấy thế đè người, chẳng lẽ ta không đấu lại cô ta sao?"
Chiết Ngự Huân đưa ngón cái ra khen:
"Tiểu muội nhà ta có chí khí lắm, hắc hắc, khi nào cần đại ca xuất mã, thì ngươi cứ báo một tiếng nhé". Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Chiết Ngự Huân liếc nhìn Chiết Tử Du rồi nói tiếp: "Ngươi ý à, đừng thêm phiền phức nào cho ta là tốt lắm rồi, có bao nhiêu người chạy ra nhìn hắn, hắn còn nổi lòng nghi ngờ với ta, ta nghĩ gặp ngươi hắn sẽ hỏi đấy".
Chiết Tử Du vừa nói đến đây, Chiết Duy Chính và Chiết Duy Tín dìu Chiết lão thái quân đi vào. Lão thái thái vui ra mặt nói:
"Con gái ngoan, chúng ta vừa nhìn thấy hắn, ngươi xem khi nào để hắn đưa bà mối đến nhà mình đây…?"
Chiết Tử Du rên rỉ một tiếng, giận dỗi nhìn Chiết Ngự Huân, tức giận đáp:
"Ngươi thích, giờ cũng được".
Lão thái thái vừa nghe, vỗ tay, cao hứng nói:
"Tình cảm tốt, tình cảm tốt, Ngự Huân đâu, huynh trưởng như cha, việc này ngươi nhanh chóng thu xếp đi".
Lão thái thái ngồi lên ghế, hoan hỷ nói:
"Từ lúc khuê nữ thành thân, hai mươi năm nay lão thái thái ta vẫn chưa được bồng cháu ngoại. Ôi! Sắp có cháu ngoại bế rồi. Con gái à, năm sau phủ sẽ tiếp viện cho ta sang bế cháu, ngươi không cần về nhà mẹ đẻ…"
Chiết Tử Du trợn mắt, bịt tai chạy ra ngoài. Lão thái thái ngạc nhiên nói:
"Con trai lớn thì thành hôn, con gái lớn thì thành thân, còn không phải là lẽ thường sao? Con bé này, trước mặt mẫu thân còn xấu hổ cái nỗi gì…"
Quyển 5: Khai Hoa Thập Trượng Ngẫu Như Thuyền