Các tướng lĩnh vừa nghe không khỏi xôn xao, rùng người, Lý Kế Quân lại nói: "Các ngươi cho rằng bổn quan chí khí tiêu ma, hai năm nay chỉ sống khổ mơ chết ư? Hia năm nay, bổn quan cũng bí mật liên hệ với triều đình, lần này triều đình phát binh tấn công Phủ Châu, bổn quan cũng theo lệnh của triều đình, bổn quan sẽ tập kích bất ngờ Phủ Châu, làn cho đầu đuôi Dương gia kkhoong được chiếu cố, tạo cơ hội cho Phan Mỹ đánh hai châu Lân Phủ".
Doanh chỉ huy sứ Tiếu Phong Hàn mừng rỡ nói: "Đại nhân, nếu như chúng ta đoạt được Ngân Châu lại, kiên thành thôi cũng đã có chỗ đứng, tây bắng lấy người Khương Đảng Hạng ta làm chủ, triều đình muốn khống chế tây bắc, cần nâng đỡ một thủ lĩnh có thể được các bộ người khương tiếp nhận. Dương Hạo vừa lật, còn cáo ai có tư cách hơn đại nhân ngài, được sự giúp đỡ của triều đình, Dương Hạo và Chiết Ngự Huân lại suy sụp nữa, tây bắc này, định nan ngũ châu này nhất định có thể về tay đại nhân".
Các tướng lĩnh dưới quyền Lý Kế Quân ngoài Sở Vân Thiên có ý kiến có ích ra, tất cả những thân tín mà trong hai năm Lý Kế Quân đề bạt có phó tướng Tiếu Phong Hàn là đội trưởng thị vệ của Lý Kế Quân, đề bạt làm doanh chỉ huy sứ. Nghe Tiếu Phong Hàn nói xong, Lý Kế Quân nói: "Phong Hàn, điều ngươi nghĩ thực đơn giản".
Tiếu Phong Hàn ngây người, kinh ngạc nói: "Đại nhân, thuộc hạ nói có gì không phải sao?"
"Đương nhiên không đúng".
Lý Kế Quân tỳ vào bàn, mãn nguyện nhìn chúng tướng kính cẩn đứng trước bàn, trầm giọng nói: "Triều đình sở dĩ luôn không thể khống chế tây bắc trong tay chính là vì tây bắc ta tự thành nhất cách, kẻ làm tướng nắm quyền sinh sát trong tay, nghiễm nhiên trở thành chư hầu một phương. Mà giờ triều đình có cơ hội tiến quân tây bắc, thế nào cũng phải tan rã, há lại để lãnh thổ và con dân trong tay mình trao cho người khác ư? Hừ hừ, tất cả các đời Hoàng đế từ xưa tới nay còn có ai cầm giữ quân quyền như Triệu Quan Gia hắn đây?"
Tiếu Phong Hàn vâng vâng dạ dạ đồng ý, Lý Kế Quân chớp chớp mắt, cười dữ tợn nói: "Nếu như thực lực của chúng ta đủ mạnh, nếu như triều đình không nuốt nổi miếng mồi ngon tây bắc này, bình định được chiến loạn tây châu, thì…Quan Gia mới cam tâm tình nguyện chăm sóc một người, đưa ra kế sách ràng buộc với tây bắc. Điều mà chúng ta cần làm hiện giờ chính là nghĩ cách rút củi trong lửa, chiếm được cơ hội này".
Hành vương tư mã Ngô hỏa hỏa cũng là một tướng lĩnh được Lý Kế Quân đề bạt, nghe vậy lớn tiếng nói: "Con mẹ nó chứ, trong hai năm qua ở cái thành Tuy Châu này, sống không giống sống, mà chết không giống chết, thuộc hạ sớm đã nhẫn nhịn đủ rồi. Đại nhân, thuộc hạ là người thô tục, không hiểu được sự tình quanh co, ngài nói phải làm thế nào thì chúng tôi sẽ làm vậy thôi.
Lý Kế Quân mỉm cười nói: "Ý của bổn quan là…chúng ta tấn công ngân châu như này, nửa đường đổi hướng chiếm lấy hạ châu. Đoạt về mảnh đất Lý Thị ta. Chư vị đều biết, ý của hạ châu đối với người Khương Đảng Hạng ta thế nào, hạ châu đối với người Khương hạ châu giống như lô châu đối với mảnh đất thánh tây bắc tăng lữ vậy. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Chỉ cần chúng ta đoạt được hạ châu, Dương Hạo đã đắc tội triều đình, quân địch lớn nhất của hắn dưới cây lại mất đi hạ châu thành một con chó nhà có tang, dã lợi, tế phong với các tộc trưởng há không thể suy nghĩ vận mệnh tiền đồ của tộc mình? Đến khi đó, họ chỉ rơi rụng quay đầu lại, trung thành với chúng ta…hắc hắc".
Biệt giá tòng sự ngô mặt nhăn nhó, không nhịn được nói: "Đại nhân, hạ châu quan trọng như thế nào chúng ta đều biết, Dương Hạo đương nhiên cũng biết, chỉ sợ..hạ châu sẽ khó đánh hơn cả Ngân Châu ấy?"
Lý Kế Quân lườm hắn, cắn răng nghiến lợi nói: "Hạ châu giờ không ở hạ châu, dã tâm hắn như vậy muốn tống nhất Hà tây. Đã dẫn một lộ binh giết hướng ngọc môn quan rồi, cam châu Hồi Hất binh cường mã tráng không dễ đối phó, Dương Hạo phải vòng qua cam châu
Hắc hắc, cùng với chiến sự, lương thảo của hắn tiếp tế sẽ bị ngắt quãng, đương lúc lòng quân Dương Hạo đại loạn, trong lúc vội vã ngươi cho rằng cam châu hhat sẽ bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này ư? Ngươi cho rằng Quy Nghĩa quân sẽ bỏ qua cơ hội này? Tất cả truy binh, trước có cường địch, Dương Hạo có thể sống sót mà trở về chém lấy đầu bổn quan thực khó nói lắm".
Ngô hữu đạo nhìn sở vân thiên, đều ngầm hiểu điểm không hợp lý: Nếu như Xích Trung bị Dương Hạo mua chuộc, có ý muốn chiếm đoạt Phủ Châu, thì vào thời khắc quan trọng này, Dương Hạo há sẽ đưa tinh nhuệ ra hết, tây chinh ngọc môn quan? Đây cũng là chuyện bình thường, cho dù hắn tưởng dương đông kích tây, cho nên sắp xếp quân trận cũng sẽ không thực bất lưu một quân phục binh ứng phó chứ?
Song, tuy trong lòng hoài nghi vậy, hai người cũng không dám nói ra, hia người họ có thể sống hoàn toàn là Lý Kế Quân bí danh Lý Phi Thọ, nguyên nhân cần hai người họ Tuy Châu quan sứ sung môn diện, quyền lực của hai người sớ đã bị tước quyền rồi, giờ người nắm quyền là thân tín của Lý Kế Quân, họ há dsam làm tức giận hắn.
Lý Kế Quân rất đắc ý lại nói tiếp: "Dương Hạo trước khi lên đường, đã lấy toàn bộ đại quân hạ châu điều động hết đi tây chinh, còn tuyến đông, chủ lực thì bố trí ở Ngân Châu và lân châu, hắn vốn cho rằng hạ châu ở đất thân tín, an toàn nhất, ai ngờ tới giờ khắp nơi đều đã dấy hỏa rồi? Chúng ta đánh hạ châu, chính là xuất kỳ bất ý. Xem ra Ngân Châu và hạ châu đều kín cổng cao tường như nhau. KHông dễ đánh nhưng Lý gia ta toạn trấn hạ châu hơn trăm năm, sĩ tộc hào thân trong thành há lại nhanh chóng quy tâm về Dương Hạo nhanh chóng được, chỉ cần bổn quan mau chóng đến hạ châu, lộ ra biệt hiệu của Lý Kế Quân ta…"
Lý Kế Quân nói đến đây, nắm chặt tay, oán giận nói: "màn này, có tương tự như hai năm trước không? Ha ha…ban đầu, Dương Hạo hắn đoạt được hạ châu ta thế nào thì giờ ta sẽ đoạt về thế đó, ban đầu cha con ta chật vật khôn tả, lâm vào cùng đường, giờ…ta cũng sẽ để cho Dương Hạo nếm mùi".
Thông chính tham vị ngô long là lão nhân của Tuy Châu, song người này tùy thời đắc sớm, vừa thấy tình hình không ổn, liền nhìn Lý Kế Quân, ở bên cạnh hắn tham mưu, coi trọng hắn, nghe đến đây không khỏi lo lắng nói: "Đại nhân, dù triều đình lệnh ta đi đánh Ngân Châu, khống chế Dương Kế Nghiệp, nếu như chúng ta tùy tiện chuyển hướng sang hạ châu, sẽ làm Quan Gia tức giận đấy".
Lý Kế Quân cười nham hiểm: "Ai nói chúng ta không đi Ngân Châu nào? Song chỉ là…mắt thấy binh Ngân Châu, sớm có chuẩn bị, rơi vào đường cùng, chúng ta mới chuyển tấn công hạ châu mà thôi. Hắc hắc, thủ hạ châu là chưa bao giờ mang binh, cái loại chỉ biết lý luận xuông, một tên quan văn thi trúng tiến sĩ, chúng ta đi đánh hạ châu, há không phải có thể phối hợp với binh mã triều đình, không chế Dương Kế Nghiệp sao?"
Ngô tham nghị băn khoăn lại nói: "Loài đại nhân nói là thực, song…nếu như triều đình được hai châu lân châu, còn nếu chúng ta đánh lén hạ châu trong tay, đến khi đó, hạ châu, Phủ Châu, lân châu, Tuy Châu nằm trong tay triều đình, triều đình sẽ không tiếp tục tây tiến sao? Nếu như triều đình bức đại nhân giao ra hạ châu, lúc đó chúng ta phải ứng phó sao đây?"
Lý Kế Quân cười ha ha lắc đầu nói: "Không, chắc chắn không như vậy đâu, đến lúc đó, triều đình nhất định sẽ nhâm mệnh cho bản quan là định nan tiết độ sứ, thủ tây bắc cho triều đình".
Mục tham nghị kinh ngạc nói: "Địa nhân sao lại chắc chắn vậy?"
Lý Kế Quân cười như không cười, quay sang nói với hắn: "Các tướng sĩ, lập tức về doanh, điểm đủ binh sĩ, mang theo tất cả lương thảo, giờ tỵ canh ba, toàn quân nhổ trại".
Hắn hoắc mắt đứng lên, trầm giọng nói: "Thành bại hay không, chúng ta cần chặn đường lui, có sống phía trước, thối lui là chết, tam quân một lòng, đồng mưu nghiệp lớn, cho nên…bổn quan cần phải chiến".