Đại quân nhanh như điện chớp, phía trước vẫn là một mảnh thảo nguyên bằng phẳng, đám binh sĩ bên cạnh thuộc địa hình đột nhiên bẩm báo lớn với Chiết Ngự Huân.
"Tu…", Chiết Ngự Huân ghìm mạnh ngựa, quay đầu nhìn về phía Chiết Tử Du, Chiết Tử Du nhìn về phía trước, chẳng chú ý đến xung quanh, thần sắc của nàng đang vô cùng phức tạp, nhưng chỉ chần chừ nghi ngờ giây lát, nàng bèn nhấc cương ngựa, giật mạnh một cái, lao nhanh về phía trước.
Chiết Ngự Huân thở dài, thúc ngựa đuổi theo, toàn bộ đại quân cũng lên ngựa đuổi theo.
Chiết Ngự Huân đã có tám phần chắc chắn có thể nhận định được Lý Quang Duệ không vội vàng đào tẩu, hắn đang sắp xếp một cục điện ở sông Vô Định, ý đồ chuyển bại thành thắng. Giờ nàng đánh bất ngờ Ma Vân lĩnh, thiêu hủy toàn bộ số lương thảo của Lý Quang Duệ, chỉ vì đây là chuỗi hành động quan trọng diệt tận gốc độc kế của Lý Quang Duệ. Nàng không phải là thần, nàng cũng không biết có nên dùng cách nào mới có thể cứu được Dương Hạo ra, nàng chỉ biết cách chính xác hiện giờ là nắm bắt cơ hội, chuyển bại thành thắng.
Trên chiến trường, mỗi người đều là một quân cờ được bố trí vì sự thành bại của một thế cục, nếu như có thể, nàng thà lây thân thay cho Dương Hạo làm quân cờ ấy, nhưng giờ nếu như Dương Hạo chính là quân cờ ấy, trực tiếp đi cứu hắn chỉ là tự tìm đường chết, thiêu hủy lương thảo cũng không phải là liều thuốc linh đan cho Dương Hạo, ngược lại điểm then chốt đánh bại Lý Quang Duệ, nàng chỉ có thể đưa ra cách lựa chọn này:
"Trước khi chưa được tin ta viện quân đến nơi, Dương Hạo còn có tác dụng của con mồi, Lý Quang Duệ sẽ không tấn công hắn. Chúng ta đi nửa đường rồi đổi hướng, bất ngờ tập kích Ma Vân lĩnh, Lý Quang Duệ muốn nắm chắc được hướng đi của chúng ta, chí ít cần hai giờ, đợi hắn điều động binh mã mai phục địa điểm, sẽ ra đại sơn huy quân tới cứu, làm sao cũng cần một giờ, thời gian này, chính là điểm mấu chốt của quân ta dồn thắng. Sau khi lương thảo bị thiêu hủy, cũng mất một ngày, có thể là hai ngày, nhiều nhất cũng sẽ không vượt quá ngày thứ ba, đại quân của Lý Quang Duệ phải tan rã, lúc đó chính là khi ta phản kích.
Nếu có thể bảo La Đông Nhi điều động binh mã phối hợp, chúng ta tập kích bất ngờ Ma Vân lĩnh, họ tấn công đống hoang tàn Đào Cốc, vốn càng thêm thỏa đáng, nhưng Lý Quang Duệ nhất định sẽ phái người theo dõi động tĩnh trong doanh trại ta, chúng ta dư sức, hắn có đầy đủ đám thuộc hạ, phòng vạn nhất tất cũng sẽ hông mang ra toàn bộ, nếu như ăn được cả ngã về không, nếu như toàn bộ lực lượng của Dương Hạo bị nuốt rụng, Ngân Châu cũng sẽ gặp nguy. Tình hình như hiện giờ, Lý Quang Duệ bị chúng ta đi vòng đằng sau, phế tích Đào Cốc chỉ còn thừa lại hai vạn binh mã vây quanh, đây là cơ hội duy nhất để Dương Hạo phá vòng vây, có thành công được hay không thì chỉ có trời mới định đoạt được. Ông trời ơi, giờ chỉ có người mới giúp được chàng".
Chiết Tử Du thầm hét lớn, người khác có lẽ là vội hoặc là lo lắng, nhưng không một ai giống với nàng, sự dày vò tột cùng, khổ đau, nhưng nàng có thể bày tỏ với ai đây, nàng chỉ làm cái mà nàng nên làm, và không cần người khác phải hiểu.
Nàng là Chiết Tử Du, một Chiết Tử Du kiêu ngạo, ai biết được trong nỗi lòng nàng đang dày vò đau nhói như ngàn mũi kim đâm, dù có bị người ta dìm xuống nước bùn đen, nàng cũng sẽ không hạ thấp cái đầu kiêu ngạo của nàng, sẽ không bao giờ để lộ sự yếu ớt hay nhỏ lệ trước mặt người khác.
******
Lý Quang Duệ đã thu nạp toàn bộ trạm canh gác, hắn không muốn vì chút sơ hở mà đánh rắn động cỏ, làm hỏng kế hoạch lớn của hắn.
Hắn lo lắng chờ đợi, đợ nhân mã của Chiết Ngự Huân nhào vào cái bẫy rập mà hắn đã sớm chuẩn bị. Mấy ngày nay Chiết Ngự Huân án binh bất động, hắn đã đợi đến mức lo lắng, hắn vốn đã quyết định, đợi đến một ngày, nếu như Chiết Ngự Huân không viện trợ cho Dương Hạo, thì sẽ diệt tàn quân Dương Hạo trước, sau đó dốc toàn lực tấn công Chiết Ngự Huân. Nếu quân của Chiết Ngự Huân bị đánh tan, tiếp theo cắn trả, đoạt Ngân Châu trước, nếu như Chiết Ngự Huân và đám người còn dư thừa ở chỗ Dương Hạo hợp binh lại, lui giữ Ngân Châu, thế thì sẽ quay về Hạ Châu.
Thắng lợi của việc tiêu diệt gọn bộ đội sở thuộc của Dương Hạo có thể tạm thời coi là đẩy mạnh sĩ khí của tam quân, tan trã truy kích của tam phiên thì có thể bình yên quay trở về Hạ Châu, theo chiến lược mà nói, đây là điểm then chốt của toàn bộ thế cục, nói cụ thể hơn là, cũng chỉ có đánh về Hạ Châu, sĩ khí trong quân mới có tác dụng, toàn quân ai cũng ngóng trông ngày trở về quê hương, đến khi ấy, hắn nhất định sẽ có thể một lần nữa trở về Hạ Châu, ba mươi năm khổ đau đã đi qua, sự chắc chắn này vẫn là có.
Đương nhiên đây chỉ là dự định nát nhất của hắn, Chiết Ngự Huân đã thiếu kiên nhẫn, giết được Dương Hạo, giết được Chiết Ngự Huân, chỉ huy đi Tham Đà lĩnh, sau đó giết Dương Sùng Huấn, Ngân Châu dễ như trở bàn tay, Dương Hạo bị giết, hai châu Lân Phủ bị đại thương nguyên khí, hắn không những hoàn toàn xứng đáng vương tây bắc, hơn nữa…càng sâu hơn nữa, uy thế của hắn sáng chói như mặt trời ban trưa.
"Ha ha ha…" Nghĩ đến chỗ này, hắn đắc ý, Lý Quang Duệ không khỏi cười phá lên, đúng lúc này, Trương Sùng Nguy hoảng hốt chạy vào, cơ hồ đầu cắm xuống đất: "Đại nhân, đại nhân, không xong rồi, không xong rồi".
"Cái gì?"
Nụ cười của Lý Quang Duệ vẫn trên mặt: "Cái gì không xong chứ?"
"Dương Hạo…Dương Hạo…Dương Hạo mất tích khỏi Đào Cốc rồi, đám người của hắn đều mất tích rồi".
Lý Quang Duệ như con gấu nhảy bổ xuống khỏi ghế, túm lấy cổ áo hắn: "Ngươi nói cái gì? Dương Hạo mất tích ư? Mấy vạn nhân mã, sao có thể mất tích được? Ngươi nói đi?"
Trương Sùng Nguy lắp ba lắp bắp nói: "Thuộc hạ cũng không biết nữa, hôm qua trước lúc nửa đêm còn thấy đuốc sáng mà, nhưng sáng sớm hôm nay theo lệnh của đại nhân, thuộc hạ đang tấn công vào trong Đào Cốc phế tích song lại phát hiện bên đó yên tĩnh lạ thường, thế là phái hai vạn nhân mã vào đó thăm dò tấn công, kết quả là trong đó không chút phản kháng lại, đợi đến khi chúng tôi vào đến nơi thì chỉ thấy mấy nghìn ngựa chiến đứng dưới núi, người…tất cả bọn chúng đều không thấy đâu nữa rồi".
Sắc mặt Lý Quang Duệ tái nhợt đi, một lúc sau mặt hắn đỏ ửng lên, ánh mắt của hắn như muốn nuốt gọn Trương Sùng Nguy luôn, khiến Trương Sùng Nguy run rẩy sợ hãi.
Nhạc Phi Vũ vội bước nhanh đến nói: "Đại nhân, cho dù Dương Hạo có bỏ chạy thế nào, mau chóng ứng biến mới đúng".
Lý Quang Duệ ánh mắt vừa động, đẩn Trương Sùng Nguy về phía trước, Trương Sùng Nguy cố lui lại mấy bước, mông phịch luôn xuống đất.
Mặt Lý Quang Duệ trở nên xanh mét, mắt hắn lộ ra sự hung ác dữ tợn, lớn tiếng quát: "Lão phu mặc kệ hắn trốn thế nào, ít nhất thì viện quân của hắn cũng không biết tin này, Trương Sùng Nguy, ngươi đưa nhân mã ta trở về, đánh nghi binh Đào Cốc, cần dụ Chiết Ngự Huân lại chỗ ta, sau đó thì vây lấy hắn, nếu không…lão phu sẽ láy cái đầu của ngươi".
Trương Sùng Nguy lắp bắt đồng ý một tiếng, quay đầu chạy thẳng ra ngoài, Lý Quang Duệ cũng đi ra ngoài lều, nhìn về phía quân đội đang tập kết ở Đào Cốc, lẩm bẩm: "Dương Hạo…Dương Hạo…lẽ nào ngươi có thể mọc cánh bay đi ư?"
Bộ đội của Chiết Ngự Huân tập kích Ma Vân lĩnh, nhân mã Lý Nhất Đức đóng ở cầu nổi.
Minh hữu Chiết Ngự Huân sẽ không đi giải cứu đại nhân tự gia, quay đi đánh lương thảo quân địch, Lý Nhất Đức vô cùng khinh bỉ, thậm chí hắn còn hoài nghi, Chiết Ngự Huân có ẩn chứa dã tâm hay không, muốn mượn tay của Lý Quang Duệ giết sạch đại soái nhà mình, lương thảo vừa đốt, muốn tất sĩ khí quân tâm điểm cuối cùng đều không sót lại chút gì? Chiết Ngự Huân muốn trở thành tây bắc vương ư?
Nhưng trong lòng tuy oán hận, đối đầu với kẻ địch mạnh, cũng hành động theo cảm tính, thời điểm nhà mình sụp đổ, ít nhất chúng tấn công Ma Vân lĩnh, cũng coi là chi viện bên cạnh họ, đợi đến phu nhân dẫn binh đuổi tới, quân địch lại được tin lương thảo bị thiêu, thì khi ấy cứu đại soái cũng dễ hơn nhiều rồi.
Mặt trời đã lên cao, ánh mặt trời trải đều lên từng ngọn cỏ đọng sương mai, lớp sương trên mặt sông đã dần tan biến, Lý Nhất Đức đi chầm chậm trên cầu, vừa nhìn về phía bờ bắc, ngóng trông viện quân của phu nhân mau mau tới vừa suy nghĩ.
Bỗng có một tên gọi lớn: "Mau mau nhìn kìa, nhìn kìa, thật nhiều gỗ, ồ, có người, không chỉ một người".
Lý Nhất Đức thò tay nắm chặt bội đao, vội kêu lên: "Đề phòng, đề phòng, cẩn thận đánh bất ngờ".
Binh sĩ hai bên bờ giương cung lắp tên, vội vàng đề phòng, đống lạ hoắc cứ theo nước trào đến, chạy cực nhanh, thứ ấy lao đến, có vài tên đã trôi qua gầm cầu, có vài tên thì đụng phải cầu, một cây lớn chặn giữa hai cầu, thứ kì dị kia tắc lại chỗ đó.
Lý Nhất Đức vịn vào lan can cầu nhìn, chỉ thấy gỗ lớn có cột một người, sự vật bị gỗ cột đều là người cả, trước ngực sau lưng đều cột lấy yên ngựa và rất nhiều nhánh cây nhỏ, buộc chặt vào với cây, ai nấy đều bất tỉnh. Lý Nhất Đức chợt nhói trong lòng, vội thu bội đao, lớn giọng nói: "Mau, mau cứu người lên đây, người đâu, người đâu, cứu, chặn gỗ lại".
Đám binh sĩ xông lên cầu, trường thương đâm vào nước hiện lên hàng rào người, nước bị họ năng càng ngày càng nhiều, chiến sĩ giữ cầu lập tức chống đỡ cho cầu, cũng cảm thấy không thể chịu dược, lúc này trung đội trưởng cũng xuống nước. Lúc này rất nhiều sĩ binh đã cột chặt mình vào chân cầu bắt đầu cứu người.
Đám người Lý Nhất Đức cứu lấy đám người kỳ lạ đó, người nối người tạo thành hàng dài, kéo được người nào thì đưa lên cầu người đó, phần lớn người đều được cọ rửa, hơn nữa nước sông tương đối lạnh, khiến họ đều hôn mê, nhưng cũng có số ít người, dường như trong quá trình xuôi theo sông bị vách núi, đá ngầm va chạm mạnh, hoặc là giữa các cây va chạm với nhau, da thịt bầm tím, xương cốt lộ ra, có người thì đầu bị va chạm hỏng đau, khả năng không cứu sống được, người lành lặn cực ít.
"Đại nhân, có người tỉnh".
"Đại nhân, người này cũng có thể cứu sống được".
Đám sĩ binh cứu người thấy họ mặc quần áo giống mình nên cũng nhận ra là người của mình, cứu họ tận lực tận sức, Lý Nhất Đức dặn dò một tên chỉ huy: "Đi, mau đi chuẩn bị nước ấm và cháo nóng". Vừa nói vừa bước đi như bay tới phía binh sĩ vừa tỉnh lại.
Tên binh sĩ ấy là người của dị tộc lãng của kim phát bích nhãn, được hô hấp nhân tạo, phun ra nước ở miệng, rồi được để dưới đất, vỗ vỗ đánh đánh, xoa bóp tay chân, lúc này đã tỉnh lại, thần sắc cũng đỡ hơn nhiều, Lý Nhất Đức bước nhanh tới bên hắn, vội hỏi: "Ngươi là người của bộ nào, là thuộc hạ của ai? Sao lại nổi trên nước tới đây?"
Tên binh đó hai mắt nhìn đăm đăm, Lý Nhất Đức quỳ xuống, ôn tồn: "Bổn quan Ngân Châu điều độ sứ Lý Nhất Đức, thuộc hạ của Hà tây lũng hữu binh mã đại nguyên, ngươi là người của chúng ta?"
Tên binh sĩ ấy nói được bập bẹ mấy tiếng Hán, nghe được vài chữ nhắc đến Hà tây lũng hữu binh mã đại nguyên soái, hắn vỗ vào ngực mình, rồi lẩm bẩm vài câu tiếng Khương.
Lý Nhất Đức mặc dù ở tây bắc nhưng hắn là đại tộc người Hán, kết bạn với tộc người Khương cũng không biết chữ Hán, lấy làm vinh hạnh về tiếng Hán, nói ra tiếng Khương không rành lắm, nghe lời người đó nói mắt tròn mắt dẹt. Thấy trước mặt mình có một người ôn tồn hỏi han, người này là một người Hán, khi nhận thức được, hắn vội nắm lấy tay Lý Nhất Đức nói: "Lệnh của đại soái, không được viện trợ, lệnh của đại soái, vạn lần không được viện trợ".
Lý Nhất Đức lòng chợt động: "Cái gì mà vạn lần không được viện trợ?"
Không ngờ tên đó chỉ nói hai tiếng này, cơ thể suy nhược tột cùng, rồi ngất đi, may mà người cứu ngày một nhiều, Lý Nhất Đức hỏi chỗ này một câu, chỗ kia một câu, cuối cùng cũng đã dần hiểu ra…
*****
Đào Cốc phế tích, sau nửa đêm, Dương Hạo tập hợp toàn bộ nhân mã, nói mỗi một câu, người bên cạnh hắn nói từng câu từng câu truyền đi, giọng không lớn, chỉ có mấy người bên cạnh mới nghe được, cho nên hắn nói mỗi một câu đều dừng rất lâu.
"Chư vị, chúng ta bị vây ở đây, mà quân địch thì lại không tấn công, nguyên nhân do đâu? Không phải binh lực chúng không đủ để tiêu diệt chúng ta, mà là chúng muốn đưa ta vào bẫy, muốn ta là con mồi, dụ tất cả huynh đệ, minh hữu của chúng ta đến, đại quân của Lý Quang Duệ án binh bất động mai phục kề bên".
"Các huynh đệ, cho nên…chúng ta muốn được cứu bởi viện trợ là tuyệt đối không thể. Viện quân không đến cũng thôi, một khi đến rồi, chính là chỗ chết của ta, đồng thời, cũng là chỗ chết của viện quân".
"Gian khó này là ông trời thử lòng chúng ta, trải qua được cơn nguy khốn này, chúng ta nhất định sẽ chuyển bại thành thắng".
"Nhưng, trời không tuyệt đường người, chúng ta vị tất không có đường sống. Đường sống của chúng ta chính là dòng sông Vô Định này. Chúng ta nhảy xuống nước mà sống".
Dương Hạo nhìn mọi người, dặn dò tất cả chiến sĩ giỏi bơi, thấy mọi người xôn xao, nhiều người lộ ra vẻ lo lắng, liền chắp tay, thấp giọng nói: "Ta biết các huynh đệ đều là anh hùng hào kiệt phương bắc, phần lớn đều không biết bơi, ha ha, có vài huynh đệ cả đời đều chưa tắm ấy chứ, đều là sợ nước, nhưng nước này hung ác hơn mấy vạn quân địch của ta ngoài kia sao?"
Hắn nở nụ cười, lại nói: "Các huynh đệ chớ quên, bổn soái là cương kim hiến bảo truyền thế (cương kim hiến bảo, trong tiếng Hán chính là quan thế âm bồ tát), Quan thế âm bồ tát ở đâu? Về phía Nam Hải, biển mà, là nơi có nước, có lẽ các huynh đệ cũng đã từng nghe, bổn soái theo thủy đức chi thụy mà sống, nước này sẽ hung ác với người khác, song đối với ta, gặp nước chính là sống, gặp gỗ là sống, có thần linh bảo vệ, các huynh đệ còn sợ gì nữa?"
Dương Hạo nói những câu này, đám sĩ binh yên lặng, trên mặt họ lộ ra ý hoan hỉ.
"Mọi người đều chăm chú lắng nghe, trước sau buộc cây, giờ là thời tiết tháng tư, nước sông không quá là lạnh, nhưng sau hai ngày mưa, nhiệt độ của nước không dễ chịu lắm, quần áo đều mặc lên người, trói chặt lại cho dù bị nước làm ướt cũng vẫn ấm hơn so với trần truồng. Áo giáp cũng được cột vào, nước chảy siết, xuôi dòng, khó tránh khỏi bị va chạm, lát nữa kiếm chút rau cỏ, giết mấy con ngựa, uống chút máu ngựa cho ấm bụng".
"Mọi người nhớ kỹ lấy điểm này, theo nước mà xuống, sau khi thừa dịp đêm tối xông ra, các huynh đệ cần phải tận lực hướng bờ bắc, sau khi lên bờ về Ngân Châu nhanh chóng, một khi không gần bờ được thì cũng chớ có lo, nơi có dòng nước bằng phẳng, huống hồ Lý Quang Duệ mai phục ở đây, chứng tỏ chúng ta đã có viện quân qua sông rồi, họ tất sẽ nối cầu, dự tính đường lui, chỗ cầu tất có thủ quân, sẽ vớt chúng ta lên thôi".
"Hai điểm cuối cùng, nhất định phải nhớ cho kỹ, đây là chuyện quan trọng cho dù là ai, chỉ cần thấy người của chúng ta, cần phải mau chóng nói với họ, vạn nhất không được viện trợ, chúng ta đã tháo vây, nếu viện quân còn đến, nhất định phải mau chóng đuổi về, đây là bẫy, là mai phục".
"Thứ hai, sáu nghìn binh mã chúng ta, chạy theo đường thủy, phần lớn đều bình an vô sự, nhưng dưới nước mà, khó tránh được bị tản loạn, thêm nữa không có ngựa, chỉ dựa vào đôi chân mà đi, bổn soái cũng không dám bảo đảm về quân doanh trước nhất. Các người cho dù là ai đi nữa, việc đầu tiên tìm được người của chúng ta, thì phải nói với Lý Nhất Đức đại nhân, lúc nào cần thì qua loa lấy cây làm cờ của bổn soái, cho dù ta có mặt hay không đều phải khuếch trương thanh thế, tạo ra tư thế bổn soái đã về doanh. Đây là quân bài cuối cùng, bổn soái bình yên quay về doanh, dáng vẻ bệ vệ của hắn sẽ bị đánh diệt cho không còn nữa".
"Được rồi, giờ chúng ta giữ nguyên im lặng, từng đội theo bổn soái đến bên vách núi phía bắc".
Vật có thể dùng buộc chặt bao gồm thắt lưng, cương ngựa đều dùng làm vật trói, bên vách núi đã không có dây thừng, hơn nữa trên người cột nhiều dây trói, thậm chí.. mà mấy nghìn người trước khi trời sáng tất phải xuống nước, để đề phòng quân địch phát hiện, bắn tên, khi ấy tử thương sẽ tăng gấp bội lần.
Ngược lại chúng tìm được chỗ nước nông nhất cũng sẽ binh sĩ leo lên mấy trượng, vọng lâu như dẫm đất bằng, nhưng cần chúng thả vào trong đêm tối chỉ nghe thấy tiếng nước cuồn cuộn, không sợ đao thương, binh sĩ không sợ sinh tử cũng không làm được.
Rất nhiều người họ cả đời chưa tắm bao giờ, càng không nói đến là thích nước, một dũng sĩ dám trực diện vạn mã thiên quân, rõ ràng xem thường chuyện sinh tử mà lại sợ cái thứ nước, sự sợ hãi này thực không thể hiểu được, bản năng đã sợ hãi vậy rồi.
Nhìn thấy đám sĩ binh đứng ở bờ sông, không dám nhảy xuống, Dương Hạo chau mày, dặn Mục Vũ: "Tiểu Vũ, ngươi áp sau trận, đích thân chỉ huy đội nhảy, còn chần chừ ấy, tên nào không dám nhảy, giết không tha".
Dương Hạo quay đầu dặn dò đám sĩ binh: "Các huynh đệ, khi xuống nước, cố giữ tỉnh táo, nín thở, nhảy cầu thôi mà, không có gì cả chi bằng bổn soái nhảy trước, rồi các huynh đệ nhảy theo nhé".
Dương Hạo đi tới bên vách núi nhảy xuống "Bùm" một tiếng xuống nước sâu. Cho dù hắn sớm đã có sự chuẩn bị, nhưng tối đen khó nhìn thấy vật, hắn chẳng có cách nào nắm được thời gian chuẩn xác rơi xuống nước, chìm vào trong nước, suýt nữa thì uống vài ngụm nước, hắn nín thở, lấy sức quẫy nhô lên mặt nước, ngăn lại không cho mình xuôi theo dòng nước quá nhanh, ngẩn đầu hét lớn: "Nhảy đi, các huynh đệ, bổn soái bình an vô sự, mọi người nhảy đi".
Mục Vũ nhân cơ hội này hét lớn về phía đám thị vệ: "Đại soái nhảy rồi, chúng ta cũng nhảy, mọi người nhảy thôi, không hổ danh là đấng mày râu".
Binh lính phía trước đã nóng lòng muốn thử, được Mục Vũ nói vậy như lửa cháy thêm dầu, bước về phía trước, các binh sĩ nhún người, nhảy bùm bùm xuống nước.
"Từ từ, từ từ mà nhảy, chớ để va chạm vào huynh đệ nhà mình".
Lý chỉ huy thấy phía trước đã lục tục đến bờ vách, lúc này mới duy trì trận tự, cứ như vậy, từng tốp sĩ binh nhảy xuống, đợi đến khi mặt trời ló lên đằng đông, Đào Cốc phế tích đã trống không.
Lý Nhất Đức sau khi hiểu được sự tình, sợ run hồi lâu, bỗng đập bàn, hét lớn: "Đại soái nhảy xuống trước nhất, thế ngài đang ở đâu?"
*****
Mặt trời đã nhô lên cao, Lý Quang Duệ lo lắng vô cùng.
Nhân mã Chiết Ngự Huân vẫn chưa tới, hắn đường dài bôn tập, muốn bảo vệ nhân mã ư? Xem ra, cho dù phi ngựa chạy chậm, giờ cũng phải đến rồi chứ, chẳng lẽ hắn phát hiện ra điều gì đó, lui quân mất rồi?"
Lý Quang Duệ không kiềm chế được, phái thám mã đi khám thính, tốp thám mã đã phái đi, hồi lâu vẫn chưa có tin gì, Lý Quang Duệ lại phái đến tốp ba đi thám thính, kết quả là đến giờ vẫn chưa có tin gì.
"Có người quay về rồi". Tướng lĩnh bên cạnh xôn xao, chỉ thấy người phi như bay vào cốc, Lý Quang Duệ không kiềm chế được bước nhanh ra.
"Đại nhân, tiểu nhân tuần phía trước, ba mươi dặm kia không thấy tung tích quân địch, các huynh đệ khác tiếp tục khám thính phía trước rồi, tiểu nhân về trước báo với đại nhân tin này".
"Ngoài ba mươi dặm không thấy tung tích quân địch đâu cả?" Lý Quang Duệ và đám tướng lĩnh nhìn nhau, ngạc nhiên vô cùng.
Bóng thu ngắn lại trên mặt đất, mặt trời lên cao giữa đỉnh đầu, lại một tên phi như bay về báo: "Báo, đại nhân, bảy mơi dặm phía xa, phát hiện chúng đã chuyển hướng đi về phía tây nam rồi. Thám mã của thuộc hạ phân ra làm hai đường, một đường đi theo phía quân địch, một đường tiếp tục đi về phía trước".
"Bảy mươi dặm chuyển hướng tây nam…tây nam…" Lý Quang Duệ lẩm bẩm, đầy vẻ nghi ngờ. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
Bỗng nhiên, toàn bộ chỗ thịt má hắn rung lên, nắm chặt tay: "Toàn quân xuất quân, gấp rút tiếp viện cho Ma Vân lĩnh, mau, mau mau, dùng tốc độ nhanh nhất điều binh rời núi".
Nói xong, Lý Quang Duệ xoay người đi, Nhạc Phi Vũ vội đi theo sau, bước chân Lý Quang Duệ lảo đảo vào trong lều, vừa thò tay nắm lấy bội đao, hắn phun máu tươi ra từ miệng, Nhạc Phi Vũ vội đỡ hắn, lo lắng hỏi: "Đại nhân, ngài…?"
Lý Quang Duệ dùng tay áo lau máu tươi, mặt hắn đỏ tía tai, hắn nắm lấy cánh tay gầy guộc của Nhạc Phi Vũ, nhe răng nói: "Lý Quang Duệ ta bao nhiêu mưa gió đã trải qua, ta sẽ không bại, không ai có thể đánh bại được ta".
Lý Quang Duệ cầm đao đi nhanh ra khỏi lều, quát: "Người đâu, lệnh Trương Sùng Nguy lập tức đi dọc theo sông, chặt đứt đường thủy của địch, ngăn đường lui, bổn soái sẽ đích thân dẫn đại quân, liều chết với Chiết Ngự Huân ở Ma Vân lĩnh".