Mục lục
Rắn Rết Thứ Nữ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Lão phu nhân mang theo một đoàn người xông vào viện của Mộc Tịch Bắc, thì nàng đang ngồi ở trong viện uống trà, gần tới cuối năm, nên thời tiết ấm lên không ít, không bao lâu nữa là đến tết rồi.

Lúc Lão phu nhân xuất hiện, khẽ quét mắt cảnh tượng hạ nhân đang vội vàng qua lại trong sân, hai mắt lập tức trợn tròn, mà Tam phu nhân sau lưng bà lại càng nhịn không được gào khóc, nói thẳng chính mình mệnh khổ.

Nhị phòng cũng không biết xuất hiện lúc nào, từ sau lưng lão phu nhân đi tới, chỉ là cũng không chủ động mở miệng.

Đoàn người của Lão phu nhân khí thế hùng hổ, đứng vững ở trước mặt Mộc Tịch Bắc giận dữ hỏi: " Mộc Tịch Bắc, những người này đang làm gì ở đây?"

" Sửa viện a. " Mộc Tịch Bắc có chút không biết là sao.

Lão phu nhân lại tức đến bật cười: " Ngươi nói thật đúng là hợp tình hợp lý, viện ta chỉ định cho ngươi là tường đổ, hay là ngói rơi xuống?"

Mộc Tịch Bắc lắc đầu nói: " Tường chưa đổ, ngói cũng chưa rơi, chỉ là có hơi cũ kỹ thôi."

" Có hơi cũ kỹ? Ta thấy là ngươi đã quen cuộc sống của thiên kim tiểu thư, nên chướng mắt Mộc phủ ta khốn đốn thì đúng hơn! " Lão phu nhân nói năng có khí phách trách cứ.

Mộc Tịch Bắc cũng không giận, phủ nhận nói:" Lời này của tổ mẫu thực sự nghiêm trọng rồi."

Tam phòng rốt cục nhịn không được, tiến lên một bước mở miệng nói: " Mộc Tịch Bắc, ta thấy ngươi chính là cố ý khiêu khích ta, nếu không rõ ràng biết nhà có thai phụ, không thể động thổ, vì sao ngươi còn trắng trợn sửa chữa như vậy."

Mộc Tịch Bắc có chút kinh ngạc: " Thì ra Tam phu nhân có bầu, thật sự là đáng chúc mừng, có điều chuyện Tam phu nhân nói tới thật sự là không có lý do để tuân theo."

" Hừ, ngươi không cần cãi chày cãi cối, ngươi chưa từng báo cáo, lại tự mình sử dụng đất đai trong phủ, thay đổi bố cục trong phủ, thật sự là cả gan làm loạn. " Tam phòng nhìn Mộc Tịch Bắc trong mắt mang theo nồng đậm sát ý, một tay gắt gao che chở đứa con trong bụng mình.

" Đúng vậy, nếu như đứa bé trong bụng Tam phu nhân có nguy hiểm gì, thì ngươi phải gánh toàn bộ trách nhiệm. " Nhị phòng nói giúp vào.

" Ngay lúc Tam phu nhân có thai đứa con nối dòng của Mộc phủ ta, ngươi lại tự mình động thổ, cái này cùng cấp với mưu hại tôn tử Mộc phủ ta, Mộc Tịch Bắc, bây giờ chứng cứ vô cùng xác thực, ngươi còn có lời gì để nói! " Trong giọng nói của Lão phu nhân mang theo vài phần vênh váo tự đắc.

Mộc Tịch Bắc chưa kịp mở miệng, tam phòng liền giành nói: " Dựa theo quy củ trong phủ này, mưu hại con nối dòng, đây chính là đại tội, cũng không phải chỉ đánh mấy gậy là xong, ít nhất cũng phải lột sạch quần áo treo ở trên cây tầm mấy ngày mấy đêm, cũng tốt để cảnh cáo mọi người."

Mộc Tịch Bắc nhìn thấy mấy người ngươi một câu ta một câu chỉ trích, ngược lại cũng không lên tiếng nữa, có điều tam phòng này cũng thật ngoan độc, loại thời tiết này, treo ở trên cây mấy canh giờ sợ là đã quá sức chịu đựng rồi, vậy mà lại còn muốn lột sạch quần áo?

Nhị phòng thấy vậy xen mồm nói:" Bây giờ chứng cớ đã vô cùng xác thực, cho dù Thiên Vương lão tử tới, chuyện này cũng quyết không thể cho qua."

Trên mặt Lão phu nhân hơi lộ vẻ đắc ý, mấy đứa con trai của mình đều bị Mộc Chính Đức quản chế, bà cũng không tin, mấy người các bà còn bị nữ nhi Mộc Chính Đức quản chế.

" Tổ mẫu với mấy vị phu nhân đều nói là chứng cứ vô cùng xác thực, chỉ không biết chứng cớ vô cùng xác thực này nói như thế nào? " Mộc Tịch Bắc Bắc mở miệng cười nói.

" Sao cơ, trong sân của ngươi có nhiều công nhân như vậy, chẳng lẽ còn không tính là chứng cứ à? " Lão phu nhân nhẫn nại hỏi ngược lại.

" Mộc Tịch Bắc, ngươi đừng cố cãi chày cãi cối, hôm qua Trương cô cô bên người ta rõ ràng nhìn thấy ngươi phái người đi Linh Lung hiên mời sư phụ, chẳng lẽ lại còn là giả? " Nhị phòng mở miệng nói.

" Nhị phu nhân chắc chắn chứ? Nếu như mấy người này không phải do ta mời, có phải Nhị phu nhân nên cho ta một lời giải thích không nhỉ? " Mộc Tịch Bắc cười hỏi ngược lại.

Nhị phòng đúng lý hợp tình mở miệng nói: " Nếu như mấy người này không phải ngươi mời, ta liền chủ động treo trên cây ba ngày ba đêm!"

" Còn chờ gì nữa, còn không bắt cái người vô pháp vô thiên, tự mình động thổ này lại cho ta! " Lão phu nhân nói năng hào khí ngất trời, giống như đã đoán được kết cục Mộc Tịch Bắc cầu xin tha thứ, thậm chí còn nghĩ lấy Mộc Tịch Bắc để áp chế Mộc Chính Đức, vì con của mình tìm một chỗ tốt.

" Người Mộc phủ này bản lĩnh thật sự là lớn, bản Thái tử ngược lại muốn xem xem là ai muốn bắt bản Thái tử? " Ân Cửu Dạ một thân trường bào màu tím xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Cổ áo lật ra bên ngoài, gắn lên lông chồn màu đen, trên người dùng tơ vàng ngân tuyến nhiều màu thêu một con đại mãng, eo thắt đai lưng bạch ngọc tơ vàng, phía trên treo hai khối ngọc bội.

Trong nháy mắt, toàn trường yên lặng như tờ, nhìn thấy người đột nhiên xuất hiện, tất cả mọi người cơ hồ không kịp phản ứng, Mộc Tịch Bắc hơi cúi đầu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.

" A, là Thái tử, còn không mau tham kiến thái tử điện hạ." Lão phu nhân kịp phản ứng trước nhất.

Lập tức, tất cả mọi người quỳ xuống:" Thái tử thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"

Ân Cửu Dạ cũng không cố kỵ mặt đất băng tuyết lạnh lẽo, không hề có chút ý tứ cho người ta đứng dậy:" Vừa rồi hình như ta có nghe thấy có người muốn bắt bản Thái tử?"

Ân Cửu Dạ hai tay chắp sau lưng, sắc mặt âm trầm, một đôi mắt đen lạnh lùng quét qua một đám oanh oanh yến yến đang quỳ trên mặt đất.

Trong lòng Nhị phòng đang nhịn không được tán thưởng hình dáng và khí độ của Ân Cửu Dạ, nghe thấy hắn nói thì sững sờ, lập tức mở miệng giải thích: " Thái tử điện hạ hiểu lầm, thần phụ trước đó nói tới chính là bắt nữ tử tự mình động thủ trong phủ, rắp tâm hại người dẫn đi, sao lại nói là thái tử điện hạ được?"

Ân Cửu Dạ lại nhếch miệng cười lạnh nói: " Nhị phu nhân, ta nghĩ là ngươi có việc hiểu lầm, viện này là bản Thái tử nhìn không vừa mắt nên cố ý tìm sư phụ tốt nhất đế đô đến đây sửa lại, nếu nói như thế, xem ra là bản Thái tử rắp tâm hại người rồi."

Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, Ân Cửu Dạ cũng không dừng lại: " Hử? Nhị phu nhân? Ý ngươi là vậy đúng không?"

Cơ bắp trên mặt phu nhân nhị phòng lập tức cứng đờ, đây là có chuyện gì, không phải Mộc Tịch Bắc tìm người sao? Sao bây giờ lại biến thành Thái tử tìm tới, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

" Điều này.... Điều này... Điều này sao có thể... Không. Không. Thần phụ làm sao dám trách tội thái tử điện hạ? Trong chuyện này nhất định là có hiểu lầm, trước đó Vĩnh Dạ quận chúa rõ ràng nói phòng này là nàng tìm người tới sửa chữa mà." Nhị phòng ở dưới ánh mắt tối đen của Ân Cửu Dạ, chỉ cảm thấy vô cùng áp bách, trong lúc bối rối liền chỉ hướng Mộc Tịch Bắc.

Mộc Tịch Bắc lại cười nói: " Nhị phu nhân lời này nói từ đâu vậy, từ đầu đến cuối, rõ ràng ta chưa từng nói câu, mấy công nhân này là ta tìm đến. "

" Ngươi.... Ngươi... Ngươi... " Nhị phòng tức đến bờ môi mím chặt.

Mà Lão phu nhân thì vùi đầu rất thấp, mặc dù cảm thấy dưới đùi thật lạnh, nhưng lại tận lực để cho Ân Cửu Dạ xem nhẹ sự tồn tại của mình.

Khóe miệng Mộc Tịch Bắc lộ ra một nụ cười lạnh, khó trách Mộc phủ sẽ thành đức hạnh như giờ, nếu không phải mấy người nam tử còn có vài phần bản lĩnh, thì sợ rằng Mộc phủ sẽ không chỉ xuống dốc như ngày hôm nay đâu.

" Sao vậy, Nhị phu nhân còn không mau gọi người bắt bản Thái tử đi! " Ân Cửu Dạ lạnh giọng mở miệng nói.

" Thần phụ không dám, thần phụ không dám... " Bàn tay Nhị phòng nắm chặt khăn trong tay, trong lòng sinh ra vô hạn sợ hãi, bị ánh mắt âm lãnh kia nhìn vào, chỉ cảm thấy giống như bị rắn độc quấn lên cổ, thậm chí còn có thể rõ ràng trông thấy nó phun ra cái lưỡi rắn đỏ tươi.

" À, Bản điện hạ đột nhiên nhớ ra, vừa rồi ở sau núi giả hình như có nghe thấy Nhị phu nhân từng nói, nếu không phải Vĩnh Dạ quận chúa tự mình động thổ, thì Nhị phu nhân sẽ treo mình trên cây ba ngày ba đêm. " Ân Cửu Dạ cười như không cười nói.

Nhị phu nhân lạnh run một cái, ngã ngồi xuống đất, trợn mắt há mồm nhìn Ân Cửu Dạ.

Ân Cửu Dạ nói với thị vệ đi theo sau lưng: " Còn không mau đi giúp Nhị phu nhân, bản thân Nhị phu nhân nhất định không thể leo lên cây cao như vậy đâu."

" Vâng! " Hai tên thị vệ rất nhanh liền tiến lên trói lại nhị phòng, tìm đến một cây cực cao trong phủ, chuẩn bị treo bà ta lên.

Tam phòng bị dọa không nhẹ, không dám thở mạnh một cái, chỉ là lúc muốn cúi đầu xuống, lại chợt phát hiện trước mặt có thêm một đôi giày da hươu long văn màu đen tinh xảo.

Hơi ngẩng đầu lên, liền đối diện với ánh mắt lạnh lùng cua Ân Cửu Dạ, hai mắt trợn tròn, nhất thời tất cả những lời đồn đại đáng sợ liên quan tới Ân Cửu Dạ đều tràn vào trong đầu của bà ta, khóe miệng không ngừng run rẩy, dường như bị dọa không nhẹ.

" Bản điện hạ không biết Tam phu nhân có thai, mạo muội động thổ, không biết có làm bị thương thai nhi trong bụng của phu nhân không. "Ân Cửu Dạ nhẹ giọng mở miệng hỏi.

" Không có. Không có... Thật sự không có, thai nhi rất tốt rất tốt. " Tam phu nhân nghe thấy tiếng hét chói tai từ xa của nhị phòng, khuôn mặt đổ đầy mồ hôi.

Lão phu nhân đang định nói gì đó, nhưng lại bị Ân Cửu Dạ vượt lên trước một bước: " Sao Lão phu nhân còn quỳ trên mặt đất vậy, bản điện hạ biết, chuyện này không liên quan đến lão phu nhân, từ trước đến nay bản điện hạ thưởng phạt phân minh, sẽ không giận chó đánh mèo sang ngài đâu."

Lão phu nhân đành ngậm ngùi nuốt xuống lời muốn nói lúc đầu, lời này của Thái tử nhìn như đối tốt với bà, nhưng trên thực tế lại đang uy hiếp bà, bà nào dám nói thêm từ nào nữa, chỉ có thể gật đầu nói vâng.

" Mau mau mau... Vi thần tham kiến thái tử điện hạ. " Lão gia nhị phòng cùng tam phòng nghe nói Thái tử giá lâm, liền vội vàng mặc đồ chạy tới bái kiến.

" Đứng lên đi, thời gian này bản Thái tử muốn ở tạm quý phủ, hi vọng sẽ không gây thêm phiền phức cho mấy vị đại nhân. " Ân Cửu Dạ lạnh giọng mở miệng nói, nhưng trong giọng nói lại không hề có một chút khách khí.

" Vâng vâng vâng, đây là vinh hạnh của vi thần, thái tử điện hạ giá lâm hàn xá, quả thực là vẻ vang cho kẻ hèn này." Lão gia Nhị phòng Mộc Thanh Sơn dẫn đầu mở miệng nói.

Nghe nói phu nhân của mình chọc giận Thái tử, trái tim của hắn vẫn luôn thấp thỏm lo âu, khẽ quét mắt Mộc Tịch Bắc đang an tĩnh đứng ở một bên, trong lòng Mộc Thanh Sơn quyết định, sau khi trở về nhất định phải cảnh cáo bà vợ không bớt lo kia, đừng nên đánh chủ ý lên người Mộc Tịch Bắc, nếu không sẽ gặp tai hoạ ngập đầu!

Mấy phụ nhân trong phủ không biết, nhưng hắn lại biết rất rõ, gần đây bởi vì chuyện sắc lập Thái Tử Phi, mà Thái tử không biết đã trở mặt bao nhiêu lần với Hoàng đế, Hoàng đế lần lượt tức giận phất tay áo rời đi, mà dường như Ân Cửu Dạ cũng không muốn nhả ra, vừa nhắc tới nữ tử nhà ai, là lại lập tức nói nữ tử nhà này làm chuyện cẩu thả với người ta, hoặc là tướng mạo không hợp đủ loại sự tích trình lên, suýt nữa làm Hoàng đế tức đến phát điên.

Huống chi, dựa theo ánh mắt của hắn đến xem, Hoàng đế mãi mãi đấu không lại Thái tử, chỉ nhìn một thân phương hoa kia, liền biết ai hơn ai kém rồi.

Cho nên, chỉ cần bọn hắn có thể lấy lòng Mộc Tịch Bắc, cũng có thể có một con đường sống cực tốt rồi.

" Viện của Thái tử không bằng cũng an bài ở kế bên đi, đúng lúc sư phụ sửa chữa cũng có thể giúp đỡ sửa chữa viện kế bên một phen, như vậy cũng thuận tiện hơn. " Mộc Thanh Sơn mang theo vài phần lấy lòng mở miệng nói.

Ân Cửu Dạ gật gật đầu: " Như thế cũng tốt, đúng lúc nếu làm phiền quý phủ trong lòng bản điện hạ cũng băn khoăn."

Mộc Hồng Anh vẫn luôn trốn sau núi giả, vốn muốn xem tình thế phát triển, nhưng không ngờ lại được nhìn thấy Ân Cửu Dạ tuấn mỹ tựa như thiên tiên.

Một tay túm chặt cái khăn, đây chính là Thái tử sao? Đây chính là Thái tử tuấn mỹ vô song, quyền thế ngập trời trong truyền thuyết sao? Đây chính là Thái tử chiến công chói lọi ngay cả An Nguyệt Hằng cũng tan tác sao?

Quả nhiên là đẹp tựa yêu tinh, Mộc Hồng Anh chỉ cảm thấy tim mình nhảy thình thịch, gương mặt đỏ bừng, cả trái tim đều để ở trên người hắn.

Có điều ngẫm lại mình quá chênh lệch so với Mộc Tịch Bắc, trong mắt Mộc Hồng Anh liền hiện lên một tia phẫn hận, nhìn thấy mọi người sắp rời đi, Mộc Hồng Anh liền xông ra ngoài.

" Cha, không tốt rồi, cây trâm bảo thạch mà Trường Ninh công chúa tặng cho con không thấy đâu rồi. " Mộc Hồng Anh lập tức xông ra ngoài, lúc vọt tới trước mặt Ân Cửu Dạ, làm bộ bị trật chân, vốn nghĩ hắn có thể anh hùng cứu mỹ nhân đỡ lấy mình, nhưng không ngờ hắn lại lui lại một bước, nhìn về phía mình trong mắt mang theo nồng đậm chán ghét.

Trong lòng Mộc Hồng Anh rất kinh ngạc, nhưng chỉ giây lát lại tự mình bò dậy, nàng biết nàng không thể sánh bằng Mộc Tịch Bắc, nhưng nàng không tin, thiên hạ này không có mèo nào không ăn vụng, nếu như nàng tự đưa đến cửa, nàng cũng không tin, ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, hắn lại không muốn nàng!

Cho dù không làm được chính phi, thì một Trắc Phi nàng cũng nguyện ý rồi.

" Nháo loạn cái gì, thái tử điện hạ ở đây, còn không mau thỉnh an! " Sao Mộc Thanh Sơn lại không rõ chút tâm tư ấy của nữ nhi nhà mình, lập tức quát lớn, đồng thời cũng đánh giá thần sắc Ân Cửu Dạ một phen.

" Vâng, thần nữ Mộc Hồng Anh tham kiến thái tử điện hạ, điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế. " Mộc Hồng Anh không quên nhấn mạnh tên của mình, nhìn về phía Ân Cửu Dạ hai con ngươi như muốn nói mà còn ngại.

Trong mắt Mộc Tịch Bắc lóe lên một tia lãnh lẽo, bị Ân Cửu Dạ nhìn thấy, tâm tình vô cùng tốt khẽ giương lên khóe môi.

" Chuyện gì xảy ra, còn không mau nói rõ ra. " Mộc Thanh Sơn nổi giận nói.

" Là như vậy lão gia, cây trâm mà Trường Ninh công chúa tặng cho tiểu thư sáng nay đột nhiên không thấy đâu nữa ạ. " Một nha hoàn sau lưng Mộc Hồng Anh mở miệng nói.

" Sao lại như vậy? " Mộc Thanh Sơn cau mày mở miệng nói.

Mộc Hồng Anh cắn môi không nói gì, nha hoàn kia thấy vậy nói tiếp: " Hôm qua tiểu thư của chúng ta từng đeo đến thăm Vĩnh Dạ quận chúa, lúc ấy Vĩnh Dạ quận chúa còn khen nói bảo thạch kia màu sắc sáng rõ, là trân phẩm khó có được, chỉ là không biết sao đến sáng nay cây trâm này lại bị mất rồi."

Mộc Thanh Sơn liếc mắt nhìn Ân Cửu Dạ, sau đó nhìn về phía Mộc Tịch Bắc nói: " Chuyện này..."

Ân Cửu Dạ nói với Mộc Thanh Sơn và Mộc Hồng Anh: " Các ngươi yên tâm, bản điện hạ nhất định tra rõ việc này, cho các ngươi một công đạo."

Mộc Tịch Bắc chỉ cúi mắt, lông mi thật dài chớp chớp, làm lòng Ân Cửu Dạ nhộn nhạo.

Mà Mộc Hồng Anh lại đem chuyện Ân Cửu Dạ chứng thực cho mình, cho rằng Ân Cửu Dạ có ý với mình, trong lúc nhất thời hai má ửng đỏ, hai mắt lấp lánh, cũng không biết là đang đắm chìm trong ảo tưởng gì.

" Chuyện này... Chuyện này chỉ sợ không tốt lắm đâu. " Mộc Thanh Sơn có chút do dự, trong lúc nhất thời không đoán được tâm tư Ân Cửu Dạ.

Ân Cửu Dạ không để ý hắn, mà là nói với mấy tên thị vệ sau lưng: " Đi mang đồ trang sức của Vĩnh Dạ quận chúa tới đây."

Không bao lâu, ở dưới ánh mắt của mọi người, bốn tên thị vệ nâng hai cái rương gỗ lim cực lớn đi ra, sau lưng còn đi theo mấy người bưng mấy cái tráp.

Tất cả mọi người bao gồm lão phu nhân đều sững sờ ở nơi đó, dường như không ngờ được, Mộc Tịch Bắc lại có nhiều đồ trang sức như vậy.

" Mở ra. " Ân Cửu Dạ trầm giọng nói.

Thị vệ lên tiếng trả lời sau đó mở tráp ra, lập tức toàn bộ sân viện đều tràn ngập hào quang sáng chói, chói lóa khiến người ta mở mắt không ra.

Mỗi người đều nhịn không được tiến lên hai bước, trợn mắt há mồm nhìn từng rương từng tráp trang sức châu báu kia, hai mắt đăm đăm.

" Được rồi, Mộc tiểu thư ngươi có thể tìm được trong mấy rương này cái nào là cây châu trâm của ngươi chứ. " Trong mắt Ân Cửu Dạ hiện lên một tia trào phúng.

Sắc mặt Mộc Hồng Anh hơi đỏ, trong tay mãnh liệt xé rách cái khăn trong tay, một món đồ tùy tiện trong mấy rương này, đều trân quý hiếm lạ hơn rất nhiều so với cây trâm bảo thạch mà công chúa ban thưởng cho nàng.

Mộc Hồng Anh không nhịn được đi lên phía trước, trong mắt phản chiếu vô số châu báu lấp lánh.

Mộc Hồng Anh cầm lấy một viên hạt châu bằng gỗ nhìn rất bình thường, Ân Cửu Dạ mở miệng giải thích: " Đây là trầm hương ngàn năm, cống phẩm của Hàng Kinh Quốc thời Tiên Hoàng."

Hàng Kinh là một tiểu quốc, thừa thãi vật liệu gỗ, nhưng trầm hương ngàn năm này lại là cực hiếm, năm đó liên tục tiến cống cho Tây La ba năm, mới góp đủ mười hai viên hạt châu không chút tỳ vết, chỉ là về sau Hàng Kinh Quốc bị tiêu diệt, trầm hương này cũng trở nên hiếm hoi, cuối cùng mười hai viên này trở thành tuyệt thế trân phẩm.

Nghe nói mang theo hạt châu này, không chỉ có thể bình tâm tĩnh khí, còn có thể lưu hương toàn thân, gột rửa lòng người.

Mộc Hồng Anh có chút kinh ngạc buông hạt châu trong tay, tay run run khẽ sờ lên một viên trân châu lớn chừng quả đấm.

" Đây là nước mắt giao nhân vua của Đông Hải. " Ân Cửu Dạ lại mở miệng giải thích một câu.

Ánh mắt của Mộc Hồng Anh dần dần từ trên mặt Ân Cửu Dạ chuyển qua một hạt châu một tay đều cầm không được, đời này của nàng chưa bao giờ thấy qua trân châu nào lớn như thế, trân châu hấp thu tinh hoa của thiên địa vạn vật, chạm vào mượt mà, khiến Mộc Hồng Anh nhịn không được buông ra.

Ánh mắt của Mộc Hồng Anh tiện đà chuyển đến một bộ trâm cài nhuyễn kim điêu khắc thành Khổng Tước, nhuyễn kim đem Khổng Tước điêu khắc sống động như thật, Khổng Tước xòe đuôi vô cùng chói mắt, mà trên đuôi Khổng Tước lại là vô số hạt ngọc bích khảm nạm mà thành, kết hợp với sáu cây trâm nhỏ, phía trên đều khảm một viên bảo thạch màu lam lớn chừng trứng bồ câu, không chứa một tí tạp chất.

Lại nhìn bên cạnh, còn có một bộ trâm cài cùng kiểu nhưng lại được khảm hồng ngọc Khổng Tước ngậm mẫu đơn, đồng dạng cũng tùy tiện phối thêm mấy cây trâm nhỏ, so với cây trâm của nàng không biết tốt hơn bao nhiêu lần.

Ân Cửu Dạ cũng không tiếp tục giải thích cho nàng ta nữa, mà là lạnh giọng mở miệng nói: " Nghĩ đến đồ mà Trường Ninh công chúa tặng nhất định cũng là đồ tốt, Mộc cô nương muốn tìm ra nó chắc cũng không khó đâu."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK