Tác giả: Cố Nam Yên
Edit: Khuynh Vũ
Mọi người đều che miệng cười rộ lên, nhao nhao chỉ trỏ Tôn Lộ, vừa nhìn lại, chỗ thắt lưng của Tôn Lộ lộ ra làn da tuyết trắng, nhìn thấy rất mê người.
" Này, Tôn tiểu thư, cái váy này của ngươi thật sự là tuyệt vô cận hữu, thế gian khó tìm nha! "
Một vị nữ tử trả lại lời nói Tôn Lộ vừa mới khoe khoang.
(Tuyệt vô cận hữu: Hiếm có, có một không hai)
" Ai nói tuyệt vô cận hữu, ta nghe ca ca nói, cô nương ở trong sở quán Tần Hoài đều mặc như vậy. "
Một nữ tử khác cũng che miệng cười khúc khích.
Trong lúc nhất thời, Tôn Lộ trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người, Mộc Tịch Bắc chỉ vô tội nhìn nhìn, mắt nhìn Bạch Lộ ở bên cạnh, nhíu mày, cảm thấy nha đầu này cũng thật thông minh. Mình chẳng qua chỉ nháy mắt một cái, một đao của nàng liền chính xác cắt qua thắt lưng Tôn Lộ, không chút sai lệch.
Sắc mặt Tôn Lộ nhất thời biến thành màu gan heo, lớn tiếng kêu la:
" Các ngươi chờ đó cho ta, ta sẽ không bỏ qua các ngươi!"
Sau đó liền chạy đi, Mộc Tịch Bắc đoán chừng nàng ta là đi đổi váy đây.
Vẻ mặt Liễu Mộng vẫn thản nhiên không gợn sóng, một chiếc váy cắt may tỉ mỉ như vậy lại bị hư mất, tựa hồ có chút nghi ngờ, nhưng vẫn biểu hiện ra dáng vẻ nữ thần cao cao tại thượng không nhiễm bụi trần.
Mặc dù như thế, Liễu Mộng vẫn bất động thanh sắc quét mắt Mộc Tịch Bắc, chẳng qua chỉ là một nữ tử mười ba tuổi, có gì đáng giá mà Liễu gia lại phải đại động can qua tới đối phó nàng, thậm chí phụ thân của mình còn đích thân tự mình bày ra kế hoạch! Chỉ có điều, cho dù thế nào, nữ tử này cũng chỉ có thể trở thành bàn đạp của Liễu gia thôi.
Liễu Mộng khẽ vuốt cằm, xoay người rời đi, tươi cười trên mặt Mộc Tịch Bắc cũng liền thu liễm, nụ cười trước đó khiến hai mắt híp lại thành khe hở, tối đen tỏa sáng, giống như hai thanh đao đuổi theo Liễu Mộng mà đi, dường như muốn xé Liễu Mộng ra để xem vậy.
Chỉ chốc lát, ma ma trong cung liền nối đuôi nhau đi ra, mang theo toàn bộ nữ tử hương diễm đi vào đại môn màu đỏ chót.
Tường cung thật dài, dường như mênh mông vô bờ bến, thị vệ uy vũ còn có cung phi bọn thái giám ngẫu nhiên đi qua đều tỏ rõ nơi này chính là một thế giới mới, trong đám nữ tử uyển chuyển kia có người thì hào hứng nhìn cung điện hoa lệ ở phía xa, có người tự cho là thâm trầm, bất động thanh sắc đánh giá người bên ngoài.
Mộc Tịch Bắc chỉ cười yếu ớt, ngước mắt nhìn về phía cung điện nguy nga tráng lệ ở xa xa, quả nhiên là xa hoa vô cùng, cũng không biết phải tốn bao nhiêu thợ xây mới có thể xây dựng được một nơi xảo đoạt thiên công như vậy, khắp mọi nơi đều được khảm nạm vàng bạc châu báu, đình đài lầu các điêu lang ngọc thế dưới ánh mặt trời chiết xạ ra kim quang chói mắt, kỳ hoa dị thảo cũng không bởi vì thời tiết giá lạnh mà héo tàn, vẫn nở rộ muôn hồng nghìn tía.
( Xảo đoạt thiên công: ý nói những công việc cực kỳ khéo léo có thể sánh với trời)
( Điêu lang ngọc thế: dùng để diễn tả một công trình kiến trúc giàu sang tráng lệ)
Thu hồi ánh mắt, Mộc Tịch Bắc chỉ nhắm mắt đi theo bước chân của mọi người, đi hơn nửa canh giờ, cuối cùng cũng tới một dãy cung điện san sát nhau.
" Được rồi, các vị tú nữ, đây là nơi mà các vị sẽ ở lại trước khi điện tuyển, ba ngày sau, sẽ có người đến dạy quy củ ở trong cung cho các vị, các vị cũng sẽ sinh hoạt ở tại nơi này."
Ma ma dẫn đầu mang theo vài phần ngạo khí, mở miệng nói.
" Tiểu Lâm tử, việc phân phối tiểu viện liền giao cho ngươi."
Ma ma kia quay lại nói với tên thái giám bên cạnh.
" An ma ma yên tâm, nô tài nhất định sẽ làm việc thỏa đáng! "
Thái giám được gọi Tiểu Lâm tử hết sức nịnh nọt.
An ma ma gật gật đầu, bất động thanh sắc quét mắt toàn bộ nữ tử, âm thầm ghi tạc những nữ tử có dung mạo xuất sắc vào trong tim, liền xoay người rời đi.
Mộc Tịch Bắc được dẫn tới một nơi gọi là Lâm Lang viện, bên trong có hai tòa lâu, tiểu viện của nàng ở phía bắc, bên trên bảng hiệu viết mấy chữ to - Bảo Lang các.
Mộc Tịch Bắc đứng ở trước cửa nhìn hồi lâu, sau đó xoay người nhìn về phía đối diện, bên phía Tiểu Lâu còn lại viết là Thượng Lâm các, một người đang đứng ở trước cửa chính là Liễu Mộng mặc một kiện váy dài màu thủy lam, làn váy thật dài lướt trên thềm đá, xa xa nhìn lại, thấy không rõ dung mạo của nàng ta, nhưng lại có vài phần khí thế bễ nghễ thiên hạ.
Mộc Tịch Bắc xoay người, giương lên khóe môi, đi vào chỗ ở của mình, thật sự là trùng hợp!
Trong phòng
Phía bên cửa sổ đặt một cái bàn dài gỗ lim, phía trên trưng bày văn phòng tứ bảo ( bút, nghiên, giấy, mực), còn có mấy cái lư hương cùng với bình sứ ngọc khí san sát nhau, còn lại là một ít đồ vật gì đó, đi đến chính giữa là phòng ngủ.
Mộc Tịch Bắc cũng không vội vã nhìn phòng trong, mà ngồi ở trước bàn sách, một tay giữ tay áo, một tay khác thì nhẹ nhàng mài mực, không biết suy nghĩ cái gì, hai người Thanh Từ và Bạch Lộ đều không đến quấy rầy, bắt đầu sắp xếp lại đồ đạc trong phòng.
Mộc Tịch Bắc không cho rằng hôm nay Tôn Lộ làm ra vẻ ta đây ở trước cửa cung không phải không có mục đích, quần áo cùng kiểu dáng rõ ràng đã cho thấy đó là biểu hiện kết minh, nhưng Tôn Lộ cứ một mực nói thành đụng hàng, mục đích ở đâu?
Mộc Tịch Bắc giương lên khóe môi, đôi môi bôi son đỏ tươi như máu, theo nụ cười này, lại mang đến từng trận quyến rũ phong tình.
Tôn Lộ muốn châm ngòi ly gián, chỉ là châm ngòi mình đối với Tôn Lộ cũng không có ích lợi gì cả, sợ là muốn chia rẽ quan hệ giữa phủ Thừa Tướng và Triệu gia, như vậy một màn kịch ở trước cửa cung chẳng qua chỉ là một mánh lới, căn bản không đạt được mục đích này, hai mắt Mộc Tịch Bắc nhắm lại, đề bút viết xuống mấy chữ.
Mây trôi nước chảy lưu loát sinh động, viết xong Mộc Tịch Bắc giao tờ giấy cho Bạch Lộ:
" Bạch Lộ, đưa qua cho Triệu Loan Kính, sau đó ngươi hãy lưu lại bên cạnh nàng, nàng ấy sẽ nói cho ngươi biết nên làm như thế nào."
" Vâng, Tiểu thư."
Bạch Lộ như một cơn gió cầm lấy tờ giấy trong tay Mộc Tịch Bắc, trong chớp mắt liền biến mất.
" Thanh Từ, ngươi nói ngươi và Bạch Lộ võ công của ai cao hơn?"
Mộc Tịch Bắc tùy ý mở miệng.
Thanh Từ cau mày nghiêm túc suy nghĩ, sau đó xoắn xuýt mở miệng:
" Nếu như chỉ đơn thuần bàn luận võ công, hẳn là Bạch Lộ cao hơn một chút, nhưng nô tỳ cùng với tiểu thư đã trải qua rất nhiều sinh tử, nên công phu giết người chắc chắn cao hơn nàng một bậc, nếu nô tỳ thật sự đánh nhau với nàng, hẳn là nô tỳ trọng thương, nàng chết!"
Mộc Tịch Bắc nhìn về phía Thanh Từ, chỉ dịu dàng cười cười.
Lúc này, ở Thượng Lâm các.
" Thế nào, mọi chuyện đã chuẩn bị xong chưa?"
Liễu Mộng nhìn người mặc áo đen trước mặt, chỉ để lộ khuôn mặt, mở miệng hỏi.
Người mặc áo đen kia là một tên nam tử, thân hình hơi gầy, màu da hơi đen, lại mang bộ dạng một công tử phóng đãng, ánh mắt luôn toát ra sự hèn mọn hạ lưu.
" Muội muội ngoan của ta, ca ca làm việc mà muội vẫn không yên tâm sao, chỉ sợ phải ủy khuất muội muội một thời gian thôi. "
Nam tử mặc áo đen này chính là ca ca ruột của Liễu Mộng, Liễu Vượng.
Liễu Vượng là phó thống lĩnh Cấm Vệ quân, dựa vào thế lực của Liễu gia, cũng coi như phong sinh thủy khởi ( gió lên thì nước cũng lên), là một kẻ vô cùng háo sắc, đã từng trắng trợn làm không ít chuyện cướp đoạt dân nữ. Chẳng qua, võ công của hắn rất cao cường, bình thường cũng không làm hỏng chuyện, cho nên Liễu gia đối với vị Tam công tử ham mê nữ sắc này liền nhắm một mắt mở một mắt.
" Chỉ cần việc này có thể thành, bị ủy khuất có mấy ngày thì làm sao?"
Liễu Mộng không để ý lắm mở miệng.
Liễu Vượng lộ ra một nụ cười tà, trong mắt đều là ánh nhìn dâm uế, vuốt vuốt cái cằm mọc đầy râu ria xồm xoàm:
" Lúc nãy ta nhìn thấy Ngũ tiểu thư phủ Thừa Tướng ở xa xa, thật sự là một mỹ nhân trỗ mã xinh đẹp, khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy dịu dàng mềm mại, khiến người ta nhịn không được muốn ôm vào trong ngực hảo hảo chà đạp một phen."
Liễu Mộng châm chọc nhìn ca ca của mình:
" Nếu nàng ta thật sự dễ dàng đối phó như vậy, cô mẫu cũng không bị ép tới mức phải mời phụ thân động thủ."
Liễu Vượng lại không để ý lắm mở miệng nói:
" Đó là bởi vì phía sau nàng ta có chỗ dựa Mộc Chính Đức, cô mẫu mới không có cơ hội động thủ. Chỉ là một tiểu nha đầu lừa đảo, thì có thể nhấc lên sóng gió gì! Muội cứ đợi nàng ta ở dưới thân của ca ca cầu xin tha thứ đi!"
Vẻ mặt Liễu Vượng si mê, dường như đang nghĩ đến bộ dạng cơ thể tuyết trắng kia ở dưới người mình uyển chuyển hầu hạ.
Liễu Mộng không tiếp tục mở miệng, chỉ cách cửa sổ nhìn Bảo Lang các ở phía đối diện.
Liễu Vượng không nhiều tâm tư như vậy, chỉ nghĩ, mình vừa mới nhìn thấy bảy mươi hai phương thức ở trên sách có thể thử trên người Mộc Tịch Bắc một chút, tuổi còn nhỏ mới phù hợp, nếu lớn tuổi, eo không đủ mềm, không đủ tỉ mỉ, chơi không đủ vị!
Bọn họ lại không biết, giờ phút này, Mộc Tịch Bắc cũng đang ở trước cửa sổ nhìn sang bọn họ, cười cực kỳ quỷ dị.