Mục lục
Rắn Rết Thứ Nữ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này Thanh Từ mới kịp phản ứng chính mình tựa hồ có chút kích động, trong lúc nhất thời vậy mà không ngăn cản miệng mình, quên còn có người ở đây, thế là một đôi mắt sắc lạnh như đao quét về phía Bạch Trúc, phảng phất như đang nói nếu ngươi dám lắm miệng một chữ, ta sẽ trực tiếp cho ngươi nằm ở chỗ này.

Toàn thân Bạch Trúc run lên, lắc đầu nguầy nguậy giống như trống bỏi:

" Ta cái gì cũng không nghe thấy, ta thật cái gì cũng không nghe thấy. "

Mộc Tịch Bắc không tiếp tục để ý hai người nữa, hướng ánh mắt về phía Hoàng đế, nếu như nàng đoán không sai, trong tay Hoàng đế hẳn đã sớm có chứng cứ Trương Phúc Thọ thường xuyên truyền tin tức cho Trừng Giang Hầu, đã sớm biết Trương Phúc Thọ là người của Trừng Giang Hầu, nếu như cơ hội này mà ông ta vẫn còn nắm chặt những chứng cớ kia, không lấy ra, vậy thật sự là một kẻ ngu.

Kỳ thật trước đó Hoàng đế không triệt hạ Trương Phúc Thọ, Mộc Tịch Bắc có thể lý giải, dù sao nếu như ông ta biết Trương Phúc Thọ là người của Trừng Giang Hầu, nếu như triệt tiêu hắn, như vậy Trừng Giang Hầu lại xếp người mới vào, ông ta lại không biết là người nào, cứ như vậy, chẳng phải mất nhiều hơn được? Còn không bằng để người ở dưới mí mắt mình sẽ tốt hơn sao.

Hoàng đế rốt cục mở miệng:

" Người tới, đem Trừng Giang Hầu biếm thành thứ dân, Ngũ quý phi phế bỏ phi vị, nhốt lại!"

" Hoàng Thượng tha mạng, Hoàng Thượng tha mạng! "

Trừng Giang Hầu cùng Ngũ Y Nhân lập tức dập đầu cầu xin tha thứ, làm sao còn có bộ dạng uy phong của người trên cao, quả nhiên trên một giây Thiên Đường, một giây tiếp theo là Địa Ngục.

Mặc dù nói thế lực An Nguyệt Hằng lớn lạ thường, nhưng dù sao hắn còn chưa phải Hoàng đế, mặc dù có thể chỉ tay chống trời, nhưng rốt cuộc cũng không phải vị trí gần trời nhất kia.

Lời này của Hoàng đế vừa ra, không ít đại thần nhất tề quỳ xuống, nếu Trừng Giang Hầu thật sự bị biếm, vị trí Quý phi của Ngũ Y Nhân cũng bị triệt hạ, thậm chí bị mất quyền lực ở hậu cung, chuyện này đối với bọn họ mà nói, tổn thất thật sự quá lớn.

" Bệ hạ nghĩ lại a, xin Bệ hạ nghĩ lại. "

Không ít đại thần bắt đầu cầu tình.

Trừng Giang Hầu thấy vậy sắc mặt có hơi chuyển biến tốt đẹp, lúc này mới có sức lực, mở miệng nói:

" Bệ hạ, vi thần không phục, Bệ hạ, cái này cũng không thể chứng minh đây là Ngũ quý phi sai Trương Phúc Thọ truyền tin tức cho vi thần a."

Hoàng đế lại giận quá hóa cười:

" Hừ! Không phục? Được, vậy Trẫm sẽ cho ngươi phục! "

Vì thế phân phó gì đó với thái giám bên cạnh.

Không bao lâu, thái giám liền trở về, trong tay Hoàng đế nhiều hơn một xấp giấy, nhìn cũng không nhìn, một phen ném vào trên mặt Trừng Giang Hầu!

" Ngươi có phải xem Trẫm như đồ ngốc hay không, ngươi nhìn thật kỹ cho Trẫm, trên này đều là cái gì! Trẫm ngược lại muốn hỏi ngươi, ngươi còn có cái gì không phục! "

Trừng Giang Hầu run rẩy nhặt những trang giấy kia lên, hốt hoảng lật xem, kết quả sắc mặt càng ngày càng trắng, những thứ này vậy mà vậy mà... Đều là chứng cứ những năm gần đây Trương Phúc Thọ đưa tin tức cho ông.

" Thế nào, Trừng Giang Hầu ngươi chẳng lẽ vẫn còn cảm thấy oan uổng? Những năm này đều là Trương Phúc Thọ truyền tin tức trong cung cho ngươi, ngươi một cái thần tử, lại khắp nơi nghe ngóng chuyện tình của Hoàng đế, ngươi đây không phải muốn tạo phản thì muốn làm gì! "

Hoàng đế sinh sinh chất vấn.

Thật ra trong lòng Hoàng đế chưa từng thư sướng như hôm nay,

ông làm Hoàng đế cực kì nghẹn khuất, người có thể sử dụng trong tay thật sự ít lại càng ít, thường thường hạ xuống mệnh lệnh, toàn bộ đại thần đều không đồng ý, từng người đều dùng ngôn từ chính nghĩa cự tuyệt, cho dù cuối cùng mình đều dùng Hoàng đế bức bách mà thỏa hiệp.

Thế nhưng những chuyện kia thường thường rơi xuống trong tay bọn họ, lại bị làm rối tinh rối mù, rõ ràng bằng mặt không bằng lòng, ngược lại lại làm tiếng oán than dậy đất, phá hỏng thanh danh của mình.

Chỉ là hôm nay, thật sự có thể xả ra một ngụm ác khí, nghĩ đến đây, Hoàng đế không khỏi hướng ánh mắt nhìn về phía Mộc Chính Đức vẫn nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng lại không biết suy nghĩ cái gì. ( ;-) chắc ông ngủ rồi)

Mộc Chính Đức thì giống như cái gì cũng không phát giác, cũng không thừa cơ bỏ đá xuống giếng, tóm lại khiến An Nguyệt Hằng cùng Hoàng đế đều không sờ ra suy nghĩ.

Chẳng qua Hoàng đế vẫn tốt, ít nhất cho rằng những sự tình hôm nay đều do một tay Mộc Chính Đức bày kế, mà người được lợi lại là mình.

Lần này, phần đông đại thần không lên tiếng nữa, việc này hiện tại thực không dễ làm, thăm dò bí mật Hoàng tộc, tự mình truyền tin tức ra cung, đây đều là tội lớn, nhất là chuyện phát sinh ngày hôm nay, lại muốn đưa bản đồ thủ vệ Hoàng cung ra ngoài, này tồn tại tâm tư gì, phải nhìn Hoàng đế nói như thế nào!

" Trừng Giang Hầu, trẫm cho ngươi một cơ hội, ngươi ngược lại nói một chút bản đồ thủ vệ Hoàng cung này, ngươi muốn đưa đi cho ai?"

Hoàng đế hướng dẫn từng bước, dường như hi vọng Trừng Giang Hầu có thể đưa ra kết quả ông muốn.

Trừng Giang Hầu sững sốt, sau khi cúi thấp thân mình ngẫm nghĩ một lát, mới lo lắng mở miệng:

" Hồi bẩm Bệ hạ, vi thần thật sự oan uổng."

Trừng Giang Hầu cũng không trúng kế Hoàng đế, nếu ông nói đồ kia cũng không giao cho bất luận kẻ nào, sẽ gián tiếp thừa nhận đồ này là để cho ông, chỉ tiếc, xem ra Trừng Giang Hầu cũng không trúng kế.

" Được rồi, nể tình Trừng Giang Hầu nhiều năm cúc cung tận tuỵ, miễn tội chết, biếm thành thứ dân, nhốt ở

Trừng Giang Hầu phủ, không được thăm hỏi, Ngũ quý phi bãi bỏ danh hiệu Quý phi, phế bỏ phi vị, lệnh cưỡng chế đến Hàn Thanh cung bế môn hối lỗi, cấm túc một năm."

Hoàng đế mở miệng lần nữa.

" Bệ hạ, nhốt Trừng Giang Hầu lại, hình phạt như vậy có phải quá nặng hay không? "

Một đại thần vẫn không cam lòng mở miệng.

Hoàng đế lại hỏi lại:

" Sao vậy, chẳng lẽ Trẫm phải nhìn ông ta đưa bản đồ thủ vệ này cho người có mưu đồ gây rối, đến mưu hại Trẫm? "

Đại thần kia không lên tiếng nữa, Hoàng đế lại mở miệng:

" Được rồi, việc này cứ quyết định như vậy đi! Không cần nói thêm nữa!"

Ngũ Y Nhân lập tức mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất, cấm túc một năm? Thời gian một năm này sẽ phát sinh bao nhiêu chuyện, sẽ có bao nhiêu biến hóa, lại sẽ có bao nhiêu người mới thay thế nàng? Nam nhân Ngũ gia sợ sẽ không quản nàng, Hoàng đế cũng không còn nhớ đến nàng nữa? Vậy nàng còn có đường ra gì?

Chẳng lẽ nàng vất vả cố gắng hơn mười năm cứ như vậy mặc kệ sao?

Ngũ Y Nhân lại nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, chỉ là lần này nhiều hơn mấy phần ý tứ khác biệt, mang theo bi thương cùng tự giễu, nữ tử này thật đúng là lợi hại, chính mình cùng cực gần ba mươi năm, chẳng qua chỉ vì một lần chủ quan, vậy mà té thảm ở trong tay nàng ta như vậy.

Trừng Giang Hầu cũng choáng váng, ông thật sự không ngờ chức vị Hầu gia của mình cứ như vậy mất đi, chính mình chẳng qua gặp một hạn nho nhỏ, sao lại bị ngã thành thứ dân?

Sự tình sao lại biến thành như vậy, chẳng lẽ không phải sau khi chính mình hi sinh Tôn Lộ là xong chuyện rồi à? Nhưng bây giờ, Tôn Lộ lại chết vô ích, ngược lại bởi vì Tôn Lộ chết mà kéo ra Trương Phúc Thọ, mà Trương Phúc Thọ chết không đối chứng, Hoàng đế lại lấy ra một ít chứng cứ trước kia, lại chứng minh chuyện lần này là do ông gây nên, làm sao lại biến thành như vậy chứ?

Hoàng đế nhìn như phẫn nộ phất tay áo rời đi, kì thực tâm tình rất vui vẻ, mọi người thấy vậy, cũng nhao nhao tản đi, cái này thật sự là nhìn một màn trò hay, chuyện phát sinh hôm nay thật sự rất nhiều, khiến mọi người trong lúc nhất thời phản ứng không kịp.

Triệu Vu Giang đứng ở sau lưng Mộc Chính Đức, chậm rãi mở miệng:

" Lần này Tôn gia gặp hạn cũng không nhẹ a."

Mộc Chính Đức rốt cục mở mắt, không nói gì. Nhìn về phía Mộc Tịch Bắc.

Mà Mộc Tịch Bắc lại đi về hướng An Nguyệt Hằng đang dự định rời đi, mở miệng nói:

" Nhiếp Chính vương xin dừng bước. "

------ Đề lời nói với người xa lạ ------

Đỡ trán... Gần nhất cũng không biết sưng sao, luôn luôn đau đầu, sau đó có cảm giác giống như mất ngủ vậy, cảm giác đầu óc của mình luôn đang nghĩ cái gì đấy, đặc biệt không thoải mái, ta đây bị trúng tà sao?

Hôm nay, ta cho giảng một chuyện cười cho các ngươi, có một ngày, Tiểu Minh đi đi lại lại cảm thấy tê chân, cúi đầu xem xét, phát hiện mình dẫm lên một nịnh mông ( một loài cây như cây chanh) ~╭(╯3╰)╮

( Thật ra lúc đầu ta cũng không rõ Ngũ quý phi bao nhiêu tuổi, nghĩ chắc cũng không lớn hơn Mộc Tịch Bắc mấy nên vẫn để là " nàng " mà không phải là " bà " ha ha, thôi cứ để vậy đi ha)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK