Mục lục
Thiên Kiêu Ngạo Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 194

Bởi vì trong mắt Mộ Vãn Tô, Tạ Ngọc Đường đã đến Tam Thiên Sơn, ắt cũng sẽ lựa chọn bộ lạc Thanh Dương là nơi dừng chân tạm thời.

Chỉ cần điều tra một chút gần đây có phải có người từng thấy Tạ Ngọc Đường, đã có thể đại khái biết rõ hắn ta là đến Tam Thiên Sơn khi nào.

Sở dĩ phải làm như thế, hoàn toàn chính là chủ kiến của Thạch Hiên.

Mộ Vãn Tô rất không hiểu, tại sao đại công tử có thể gấp gáp gặp mặt cùng với Tạ Ngọc Đường một lần như thế, chẳng lẽ chỉ là để mở mang kiến thức về chỗ đặc biệt của “Tung Hoành Kiếm Kinh” một chút?

Cũng có lẽ, đại công tử cho rằng, Tạ Ngọc Đường đã tìm được món “tuyệt thế bảo vật” kia?

Nhưng cho dù hiểu hay không hiểu, Mộ Vãn Tô cũng phải hành động, chỉ là nàng ta đã quay về bộ lạc Thanh Dương được hai ngày, đến nay cũng không điều tra được bất kì tin tức gì có liên quan đến Tạ Ngọc Đường.

Việc này khiến cho Mộ Vãn Tô cũng không nhịn được có chút bất đắc dĩ, Tạ Ngọc Đường là nhân vật cỡ nào, thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, muốn điều tra tin tức có liên quan đến hắn ta lại dễ dàng vậy sao?

Vẫn còn may, ngay buổi tối hôm nay Mộ Vãn Tô nhận được tin tức, nói đêm qua, ở bên một dòng sông cách bộ lạc Thanh Dương ngoài ngàn dặm, xuất hiện một con Kim Diễm thú mấy trăm năm chưa từng có trên đời, vô cùng có khả năng liên quan với “tuyệt thế bảo vật” kia.

Hơn nữa trong tin tức nói, trưởng tử Liễu Ngọc Côn con cháu của đại đô đốc Liễu Võ Quân đế quốc tây nam hành tỉnh tây nam vương quốc, đã mất mạng ở trong tay con thú này!

Đây chính là một tin tức động trời, đủ để dẫn đến một trận sóng to gió lớn.

Mộ Vãn Tô đã đưa ra quyết định, sáng sớm ngày mai sẽ đi điều tra tung tích của con Kim Diễm thú này một chút.

Nhưng mà điều làm cho Mộ Vãn Tô bất ngờ là, ngay tại buổi tối hôm nay, nàng ta vốn định cùng với Diêm Chấn chưởng quỹ của Thạch Đỉnh Trai trao đổi một số chuyện, lại nhìn thấy tên thiếu niên gian xảo vô liêm sỉ khiến cho nàng ta hận đến nghiến răng nghiến lợi kia!

Giờ phút này, Mộ Vãn Tô đứng ở nơi xa, nhìn Lâm Diệp bị Diêm Chấn chất vấn, nhìn bộ dạng dê con đợi làm thịt của hắn bị đám người bao vây ở trung tâm, không biết làm sao, trong lòng Mộ Vãn Tô dâng lên một cảm giác sung sướng.

Ranh con, ngươi cũng có ngày hôm nay?

Mộ Vãn Tô ước gì Diêm Chấn ra tay, dạy dỗ tên thiếu niên vô liêm sỉ này thật tốt, trút cơn giận cho mình.

Chỉ là ý nghĩ này vừa xuất hiện, nàng ta lập tức nhận ra, ánh mắt của tên ranh con ở phía xa kia nhìn về phía bên mình nhìn lại.

Trong lòng Mộ Vãn Tô lộp bộp một tiếng, đang định lách mình tránh đi, nhưng đã muộn.

Chỉ nghe tên ranh con kia một mặt ngạc nhiên vẫy tay kêu lên: “Vãn Tô tỷ tỷ, ngươi tới thật là đúng lúc, mau mau chứng minh với bọn họ một chút, lệnh bài này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, Thạch Hiên đại ca cũng từ chưa từng nói qua, cầm lệnh bài này đi vào Thạch Đỉnh Trai, còn phải chịu sự lạnh nhạt như vậy.”

Mộ Vãn Tô hoàn toàn cạn lời, lấy tay đỡ trán, tên này sao lại không biết xấu hổ như thế, hắn gọi thân mật như vậy, không biết còn thật sự cho rằng có nhiều quan hệ với mình không!

Mộ Vãn Tô rất muốn giả vờ không quen biết hắn quay đầu bước đi, chỉ là vừa nghĩ tới lệnh bài kia quả thật là đại công tử Thạch Hiên tặng cho, ngộ nhỡ bị đại công tử biết chuyện này, vậy coi như có chút không thể nào nói nổi.

Làm sao bây giờ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK