Lâm Diệp cầm lệnh bài để trước mắt rồi xem xét cẩn thận.
Lệnh bài này được chế luyện từ một loại ngọc đặc biệt, bên trên có khắc bức họa linh văn dày đặc, cầm trong tay nặng trịch.
Mặt sau của lệnh bài có khắc ba chữ cổ mạ vàng “Thạch Đỉnh Trai”
Nếu Lâm Diệp đoán không nhầm thì bức họa linh văn kia có lẽ là biểu tượng duy nhất của Thạch Đỉnh Trai.
“Có lệnh bài này thì có thể giải quyết được nhiều rắc rối…”
Lâm Diệp cẩn thận thu lệnh bài vào nhẫn trữ vật, trong đầu hắn bắt đầu nghĩ đến việc đi đến bộ lạc Thanh Dương để đổi lấy vật tư.
Cách đây mấy hôm, đại chấp sự “Ngô Hận Thủy” đến từ Ngô Thị dược hành, đã chết trong tay Hạ Chí, theo sự suy đoán của Lâm Diệp thì đối phương chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này.
Giờ đã có lệnh bài “Thạch Đỉnh Trai” này, có lẽ nếu muốn giải quyết mối nguy hiểm tiềm ẩn đến từ Ngô Thị dược hành thì có thể bắt đầu với bài lệnh này.
“Dù có thế nào thì cuối cùng cũng phải đi một chuyến đến bộ lạc Thanh Dương.”
Ánh mắt Lâm Diệp đầy suy tư.
Bộ lạc Thanh Dương là nơi gần thành Đông Lâm nhất ở Tam Thiên Sơn, theo lời của thôn trưởng Tiêu Thiên Nhậm thì ở đó gần giống như một thành trấn nhộn nhịp.
Cho dù là để giải quyết các vấn đề sinh hoạt sau này của dân làng thôn Phi Vân hay là để tu luyện bản thân trong tương lai thì Lâm Diệp cũng chắc chắn phải đi đến đó một chuyến.
Nhưng trước mắt, Lâm Diệp vẫn còn một chuyện cần giải quyết, đó là vượt qua cửa ải quan trọng thứ hai của Thanh Vân Đại Đạo trong “Thông Thiên bí cảnh”…
Đến đêm, sau khi Hạ Chí thức giấc, cô bé bước ra khỏi phòng và nhìn Lâm Diệp đang bận rộn trong nhà bếp, cô bé im lặng một hồi lâu rồi nói: “Lâm Diệp! Ta muốn trở nên lớn mạnh hơn.”
Lâm Diệp ngẩn người, hắn nhanh nhẹn dọn từng món đã nấu xong lên bàn, rồi nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Hạ Chí, nói: “Tại sao lại có suy nghĩ như vậy?”
Hạ Chí nhếch môi: “Không tại sao cả.”
Sắc mặt của tiểu cô nương vẫn điềm tĩnh, nhưng lại chứa đựng một sự kiên định trước giờ chưa từng có trong đôi mắt đen ấy.
Lâm Diệp im lặng giây lát, nghĩ đến chuyện đã xảy ra vào ban ngày, hắn lờ mờ hiểu ra một chút, nói: “Vậy một nam một nữ không phải là người xấu.”
Hạ Chí lắc đầu nói: “Ta không biết thế nào là người tốt người xấu, ta chỉ biết rằng nếu không mạnh mẽ thì ta sẽ trở nên bị động khi gặp người lợi hại hơn mình, ta không thích kiểu bị động như thế.”
Lâm Diệp gật đầu: “Ta hiểu rồi.”
Hắn thật sự đã hiểu rõ, có lẽ thế giới quan của Hạ Chí rất đơn giản, nhưng cô bé có một sự quan sát rất nhạy bén và biết rất rõ mình đang cần gì.
Giống như hôm nay, khi Đại công tử Thạch Hiên bọn họ đến, ngay cả món ngon nhất Hạ Chí cũng không ăn mà quay đầu đi vào phòng.
Giây phút đó, cô bé chắc đã cảm nhận được mình không phải là đối thủ của Thạch Hiên nên chỉ có thể lựa chọn tạm thời rút lui.
Lâm Diệp vừa bới cơm cho Hạ Chí vừa hỏi: “Vậy ngươi định làm thế nào để trở nên mạnh hơn?”
Hạ Chí cầm đũa lên, suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Chiến đấu! Chỉ cần đấu với người lớn mạnh thì ta có thể nhanh chóng trở nên mạnh mẽ.”
Lâm Diệp nheo mắt, câu trả lời này nằm ngoài dự đoán của hắn và cũng khiến hắn vô cùng đau lòng, đây là cách trở nên mạnh mẽ trong bất lực.
Nếu có các sư môn trưởng bối chỉ dạy, nếu có các công pháp kế thừa lợi hại, nếu có nguồn tài nguyên tu luyện dồi dào thì ai lại chọn cách chiến đấu để làm cho bản thân mình trở nên mạnh mẽ hơn chứ?
Tiếc là cho dù Lâm Diệp hay Hạ Chí cũng đều là kẻ cô đơn, giống như một cặp cô nhi, chỉ có thể dựa vào chính mình.
Cuối cùng, Lâm Diệp quyết định, nói: “Chuyện này để từ từ nói sau, đợi mấy hôm nữa ta sẽ cho ngươi một câu trả lời.”
Hạ Chí gật đầu.
Cô bé chưa từng nghi ngờ hay chống đối với những quyết định của Lâm Diệp, đó là một sự tin tưởng tuyệt đối.
Cũng chính vì niềm tin ấy đã khiến cho Lâm Diệp âm thầm quyết định, đợi khi chuyện của thôn Phi Vân giải quyết xong thì chắc chắn sẽ dẫn Hạ Chí rời khỏi.
Trên đường đến thành Đông Lâm, cho dù là dùng cách gì hay phải trả giá thế nào thì cũng phải tìm cho cô bé con đường tu luyện tốt nhất.
Lâm Diệp hoàn toàn không mong muốn nhìn thấy Hạ Chí chém giết chiến đấu với kẻ thù lớn mạnh hơn, bởi như vậy thì quá nguy hiểm.
…
Chớp mắt cũng qua ba ngày trôi qua.
Đêm đến, Hạ Chí đã chìm vào giấc ngủ, ánh sao lơ lửng từ cửa sổ chiếu vào khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp điềm tĩnh của cô bé, tràn ngập hơi thở trong sáng ngây thơ.
Lâm Diệp ngồi xếp bằng, sự điềm tĩnh hiện lên trên khuôn mặt thanh tú.
Trong thức hải, từng sợi dây ý thức giống như thủy triều lao đến cánh cổng bí ẩn màu máu (Cổng Thông Thiên) vốn đang đứng yên sừng sững.
Vù!
Chỉ trong phút chốc, một cảm giác quen thuộc tràn ngập trong cơ thể hắn như thể hắn đang đi trong khoảng thời gian và không gian, vật đổi sao dời và trong cơn mê, hắn lại xuất hiện trong không gian bí ẩn đó.
Thanh Vân Đại Đạo thẳng tắp đi thẳng đến nơi xa, tận cùng là cổng Thông Thiên bí ẩn và cao ngất.
Lâm Diệp đứng trên Thanh Vân đại đạo nhìn mọi thứ xung quanh, trong lòng không khỏi bùi ngùi.
Đây chính là Thông Thiên bí cảnh, cũng không biết là bút tích của nhân vật nào.
Một làn sóng mờ mịt lặng lẽ ập đến, quét qua cơ thể Lâm Diệp trong phút chốc.
Ngay sau đó, một giọng nói lạnh lùng như băng, trống rỗng và vô cảm vang lên giữa trời đất:
“Cầu đạo giả! Cửa ai thứ hai của Thanh Vân Đại Đạo gọi là ‘Luyện thể’.
Ngươi có một trăm lẻ tám cơ hội vượt ải, mỗi một lần thất bại thì sẽ có ba ngày nghỉ ngơi chỉnh đốn.
Nếu một trăm lẻ tám lần đều thất bại thì xem như vượt ải thất bại và Thông Thiên bí cảnh sẽ lại rơi vào trạn thái phong ấn.”
“Ta hiểu rồi! Bắt đầu đi!”
Sắc mặt Lâm Diệp rất bình tĩnh, có một sự dứt khoát trong ánh mắt trong veo và sâu thẳm của hắn.
“Bắt đầu vượt ải!”
Cùng với giọng nói kia, chỉ thấy trên Thanh Vân Đại Đạo có một màn ánh sáng tuôn ra, tựa như biển cả mênh mông, sóng biển cuồng quét, dâng trào cuồn cuộn và ào ạt.
Lâm Diệp chưa kịp phản ứng gì thì đã thấy một vùng nước xoáy khổng lồ thoát ra khỏi bức màn sáng, giống như một lỗ đen, trong phút chốc nhấn chìm bóng dáng của Lâm Diệp.
“Cửa ải luyện thể bắt đầu.”
“Đia điểm, linh văn chiến cảnh, Hải lưu thiên trọng lãng.”
“Điều kiện thông qua ải là vượt qua ngàn lớp sóng lên đến đỉnh núi.”
…
Trong căn phòng tối tăm, Hạ Chí đang ngủ say bất chợt mở mắt, nhìn thấy dáng vẻ ngồi xếp bằng của Lâm Diệp, cô bé không kìm được nhắm mắt lại.
Nhưng giây phút đó, cô bé lại mở mắt, vẻ mặt hiện lên vẻ bối rối, trong cảm nhận của cô bé, Lâm Diệp như bốc hơi khỏi không khí, không để lại một chút hơi thở nào.
Nhưng vừa mở mắt ra đã thấy Lâm Diệp ở ngay trước mắt, điều này khiến Hạ Chí không khỏi kinh ngạc, cô bé mở to đôi mắt đen và nhìn chằm chằm Lâm Diệp rất lâu, sau khi xác định là hắn thật sự tồn tại thì mới nhắm mắt lại và bắt đầu ngủ.
Ngay khi nhắm mắt lại, cô bé cảm nhận mất đi hơi thở của Lâm Diệp, điều này khiến Hạ Chí lần đầu tiên cảm thấy buồn bực không tả được.
Một lúc lâu sau, tiểu cô nương mới chìm vào giấc ngủ.
…
Ầm ầm!
Tiếng nước chảy như sét đánh bên tai, chấn động điếc cả tai.
Khi Lâm Diệp mở mắt ra, thấy mình đã xuất hiện trong biển cả mênh mông vô tận, dòng nước xanh cuồn cuộn và giao nhau với bầu trời.
Ở khoảng cách chưa đầy ngàn thước có một ngọn núi sừng sững xuyên qua bầu trời, ngọn núi ấy vô cùng độc đáo, từng đợt sóng nước khổng lồ như những con rồng trắng từ trên đỉnh đổ xuống, ầm ầm trút xuống mặt biển, tạo ra tầng tầng lớp lớp những con sóng.
Nhìn ra xa giống như một ngọn “Thủy Sơn”, hàng trăm ngàn con sóng từ trên đỉnh núi đổ xuống thật ngoạn mục.
Cùng lúc đó, trong đầu Lâm Diệp xuất hiện rất nhiều thông tin vượt ải, hắn hiểu ngay rằng muốn vượt qua ải này thì phải đối mặt với những con sóng khổng lồ trút xuống và leo lên đỉnh núi.
Sắc mặt Lâm Diệp bỗng trở nên nghiêm nghị, giờ hắn chỉ mới tu luyện Chân Võ tứ trọng cảnh, muốn leo núi không khó, cái khó là làm sao để phá vỡ những thác nước đang trút xuống.
Không thể trốn tránh được.
Lâm Diệp xem xét kỹ, đỉnh núi vô cùng hiểm trở, có lẽ cao ngàn thước.
Những thác nước từ trên đỉnh đổ xuống giống như từng con rồng nước đang gầm gừ, hào hùng vô cùng.
Muốn leo lên đến đỉnh núi thì hoàn toàn không thể tránh khỏi những tác động của thác nước.
Có đến một trăm lẻ tám cơ hội vượt ải, có vẻ cũng không ít, nhưng Lâm Diệp hiểu rõ càng như vậy thì càng chứng tỏ ải này khó cực kỳ.
Lâm Diệp chắc chắn sẽ không lãng phí những cơ hội vượt ải này.
“Ở cửa ải này, chỉ sợ một điều duy nhất chính là làm sao để chống lại tác động của những thác nước đó.
Muốn leo núi thì chắc chắn phải vững, một khi bị tấn công thì đồng nghĩa với việc sẽ không vượt qua được ải này.”
“Ải này được gọi là Luyện thể, có lẽ chúng ta nên bắt đầu từ sức mạnh cơ thể, thậm chí là linh lực...!Hoặc có lẽ không có công dụng.”
Lâm Diệp đi về phía trước mới nhận ra mặc dù hắn không bay được nhưng khi đi trên mặt biển lại như bước trên mặt đất, không có cảm giác chìm xuống.
Đây có lẽ là một sự sắp xếp đặc biệt của “Linh văn chiến cảnh”.
Lâm Diệp không nghĩ ngợi nhiều nữa, cũng không vội leo núi, mà đi một vòng quanh ngọn núi quan sát kỹ lưỡng trong một giờ.
Không có đường tắt nào.
Sau khi xác nhận sự thật này, Lâm Diệp cũng dập tắt những ý nghĩ thủ đoạn, hắn cẩn thận đi đến chân núi.
Thác nước cuộn trào như tiếng rồng gầm gừ, từ trên đỉnh núi trút xuống với sức mạnh khủng khiếp làm tung tóe muôn vạn con sóng.
Ngay cả khi đứng dưới chân núi cũng khiến cho Lâm Diệp có cảm giác bí bách gần như nghẹt thở, hắn cố gắng vận chuyển linh lực trong cơ thể, kết quả là nhận ra linh lực trong cơ thể dường như đang bị trói buộc, hoàn toàn không thể nào điều khiển được.
Điều này càng chứng tỏ cửa ải này thử thách sức mạnh “Luyện thể”.
Hít một hơi thật sâu, Lâm Diệp ngẩng đầu nhìn cảnh tượng hùng vĩ, lòng đầy hăng hái.
Nếu có thể leo lên đỉnh núi chinh phục nó thì sẽ hài lòng biết bao nhiêu.
Không chút do dự, xương thịt gân cốt trên người Lâm Diệp giống như dây cung căng ra, từng bắp thịt cũng căng ra, sức mạnh của thể phách bị hắn ngưng tụ đến cực điểm giống như dây cung được kéo hết cỡ, sau đó hắn tiến lên phía trước, bước lên một tảng đá lởm chởm dưới chân núi.
Ầm!
Trong phút chốc, thác nước ào ạt đổ xuống rồi ập vào người Lâm Diệp, cơ thể Lâm Diệp lảo đảo, suýt nữa là bị cuốn trôi đi rồi.
Sự tấn công này quả là mạnh hơn đòn toàn lực của Chân Võ tam trọng cảnh.
Lâm Diệp thấy kinh ngạc trong lòng, mũi chân như móng vuốt sắt, hắn thể hiện kỹ xảo phát lực của vật nặng ngàn cân, đập mạnh vào bề mặt vào nham thạch rồi sau đó cơ thể mới ổn định.
Nhưng cho dù như vậy, hắn vẫn phải chịu tác động của thác nước mỗi phút mỗi giây, cảm giác như bị ai đó cầm một chiếc búa khổng lồ đập liên tục vào người, đau đớn không thể chịu đựng nổi.
Lâm Diệp hiểu rõ không thể đứng yên tại chỗ, nếu cứ tiếp tục như thế thì sớm muộn gì cũng kết thúc.
Hắn vừa nghiến răng vừa vươn hai cánh tay hướng về phía thác nước, mười ngón tay bám vào vách đá, đồng thời cơ thể tiến lên trước và leo lên.
Ầm! Ầm!
Nhưng mà, chỉ trong chốc lát, hai thác nước liên tiếp xông đến, Lâm Diệp còn chưa kịp phản ứng thì toàn thân đã bị bay ra ngoài rồi.
“Mẹ! Cũng khó quá đi mất.”
Cơ thể giữa không trung, Lâm Diệp không kìm được mắng chửi, ngay sau đó hắn trở lại Thanh Vân đại đạo “Thông thiên bí cảnh”.
“Cầu đạo giả! Vượt ải lần thứ nhất thất bại.”
Cùng lúc đó, giọng nói trống rỗng và lạnh lùng đó lại vang lên..
Danh Sách Chương: