Mục lục
Tổng Tài Thực Đáng Sợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên trong truyền đến thanh âm tán thưởng.

Chắc là hội nghị đã xong.

Tần Dịch Dương chậm rãi thả lỏng, căng thẳng trong lòng cũng chậm rãi giãn ra một chút, ánh mắt lộ ra chút mệt mỏi.

Dựa lưng vào ghế, hắn nhắm mắt lại, làm dịu đi mệt mỏi này. Gần nửa tháng nay mỗi ngày giấc ngủ của hắn cũng không vượt qua 3 – 4 tiếng, cả người phải dựa vào mấy ly café để chống đỡ thân thể, cũng may là chưa có hoàn toàn suy sụp.

“Hoàn thành việc này xong, sau đó nghỉ ngơi một hai ngày, bằng không ngài sai người đi sửa lại những văn bản này cho tốt.” Đôi mắt Lạc Thành hiện lên tia lo lắng, đi tới, dùng tiếng Trung nói.

Tại một căn phòng mang phong cách Tây Âu, có thể nghe được thứ tiếng Trung lưu loát, là chuyện thoải mái nhất.

“Người bên Trung Quốc thế nào rồi?” Thanh âm của Tần Dịch Dương bởi vì thả lỏng mà có chút tắc nghẹn, hé mở mị tử chậm rãi hỏi.

“Nếu là ngài đang nói đến Lam Đóa, thì hoàn hảo, không ngoài dự đoán, một mực chiếu cố Lâm tiểu thư, nếu là ngài đang nói đến người của Bruce bên kia, hiện tại tạm thời bọn chúng ở Trung Quốc không có động tĩnh gì. Sự kiện nhiễu loạn dân chúng đoạn (khoảng) thời gian trước đã xác nhận chính là một tay hắn gây ra, ngài hẳn là biết mất đi vị trí công tước đối với hắn mà nói là chuyện khó chấp nhận đến cỡ nào, người đàn ông này vốn thị huyết điên cuồng, điều mà hắn có duy nhất chính là kiêu ngạo, mà ngài lại phá hủy chính sự kiêu ngạo đó của hắn, cho dù hắn có hủy diệt cả hoàng gia thì cũng chưa đủ để lấp đầy phẫn hận.” Lạc Thành bình tĩnh phân tích.

Về phần tình hình của Hi Hi, hắn không cần nhiều lời, người đàn ông trước mắt này hiểu rõ hơn ai hết.

Đúng vậy, Tần Dịch Dương có thể nắm được mọi hành tung của nàng, cũng có thể quan sát mọi cảm xúc của nàng, nhìn nàng trong nửa năm này, ban đầu nàng thống khổ như thế nào đến bình thản, mãi cho đến bây giờ có vẻ lạc quan ôn nhu ẩn giấu trái tim tro tàn, tim hắn ê ẩm đau.

Mấy tháng này ở Anh, cuộc sống đúng là bị rung chuyển kịch liệt, không có một giây để thở dốc, càng không có tinh lực mà suy nghĩ đến chuyện khác. Hắn là hiện thân sự tôn thờ của dân chúng, đem ánh sáng bao phủ sự sợ hãi, hắn có nhiệm vụ bảo vệ cùng trấn an thần dân của chính mình.

Bruce bị trục xuất ra nước ngoài, ai cũng không biết được trải qua một lần dư luận phanh phui trước ánh sáng, sau đó hắn có thể ra tay tạo lên một vụ khủng bố nữa hay không. Cũng chính là lần phanh phui kia đã khiến mọi uy tín của hắn tại Anh bị sụp đổ, Tần Dịch Dương cùng hắn ta giao chiến đến bây giờ cũng chưa có máu me tàn bạo, gần nhất chỉ dùng khẩu chiến mà đem hắn từ vị trí cao cao tại thượng hất xuống đất.

Chuyện này đối với một người đàn ông trời sinh có tính tự phụ mà nói, nhất định là không thể chấp nhận.

“Cậu điều chỉnh một chút lộ trình, những chuyện gần đây đều giao cho cấp dưới làm, cậu về nước đi.” Ánh mắt thâm thúy của Tần Dịch Dương mở lớn, hoãn giọng mệnh lệnh: “Bảo vệ cô ấy thật tốt, biết phải làm gì rồi chứ?”

Mắt kính một tia sáng lóe lên, Lạc Thành hạ giọng: “Đã hiểu.”

Việc công tước đại nhân đang kế vị từng có một đoạn hôn nhân ngắn ngủi, đây là điều mà tất cả mọi người ở Anh đều biết, bất quá cũng bởi vì hiện tại công tước là độc thân, cho nên mọi người càng thêm chú ý đến người được tuyển chọn làm phu nhân bây giờ, mà không phải đi tìm tòi soi mói vợ trước của ngài đến tột cùng là người phụ nữ như thế nào, yêu cầu của hoàng gia thực hà khắc, nói như vậy người phụ nữ kia cũng không thể có uy hiếp gì đến vị trí công tước phu nhân.

Cũng chính là như vậy, Lâm Hi Hi mới có thể ở thành phố C an ổn cuộc sống lâu như vậy.

Nhưng là rất nhanh, sự yên tĩnh này đã bị phá vỡ.

Lily ở bên ngoài tránh né rất lâu mới phát hiện bên trong đã không còn động tĩnh, cô nhẹ nhàng đẩy cửa, rón ra rón rén đi tới, lúc này mới phát hiện Vinson đang tựa vào ghế mà ngủ, khuôn mặt anh tuấn như tượng điêu khắc, lộ ra mị lực thu hút khiến người ta không thể ngừng được.

Lòng cô chua xót, yêu thương bị kìm nén bấy lâu lại mạnh mẽ dâng trào.

Hắn ngủ thực sâu, như là đang suy tư chuyện gì, trong lúc ngủ mơ mày hơi nhíu lại, không thể buông ra.

Lily chậm rãi đi lên phía trước, ở bên cạnh hắn từ từ ngồi xuống, tới gần khuôn mặt hắn, cảm thụ được hơi thở của hắn. Cô không biết bản thân mình đã bị giam giữ trong phòng vẽ tranh bao nhiêu lâu, chính là vừa thoát ra đã có thể nhìn thấy hắn, loại cảm giác này, đã khiến cô cảm động đến rơi nước mắt.

“Em rất nhớ anh, Vinson....” Mắt cô chan chứa lệ, ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi của hắn.

Sân bay thành phố C, một chiếc máy bay chậm rãi hạ cánh, mang đến từng đợt gió xoáy thổi bay hỗn loạn bốn phía xung quanh.

Lạc Thành buông tài liệu trong tay xuống, từ giữa trời cao nhìn xuống thành phố này, ánh mắt xoẹt qua một tia phức tạp.

Lạc Thành đã trở lại thành phố C.

Một chiếc Porsche màu xanh ngọc bích chạy đến trước mặt, Lạc Thành ngồi vào, xe chậm rãi khởi động.

“Lâm tiểu thư vẫn cùng Lam tiểu thư ở trong khu nhà trọ của Lam tiểu thư, cho tới nay Lâm tiểu thư đều dùng tên giả đi kiểm tra thai kỳ, bởi vậy không có bản ghi chép cụ thể, cũng rất ít người biết được tin cô ấy mang thai, nhưng là tới gần thời gian sinh nở, nhất định sẽ có hệ thống đăng ký, Vương tử Bruce và Lan phu nhân đều có người giám sát ở Trung Quốc, chuyện này thực không có khả năng qua mắt được bọn họ, dù sao Lâm tiểu thư cũng đang mang trong mình huyết mạch của hoàng gia, hai bên cũng có thể không hề có động tĩnh, đương nhiên về toàn cục Lan phu nhân vẫn nể mặt công tước đại nhân, tuy rằng không có chấp nhận cô gái người Trung Quốc này, nhưng là đứa bé này nhất định phải mang về Anh.” Người đàn ông ngồi bên cạnh hắn, lẳng lặng báo cáo với hắn.

“Nói chuyện khác đi.” Lạc Thành thản nhiên ra lệnh, “Mấy chuyện này tôi đều đã rõ.”

Người đàn ông giật mình, ở Trung Quốc vẫn luôn luôn lo lắng ra tay cẩn trọng, giờ phút này lại nghe Lạc Thành nói mọi hành động của bọn họ đều bị người bên Anh biết được, cảm thấy kinh hãi, cũng đã không còn mấy tin tức để cung cấp nữa.

“Chúng tôi vẫn âm thầm phái người bảo hộ Lâm tiểu thư, tinh thần của cô ấy khá ổn, chúng ta phải liên hệ với cô ấy sao?” Người đàn ông dè dặt hỏi.

Lạc Thành hơi hơi nhíu mi, suy nghĩ một lát mới nói: “Không nên kinh động đến cô ấy.”

Cũng không được phép kinh động đến nàng.

Cô gái nhỏ bé kia, tâm tư đơn thuần như nước, căn bản không thể biết được cuộc sống của chính mình diễn ra như thế nào, quanh mình có người như thế nào quan tâm bảo hộ, có kẻ như thế nào uy hiếp, người nào lại như hổ rình mồi đối với nàng và đứa bé trong bụng nàng.

Quả thực điều quan trọng là không thể để cho người của Bruce biết được mọi chuyện ở nơi này.

Lạc Thành có chút lưỡng lự, không dám đưa ra quyết định, nửa năm không gặp, cô gái này đã phải kiên cường như thế nào để chống chọi mang đứa bé này sinh ra, cần có bao nhiêu dũng khí? Ở thời điểm mà nàng bị chồng của mình vô tình rũ bỏ, sau một đêm rơi vào tình cảnh hai bàn tay trắng, nàng như thế nào để có thể tiếp tục sống?

Ngón tay xoa xoa mi tâm, hắn cảm thấy được sự bi thảm của cuộc sống có thể khiến người ta đổ vỡ, bằng tình cảm, hắn không muốn làm ra cái chuyện tàn nhẫn như vậy, làm cho cô gái này ngay cả ham muốn sống sót cũng không có.

“Đi liên hệ với khoa phụ sản của bệnh viện mà cô ấy kiểm tra, xác định ngày sinh là khi nào, trước mắt khống chế tất cả những người đó.” Mắt Lạc Thành lóe lên một tia sáng không rõ ý tứ, tựa sâu vào ghế ngồi phía sau, nhìn phong cảnh vun vút lùi lại phía sau, không còn lại một chút dấu vết.

“Vâng, Lạc tiên sinh.” Người đàn ông đáp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK