Mục lục
Tổng Tài Thực Đáng Sợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Suốt cả đêm không ngủ. Ánh nắng sáng sớm xuyên thấu qua song cửa sổ sát sàn, Lâm Hi Hi đem càphê pha xong đặt trên bàn làm việc trong phòng chủ tịch, nhìn cũng không dám nhìn cái vị trí đó.

Nàng đi ra cửa, nháy mắt khi đi qua phòng họp thấy đôi mắt có chút sưng đỏ.

Khuôn mặt mỹ lệ, ánh mắt to trong veo, mặc dù dùng phấn tinh tế che đậy qua, nhưng vẫn không cách nào che giấu toàn bộ.

Nghĩ đến chuyện hôm qua, Lâm Hi Hi chậm rãi ôm lấy hai vai mình, trong ánh mắt tràn đầy yếu đuối.

Hắn nói qua, cũng biết, nàng không còn sạch sẽ.

Mang theo thân thể không sạch sẽ như vậy, nàng còn có thể hy vọng xa vời cái gì, có thể đổi lấy cái gì?

Một tia đau đớn nhỏ nhoi tiến vào trái tim, lần nữa tập kích nàng.

Lâm Hi Hi cười yếu ớt một cái, vẫn đẹp điên đảo lòng người như cũ, nàng cho rằng mình đau đớn cả đêm cũng không còn biết đau nữa chứ.

Cửa thang máy tầng trên cùng mở ra, Nguyễn Húc bước ra ngoài, vốn định hướng phía phòng làm việc của chủ tịch, nhìn thấy Lâm Hi Hi, bước chân cũng dừng lại.

Ánh mắt cũng dịu dàng rất nhiều: “Hi Hi, Dịch Dương đâu? Ở bên trong sao?”

Lâm Hi Hi lắc đầu: “Hình như còn chưa đến.”

Nguyễn Húc nhíu mày một cái, nhìn văn kiện trong tay, khép lại: “Có cuộc họp sắp mở, cô theo tôi đi lên trước, đợi lát nữa tôi gọi điện thoại nội bộ thông báo cho Dịch Dương là được rồi.”

Lâm Hi Hi nhất thời sáng tỏ.

Nàng đã hiểu, hội nghị sáng sớm thứ hai là các ngành hội nghị tổng kết, phòng thư kí quả thực mỗi lần đều phái người qua đây ghi chép, chẳng qua là trước kia đều là Nguyên Đồng phụ trách.

Những người còn lại đều chưa từng đụng vào một việc.

Nguyễn Húc vốn không muốn chạy đi thông báo những người khác, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn hơi mê man của nàng, bước chân lập tức bất động.

Trong mắt đào hoa có ý cười xẹt qua, hắn dùng mặt sau kẹp tài liệu chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: “Ngẩn ngơ cái gì đây?”

Lâm Hi Hi hoàn hồn, có điểm xấu hổ mà lắc đầu: “Tôi lập tức đi chuẩn bị.”

Đợi đến khi thu thập thỏa đáng cùng Nguyễn Húc lên lầu, hắn nhẹ giọng dặn dò chú ý ghi chép các hạng mục công việc của hội nghị, để nàng điền ra các khuôn mẫu trước kia rồi ghi lại.

Lâm Hi Hi gật đầu, vẻ mặt đơn thuần mà nhu thuận.

Trong nháy mắt khi đẩy cửa phòng họp ra, Nguyễn Húc nhìn người nàng một chút, kéo vai nàng một cái, thấp giọng nói: “Tôi thế nào lại cảm thấy em gầy đi nhỉ?”

Nói xong không chờ nàng trả lời, thu tay về, trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Lâm Hi Hi cũng giật mình, thấy hắn đi vào cửa, cũng vội mà theo vào.

Vừa nhấc mắt lên liền thấy người đàn ông ngồi cuối bàn dài, Lâm Hi Hi run lên một cái, ánh mắt trong veo ngưng mắt nhìn hắn, sớm nên nghĩ đến hắn sẽ không tới công ty muộn.

Thì ra hắn đã sớm ở phòng họp.

Công việc là công việc, hắn không muốn thấy nàng bị chuyện riêng ảnh hưởng.

Lâm Hi Hi thu hồi ánh mắt có chút run rẩy, chậm rãi xua tan những cảm xúc không nên tồn tại, chăm chú mở máy tính xách tay, ngón tay trắng mịn mảnh khảnh gõ lên bàn phím.

Tần Dịch Dương cũng liếc mắt nhìn cô gái nhỏ ngồi ở bên cạnh, thông minh, dịu dàng làm cho tim đập nhanh, nàng thậm chí không dám lộ ra lòng mình.

Mặc tâm tình, khuôn mặt nhỏ nhắn thỉnh thoảng có chút hoảng hốt.

Hội nghị tiến hành rất thuận lợi.

“Dương tổng, chủ tịch Nhạc thị gần đây bị kiện cáo cá nhân ảnh hưởng đến quản lý công ty, danh dự nhất định cũng bị tổn hại nặng nề, cho nên Hoành cơ ở Cao Chu trong cuộc đấu thầu không chút nghi ngờ giành được thắng lợi, nhưng mà tổng hợp tình huống trước mắt, xem ra, tình trạng của Hoành Cơ không lạc quan lắm, đây là phân tích tổng hợp thị trường của Cao Chu, ngài xem một chút.”

Một phần văn kiện đưa qua, ngón tay Lâm Hi Hi gõ bàn phím chậm một chút.

Ánh mắt Tần Dịch Dương đảo qua văn kiện, rồi đem để lại trên bàn.

“Xu hướng của thị trường không có vấn đề gì, nếu như cạnh tranh không phải là biện pháp, vậy thì đổi cách khác.” Giọng nói du dương của hắn vang lên trong phòng họp.

Nguyễn Húc sợ hết hồn, có chút kinh ngạc nhìn hành động kế tiếp của hắn.

“Không cạnh tranh, vậy thì làm như thế nào? Nhạc thị không có khả năng cùng Hoành cơ hợp tác!” Nguyễn Húc không nhịn được hỏi.

Ánh mắt bốn phía đều tập trung lại.

Tần Dịch Dương nhàn nhạt trầm mặc mấy giây, khóe miệng hiện lên một nụ cười, nhạt nhẽo mà hờ hững: “Tôi còn chưa quyết định, cái này vừa mới nghĩ ra, phòng khác tiếp tục đi.”

Lâm Hi Hi nhìn trong màn hình cái ô vuông nhỏ trống không, nhẹ gõ ba chữ: “Đợi quyết định.”

Ngón tay có chút run rẩy, nhắc tới Nhạc thị, nàng không có cách nào khống chế tâm tình.

“Trở về đem ghi chép phát ra cho tôi, chủ quản các ngành một bộ, chính cô cất giữ một bộ.” Hội nghị kết thúc đi ra phòng họp, vẻ mặt Tần Dịch Dương lạnh nhạt mà quay sang nói với Lâm Hi Hi.

Lâm Hi Hi dừng bước chân lại một chút, nhẹ giọng nói: “Vâng.”

Lâm Hi Hi không biết, vì sao Tần Dịch Dương lại để nàng điều tra tư liệu cơ bản của Nhạc thị.

Lên mạng tìm kiếm một lát, hơn nữa trước kia chính mình đối với thói quen làm việc giải quyết tranh chấp của Nhạc Phong, làm một phần báo cáo có chút thấp thỏm.

Tay có chút gấp rút, làm cho ánh mắt thâm thúy của Tần Dịch Dương quét qua mặt ngoài của báo cáo, nâng lên lần nữa, ngưng mắt nhìn cô gái nhỏ trước mắt.

Đôi mắt hắn như hồ sâu nhìn không thấy.

Ánh mắt Lâm Hi Hi né tránh, nhẹ nhàng cắn môi rồi lại thả ra, khó khăn mở miệng: “Tôi không thể làm báo cáo này…..không thể khiến ngài vừa lòng. Thực xin lỗi.”

Loại chuyện này vốn không phải là thế mạnh của nàng, cũng không nên cho nàng – một nhân viên nhỏ của phòng thư kí làm.

Khóe môi Tần Dịch Dương cũng gợi ra nụ cười, dị thường lãnh đạm.

“Không cần xin lỗi, những chỗ em khiến tôi không hài lòng quá nhiều, muốn sửa chữa cũng sửa chữa không hết.” Hắn ngồi trên ghế xoay không lạnh không nhạt nói.

Lâm Hi Hi hít thở không thông, khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ mang vài phần bi thương.

Nàng không muốn cãi cọ, chỉ muốn nhanh chút rời khỏi phòng làm việc.

“Biết vì sao tôi cho em điều tra Nhạc thị không?” Tần Dịch Dương cũng không đùa nàng nữa, nghiêm túc nói.

Lâm Hi Hi lắc đầu.

Tần Dịch Dương đứng dậy, thân thể cao ngất trong nháy mắt mang đến một tia bức bách, hắn bước đến bình nước uống, Lâm Hi Hi lập tức phản ứng, vội vàng đi tới, giúp hắn rót ly nước, xoay người dè dặt đưa cho hắn.

Tần Dịch Dương nhìn nàng một cái, tiếp nhận ly nước, nói tiếp: “Mạnh tay cùng liều mạng không phải là lựa chọn sáng suốt nhất, nền móng Nhạc Phong gây dựng không có khả năng dao động trong thời gian ngắn, cho nên phương thức trực tiếp nhất, chính là tự mình sử dụng.” hắn ngưng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, ánh mắt có tia dò xét nghiền ngẫm.

“Nghe nói đến việc thu mua chưa?”

Lâm Hi Hi gật đầu, tiện đà ngẩn ra, đôi mắt xinh đẹp chậm rãi trợn to.

Thu mua? Thu mua Nhạc thị sao?

Nàng suy nghĩ cẩn thận một chút, trong lòng bàn tay đều ngấm mồ hôi lạnh, một lúc lâu, rốt cuộc cho ra kết luận.

“Rất khó khăn”, nàng nhẹ giọng nói, có chút khiếp đảm, nhưng là chân thành, “Nhạc thị không giống xí nghiệp nhỏ như Hoành Cơ, cổ phần công ty rời rạc, vòng quay tiền gấp rút, Nhạc thị đưa vào hoạt động rất ổn, không có dễ dàng như vậy”

Tần Dịch Dương nhìn nàng, đem ly giấy đặt ở bình nước uống phía sau nàng, ánh mắt như hùng sư ẩn nấp.

“Quả thực là rất khó khăn…. tựa như khó khăn giống em.” Tiếng Tần Dịch Dương trầm thấp, ôm nàng vào ngực, tỉ mỉ vuốt ve.

Da thịt trên khuôn mặt non mịn, “Nhưng cũng không có nghĩa là không thể nào, chẳng qua là vấn đề sớm hay muộn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK