Ẩn trong bóng tối, Lâm Hi Hi trong chốc lát hiểu rõ ý đồ của Nhạc Phong, cũng hiểu rõ vì sao hai ngày nay Viện Y không trở về nhà, lòng nàng rối bời, trực tiếp hô: “Viện Y! Chạy mau đi!! Chạy mau lên! Đừng đến gần hắn! Đừng đến!”
Lâm Hi Hi ra sức giãy dụa, giọng nàng lộ rõ sự sợ hãi.
Tống Viện Y bị dọa, lúc này mới nhìn thấy Lâm Hi Hi, cô không hiểu vì sao lại thế này.
Cắn cắn môi, Tống Viện Y chần chừ bước vài bước, mở miệng nói: “Hi Hi, cậu cũng ở đây à? Mình biết cậu với lớp trưởng đang giận nhau, không phải cậu nói hai người đã chia tay rồi sao? Vậy…vậy cậu cũng không cần xen vào chuyện của mình và anh ấy…”
Tống Viện Y ấp úng nói câu đó, cô lo lắng nhưng lại rất thật lòng bày tỏ ý nghĩ.
Đúng vậy, trước đây lúc Hi Hi còn ở bên lớp trưởng, cô biết bọn họ yêu nhau, cũng chưa từng làm gì, chỉ là len lén mơ mộng, hiện nay bọn họ đã chia tay, vậy…vậy chẳng phải là cô sẽ có cơ hội sao?
“Viện Y…Không phải như thế, cậu nên tránh xa Nhạc Phong, hắn rất nguy hiểm!” Nước mắt Lâm Hi Hi tuôn tràn, liều mạng giải thích với cô. Thế nhưng Tống Viện Y vẫn do dự đứng yên một chỗ, tùy ý để Nhạc Phong tiến lại gần mình.
“A…Hi Hi, cô ấy không tin em,” Nhạc Phong đến gần Tống Viện Y, xoa xoa tóc cô, tươi cười quay về phía Lâm Hi Hi nói, “Hi Hi, em không phải đã thân mật với người đàn ông khác trước mặt anh sao? Hôm nay anh sẽ diễn lại cho em xem, được không? Em rất tốt với bạn đúng không, em cũng rất yêu thương cô ấy đúng không?”
“Đừng mà!!” Lâm Hi Hi hét to, cổ tay bị cà-vạt của hắn cứa nát, “Nhạc Phong, anh hận tôi thì cứ tìm tôi, anh không được đụng đến Viện Y, cô ấy không biết gì cả, anh không được tổn thương cô ấy! Không được!”
Tống Viện Y cũng bắt đầu thấy khó hiểu, cô mông lung ngẩng đầu, cũng nhìn Nhạc Phong với ánh mắt cảnh giác: “Hai người đang nói gì thế? Mình nghe không hiểu gì cả…!” Cô nhìn sang Nhạc Phong, hắn đang nở nụ cười nửa miệng, phần áo bên vai trái đột nhiên bị kéo xuống, lộ ra dây áo ngực bên trong.
“Lớp trưởng…lớp trưởng anh——–đừng mà! Anh muốn làm gì!” Tống Viện Y lúc này mới thấy sợ, cô thét chói tai nhằm bảo vệ chính mình, lòng tràn đầy sợ hãi.
“Viện Y…” giọng Lâm Hi Hi run run, nước mắt không ngừng rơi xuống, nàng liều mạng giãy dụa, vết buộc trên cổ tay lại càng siết chặt, nàng hướng về phía Nhạc Phong cầu xin, “Nhạc Phong, dừng lại! Tôi cầu xin anh dừng lại đi! Anh muốn tôi làm gì? Anh muốn tôi làm gì cũng được cả! Cô ấy không liên quan gì hết, cô ấy vô tội. Nhạc Phong, tôi cầu xin anh!”
Giọng nói của nàng bị vỡ vụn, ngập chìm trong đau thương và tuyệt vọng!
Trong không gian ẩm ướt trống trải vang lên tiếng thét chói tai, tiếng quần áo bị xé rách, còn có tiếng thở hào hển của dã thú.
Nhạc Phong không thèm để ý đến thân người nằm dưới mình, chỉ là nhìn âu yếm Hi Hi của hắn mà nở nụ cười, nhìn nàng đang khóc, nhìn cổ tay trắng nõn của nàng đang rướm máu, nhìn nàng tuyệt vọng đau lòng, nhìn dáng người hận không thể chết đi ngay lúc này của nàng, loại cảm giác kích thích này, càng ngày hắn càng thấy có hứng thú.
Mặt đất cáu bẩn, ẩm ướt, hơn hai mươi năm sống trên đời, có thể nói ngày hôm nay là ngày nàng đau lòng nhất, chính mắt nàng nhìn người bạn thân nhất của mình không ngừng gào thét giãy dụa, cô đang bị dã thú xâm hại, thân thể trắng nõn bị phơi bày, người đàn ông trên người như cầm thú không hề thương tiếc mà đoạt lấy. Viện Y thét lên tiếng kêu thảm thiết, đó là vết dao nhọn đâm sâu vào trái tim Lâm Hi Hi, kịch liệt đau đớn, không ngừng rỉ máu…
Xem thêm...