Mục lục
Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nương nương, nếu bệ hạ không gặp người thì phải làm sao? Chuyện của điện hạ khẳng định sẽ báo tới chỗ Hoàng Thượng." Đông Vũ nhẹ giọng nói.

Hoàng Thượng hiển nhiên vẫn chưa nhận được tin.

Nếu các nàng tới diện kiến trước, biết cách dùng từ, nói không chừng Hoàng Thượng sẽ ra mặt làm chủ.

Trịnh Phi nhíu mày, không nói gì, bước chân bên dưới không hề dừng lại.

Trong mắt Trinh Phi, mấy năm nay, đặc biệt là gần đây, Can Phong Đế càng không đàng hoàng, hoang dâm vô đạo, trên triều đình nếu không có Yến Thừa Tướng, nói không chừng đã loạn thành đoàn.

Chuyện của hoàng nhi, đi tìm hoàng đế trầm mê nữ sắc và luyện đan còn không bằng đi tìm tướng gia.

Chỉ là, tướng gia sẽ ra tay giúp đỡ sao?

Chuyện của Vân Như Tuyết...

Tướng gia chỉ sợ hận người Lý gia tới chết!

Tuy không rõ chuyện năm đó, nhưng bà có thể đoán được một ít, chuyện của Yến phu nhân năm đó, Can Phong Đế và Ninh gia không thoát được quan hệ.

Không nói việc đó, mấy năm nay Can Phong Đế cướp đoạt mỹ nhân khắp nơi, mà những người đó đều có dung mạo tương tự Đại tiểu thư Yến gia Yến Dung Hoa.

Yến Dung Hoa là nữ nhi thân sinh của Yến phu nhân trước, nội tình trong đó không cần nói cũng biết.

Chỉ sợ cái chết năm đó của Vân Như Tuyết có chỗ kỳ quặc!

Cho nên, hoàng nhi gặp nạn, tướng gia sẽ không ra tay giúp đỡ, điểm này Trinh Phi có thể khẳng định.

Bởi vậy, bà chỉ có thể dựa vào mình, ngoại trừ bản thân cũng chỉ trông cậy được vào nhà mẹ đẻ, còn cả người đứng về phía hoàng nhi.

Nhưng những người đó, tuy lúc này đứng cùng phía với hoàng nhi, bọn họ cũng có thể phản bội, tùy lúc ngã đầu về phía Lý Lân.

Trinh Phi nhanh chóng về cung của mình, vừa tới cửa lớn liền phân phó Đông Vũ: "Ngươi đi xem bá gia ở đâu?"

Bá gia là huynh trưởng của bà Dương Thành Bá.

Đông Vũ còn chưa kịp đáp lời, đã có cung nữ tới, uốn gối bẩm báo: "Nương nương, bá gia tới rồi."

Trinh Phi bất giác đi nhanh hơn, một bên hỏi: "Tới bao lâu rồi? Ở đâu?"

"Vừa tới, ma ma chưởng sự đã thỉnh bá gia ở thiên điện uống trà."

Trinh Phi không hỏi nữa, trực tiếp qua thiên điện.

"Nương nương." Thấy Trinh Phi tới, Thành Dương Bá vội đứng dậy hành lễ.

"Ca ca không cần đa lễ như vậy." Trinh Phi duỗi tay, đi qua ngồi xuống.

Đông Vũ mang theo một cung nữ khác lần nữa dâng trà và điểm tâm, sau đó khom người lui xuống.

"Bổn cung cũng đang định tìm ca ca, không ngờ ca ca đã tới." Trinh Phi không rảnh uống trà, nói, "Chuyện của Du Nhi ca ca biết rồi đúng không? Bổn cung vừa từ Trọng Hoa Điện trở về, Hoàng Thượng không chịu gặp mặt, vì thế chúng ta phải nghĩ cách khác."

Hoàng Thượng không gặp, Thành Dương Bá không hề cảm thấy kinh ngạc: "Ừ, ta vừa mới biết chuyện này, cũng vì chuyện này mà tới." Thời điểm biết tin vừa vặn ông ta còn ở trong cung, sợ nương nương sốt ruột lên lập tức tới cùng bà thương lượng, sau đó mới xuất cung.

"Hoàng nhi khẳng định không làm ra chuyện như vậy." Ngữ khí của Trinh Phi vô cùng chắc chắn, "Cho dù Tưởng Ngữ kia có làm ra chuyện gì chọc giận hoàng nhi, nhưng vì Tưởng gia, hoàng nhi tuyệt đối không làm ra chuyện như vậy. Sự tình khẳng định do mẫu tử Đoan Phi tính kế, cũng không biết Tam phòng Tưởng gia đang có thái độ gì."

Tính cách của nhi tử Trinh Phi hiểu rất rõ, hắn trước giờ không phải kẻ lỗ mãng làm bậy.

"Ta đoán rất có khả năng Tam phòng đã là người của Đại hoàng tử." Thành Dương Bá phỏng đoán, "Cho dù ta đoán sai, Tưởng gia kia khẳng định có ám đinh."

"Bổn cung cũng nghĩ như thế." Trinh Phi gật đầu, vẻ mặt ngưng trọng, "Tưởng Ngữ này chết dưới kiếm của người hầu bên cạnh hoàng nhi là sự thật, hiện giờ phải mau chóng cứu hoàng nhi ra."

Việc cứu người này vô cùng đơn giản, sự tình chỉ cần đổ hết cho kẻ hầu là được, chỉ là thế nhân nhìn vào vẫn sẽ cho rằng đó là ý của hoàng nhi.

Kẻ đứng phía sau chính là ác độc như thế, cho dù hoàng nhi được giải oan, nhưng hắn vẫn là kẻ vác tội danh trên lưng, bởi vì thế nhân nghĩ gì không phải là điều bọn họ có thể khống chế.

"Ta đã phân phó người tới Hình Bộ và Tưởng gia, lát nữa xuất cung ta sẽ đi tìm Tưởng đại nhân." Thành Dương Bá nói, "Ngoài cung đã có ta, nương nương không cần sốt ruột, bệ hạ bên này còn cần nương nương ổn định."

Trinh Phi gật đầu: "Thời điểm phái người đi ca ca nhớ cẩn thận hỏi thăm cửa hàng hai bên hay các hộ gia đình gần đó." Cho dù bọn họ đã an bài kỹ càng nhưng khó tránh sẽ có cá lọt lưới.

"Ừ, ta sẽ phái người dò xét." Thành Dương Bá gật đầu, "Cũng phải tra nha đầu và mấy tôi tớ bên cạnh Tưởng Tứ cô nương kia."

"Vất vả cho ca ca." Trinh Phi cảm tạ.

"Nương nương quá lời, đây là việc ta nên làm."

Trinh Phi là là nữ nhi Trương gia, Trương gia bọn họ và Trinh Phi, Ngũ hoàng tử là người cùng thuyền, một vinh đều vinh, một tổn cùng tổn.

Hơn nữa, hiện giờ dưới gối Hoàng Thượng chỉ có Đại hoàng tử Lý Lân và Ngũ hoàng tử Lý Du, Trương gia bọn họ đương nhiên nỗ lực duy trì Ngũ hoàng tử.

"Nếu chúng ta có thể bắt được nhược điểm của Lý Lân, vậy quyền chủ động liền thuộc về tay chúng ta." Đáy mắt Trinh Phi để lộ một tia lệ khí, "Chỉ là hiện tại ra tay sợ là không kịp rồi."

Thành Dương Bá nghĩ nghĩ, gật đầu tán đồng: "Ừ, hiện giờ quan trọng nhất là rửa sạch hàm oan cho điện hạ."

Lý Lân không phải kẻ ngốc, ngay lúc này chắc chắn sẽ vực dậy toàn bộ tinh thần, đề cao cảnh giác, hơn nữa đám người kia phân tán lực lượng hãm hại Lý Lân, khẳng định không thể tập trung tinh lực của Lý Du ra khỏi vũng bùn.

Trinh Phi gật đầu.

Sẽ có một ngày mẫu tử Đoan Phi phải trả giả!

"Bên phía Hoàng Hậu vẫn không có dấu hiệu lấy lại quyền quản lý lục cung sao?" Thành Dương Bá hỏi.

"Vẫn luôn tĩnh dưỡng." Trinh Phi trả lời.

"Trước kia Hoàng Hậu nương nương có vẻ nghiêng về phía Đại hoàng tử, nhưng sau này lại... Hoàng Hậu nương nương thay đổi thái độ, chỉ sợ là ý của Hoàng Thượng."

Trinh Phi lắc đầu, trầm ngâm: "Bổn cung cũng đã cân nhắc... Có điều, mặc kệ là ý của ai, Hoàng Hậu nương nương cứ tọa sơn quan hổ đấu, chỉ cần bà ta không nhúng tay vào, đối với chúng ta cũng là chuyện tốt."

Thành Dương Bá suy tư: "Bên phía Hoàng Hậu nương nương, nương nương cũng nên qua lại nhiều."

Tuy trước đây Chương Hoàng Hậu có khuynh hướng ủng hộ mẫu tử Đoan Phi Lý Lân, nhưng tâm người này ai có thể định được? Nói không chừng bà sẽ thay đổi chủ ý.

Tương lai mặc kệ là ai thượng vị, Chương Hoàng Hậu vẫn được tôn là Thái Hậu, nếu có thể được bà duy trì, đó là chuyện không gì tốt hơn.

Trinh Phi gật đầu.

Thành Dương Bá nói thêm vài câu liền đứng dậy cáo từ.

Trinh Phi ngồi một lúc rồi đứng dậy vào tẩm cung thay y phục.

.........................

"Phu nhân, người nhất định phải làm chủ cho Tứ cô nương, Tứ cô nương chết thật oan ức." Tưởng phủ, thân mẫu của Tưởng Ngữ Tú di nương nghiêng ngả lảo đảo chạy tới trước mặt Tưởng Tam phu nhân.

"Tứ nha đầu sao vậy?" Hạ nhân còn chưa kịp báo tin cho Tưởng Tam phu nhân, vì thế bà vẫn chưa biết Tưởng Ngữ xảy ra chuyện. Nghe Tú di nương nói xong, bà không khỏi kinh ngạc, "Tú di nương, ngươi nói cái gì? Tứ nha đầu bị làm sao?"

Tưởng Tam phu nhân một bên hỏi, một bên ra hiệu cho nha đầu đỡ Tú di nương ngồi xuống ghế thêu bên cạnh.

"Phu nhân..." Tú di nương khóc không thành tiếng, "Phu nhân, Tứ cô nương bị Ngũ hoàng tử giết."

"Cái gì?" Tưởng Tam phu nhân không tin mà cất cao thanh âm.

Ngũ hoàng tử giết Tưởng Ngữ!

Sao có thể? Đang êm đẹp Lý Du giết người của Tam phòng bọn họ làm gì?

Tú di nương khóc không thành tiếng, thương tâm tới tột cùng, nha đầu bên cạnh liền mở miệng đem sự tình kể lại.

"Đây..." Tưởng Tam phu nhân cả kinh, trong mắt cũng ngấn nước, hỏi lại xác nhận, "Tứ nha đầu thật sự... Thật sự xảy ra chuyện sao?"

Bà chỉ có hai nhi tử, không có nữ nhi, mà Tam phòng bọn họ chỉ có Tưởng Ngũ là cô nương con vợ lẽ, vì thế bà phá lệ yêu thương nàng, coi như nữ nhi thân sinh mà dạy dỗ.

Mười mấy năm qua, tình cảm đương nhiên sẽ có.

Nha đầu cũng rưng rưng gật đầu.

"Phu nhân, người phải làm chủ cho Tứ cô nương." Tú di nương khụt khịt cầu xin.

Bà chỉ có một nữ nhi, đời này chỉ trông cậy nữ nhi có thể gả vào gia đình tốt.

Không nghĩ nữ nhi lại đột nhiên gặp chuyện như vậy.

Kêu bà làm sao không thương tâm!

Nữ nhi tuy là con vợ lẽ nhưng lại tâm cao khí ngạo, tâm tư của nàng người làm mẫu thân này ẩn ẩn có thể đoán được.

Chỉ là Tưởng gia chắc chắn sẽ không đồng ý để một thứ nữ theo Đại cô nương gả tới Ngũ hoàng tử phủ, cho dù Đại lão gia và Đại phu nhân có quyết định này, Tam lão gia và Tam phu nhân cũng sẽ không đồng ý.

Cho nên, bà cũng không để trong lòng.

Nhưng điều bà không ngờ tới chính là, nữ nhi cứ như vậy mà chết dưới mũi kiếm của Ngũ hoàng tử.

Nữ nhi mới có mười bốn tuổi!

Nha đầu của Tứ di nương tiếp tục: "Phu nhân, di nương, bên ngoài có người đồn rằng, là Ngũ điện hạ coi trọng Tứ tiểu thư, Tứ tiểu thư lại cự tuyệt, vì thế Ngũ điện hạ mới tức giận giết chết Tứ tiểu thư."

Nước mắt trên khóe không ngừng rơi xuống, Tú di nương giơ tay che miệng lại, nức nở quỳ gối bên chân Tưởng Tam phu nhân: "Phu nhân..."

"Đứng lên đi." Tưởng Tam phu nhân sai nha đầu đỡ bà ta đứng dậy, lại nhìn nha đầu kia hỏi, "Người bên ngoài đồn đãi vậy sao?"

Nha đầu kia gật đầu: "Đúng vậy, rất nhiều người đồn như thế."

Tú di nương khóc lóc ngã vào lòng nha đầu, một câu cũng không nói được.

Tưởng Tam phu nhân suy xét một hồi, nói: "Ngươi trở về nghỉ ngơi đi, Tứ nha đầu không thể uổng mạng như vậy."

"Vâng, phu nhân." Tú di nương nức nở gật đầu.

"Chiếu cố di nương." Tưởng Tam phu nhân phân phó nha đầu một câu.

Nha đầu nhận lệnh, lập tức đỡ Tú di nương cả người mềm nhũn rời đi.

"Ngươi mau phái người đi tìm lão gia, xem lão gia nói thế nào." Tưởng Tam phu nhân phân phó nha đầu của mình.

Vì Tưởng gia nhẫn nhịn hay làm lớn một phen, việc này còn phải để lão gia quyết định, bà mới biết bước tiếp theo nên đi thế nào.

Nha đầu đáp, lập tức ra ngoài, vừa đi được một lát liền trở về, bẩm báo: "Phu nhân, lão gia cho người truyền lời nói lão gia đang tới Hình Bộ, cáo trạng cho Tứ tiểu thư, nói phu nhân nếu tiện thì cùng qua đó một chuyện."

Tưởng Tam phu nhân nghe vậy liền ngây ra, ngay sau đó hiểu ý mà đứng dậy: "Ta biết rồi."

Lão gia là muốn làm lớn chuyện này.

Lúc trước, lão di nương chết không rõ ràng, lão gia vẫn canh cánh trong lòng chuyện này, mấy năm nay còn bị Đại lão gia chèn ép, trong nhà lại có lão phu nhân. Chữ hiếu đi đầu, đương nhiên không tiện ầm ĩ.

Thay y phục, Tưởng Tam phu nhân vừa ra tới sân liền gặp Đại phu nhân đi tới, lập tức uốn gối hành lễ: "Đại tẩu."

"Tam đệ muội muốn ra ngoài sao?" Tưởng Đại phu nhân duỗi tay, ánh mắt đánh giá Tưởng Tam phu nhân một phen, cười hỏi.

Bên ngoài nháo thành như vậy, bà ta không biết sao? Hốc mắt Tưởng Tam phu nhân đỏ lên, duỗi tay cầm khăn xoa khóe mắt: "Muội vừa nghe hạ nhân bẩm báo nói Tứ nha đầu xảy ra chuyện, cho nên muội định ra ngoài xem nó gặp chuyện gì."

"Ta cũng vừa nghe tin tức, chúng ta vào phòng Tam đệ muội nói chuyện có tiện không?" Tưởng Đại phu nhân lộ vẻ mặt khổ sở.

"Đại tẩu, mời." Tưởng Tam phu nhân do dự, cuối cùng đáp.

Lão gia nói nếu tiện thì qua, nếu không tiện không đi cũng được.

Lão gia hẳn đã đoán được tình hình trong phủ.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, người Đại phòng đương nhiên muốn ổn định bọn họ trước.

Vào phòng, nha đầu dâng trà rồi lui ra ngoài cửa.

Tưởng Tam phu nhân để lộ vẻ mặt thống khổ, nức nở nói: "Lúc ra khỏi nhà còn đang êm đẹp, hiện tại lại gặp chuyện như vậy, nữ nhi đáng thương của ta..."

Chỉ là một con vợ lẽ mà thôi, làm bộ làm tịch cho ai xem chứ! Trong lòng Tưởng Đại phu nhân mắng một câu, bề ngoài lại thương tâm than thở: "Ý trời trêu người."

"Đang êm đẹp sao lại gặp chuyện thảm như vậy!" Tưởng Tam phu nhân khóc lóc, "Nữ nhi đáng thương của ta."

Thấy người trước mặt, Tưởng Tam phu nhân cũng không muốn tiếp tục im lặng ngồi cạnh, vì thế nói: "Ta vừa nghe hạ nhân bẩm báo nói Tam đệ tới Hình Bộ kêu oan, Tam đệ muội, sự tình liên quan tới Tưởng gia và Ngũ điện hạ, chờ Tam thúc trở về, muội nhớ khuyên nhủ thúc ấy."

Tưởng Tam phu nhân ngẩng đầu, hỏi: "Lời này của Đại tẩu là có ý gì?"

"Tính cách của Ngũ điện hạ, ta tin Tam thúc và Tam đệ muội cũng rõ ràng, ngài ấy là con rể của Tưởng gia ta, muội không biết bên ngoài đã đồn đãi gì đâu." Tưởng Đại phu nhân mang bộ dáng muốn tốt cho Tưởng Tam phu nhân, "Họ nói là Tứ nha đầu ở ngoài được nhào vào lòng, chọc giận Ngũ điện hạ. Đệ muội cũng có hai nhi tử, tương lai cũng phải thành thân... Nếu thanh danh Tưởng gia mất hết, tất cả chúng ta đều bị liên lụy."

"Ý của Đại tẩu là muốn một sự nhịn chín sự lành?" Tưởng Tam phu nhân cao giọng hỏi.

"Đây đều là vì Tưởng gia." Tưởng Đại phu nhân dùng ngữ khí sâu xa mà nói, "Ngũ điện hạ rốt cuộc cũng là hôn phu của Đại a đầu."

Bọn họ và Lý Du đã đứng cùng thuyền, chuyện này đương nhiên muốn một sự nhịn chín sự lành! Chẳng lẽ còn muốn đấu với Lý Du ngươi chết ta sống sao?

Tưởng Ngữ tuy đáng thương nhưng chung quy chỉ là cô nương con vợ lẽ, so sánh với Ngũ hoàng tử, một Tưởng Ngữ có đáng là gì?

Chuyện này, Tưởng gia bọn họ không muốn tố cáo, cố gắng bình ổn.

Chờ Ngũ hoàng tử tương lai vinh đăng đại vị, Tưởng gia họ còn thiếu chỗ tốt sao? Tam phòng cũng là người Tưởng gia, tới lúc đó còn thiếu chỗ tốt cho họ.

"Ý của đại tẩu là, Đại a đầu quý giá, Tứ nha đầu của ta là cỏ rác sao? Chúng ta cứ để nó chết không rõ ràng như vậy sao?" Tưởng Tam phu nhân giận tím mặt, "Tẩu nói Tứ nha đầu ở bên đường câu dẫn Ngũ điện hạ, nhưng muội lại nghe nói, là Ngũ điện hạ ở bên đường đùa giỡn Tứ nha đầu, đùa giỡn không được liền tức giận giết chết nó!"

"Tam đệ muội!" Tính tình Tưởng Đại phu nhân tuy tốt nhưng nghe lời này cũng phải nhíu mày, sắc mặt trở nên khó coi, "Bên ngoài sôi nổi thế nào cũng chỉ là lời đồn, nhưng sự thật rốt cuộc ra sao, chung quy đối với Tưởng gia đều không tốt, muội nghe Đại tẩu ta khẳng định sẽ không sai, đợi Tam thúc trở về, muội khuyên nhủ thúc ấy đi."

"Ý của Đại tẩu là vì Đại nha đầu, chúng ta phải nuốt cục tức này, để Tứ nha đầu chết không rõ ràng sao?" Tưởng Tam phu nhân lớn tiếng, "Tứ nha đầu tuy không phải nữ nhi thân sinh của muội nhưng muội coi nó như khuê nữ, tuy so với Đại a đầu thì có điểm thua kém, nhưng muội và lão gia đều coi nó như châu báu mà dưỡng dục, muội và lão gia quyết không nhìn nó uổng mạng như vậy!"

"Tam đệ muội muốn cắn chặt không bỏ?" Tưởng Đại phu nhân đen mặt.

"Giết người đền mạng, thiếu nợ phải trả tiền, đây là đạo lý không bao giờ thay đổi." Tưởng Tam phu nhân trầm giọng.

"Đúng là hồ đồ ngang bước!" Tưởng Đại phu nhân quát một tiếng, tức giận nhìn Tưởng Tam phu nhân, "Việc này náo loạn lên, tới lúc đó lời đồn nào cũng có, chẳng lẽ muội không vì tương lai của hai nhi tử mình mà suy nghĩ chút sao? Muội nói người ngoài kể rằng Ngũ điện hạ đùa giỡn Tứ nha đầu, lấy thân phận hoàng tử, có cô nương nào ngài ấy muốn mà không có được? Ngài ấy cơ khát tới mức ở bên đường đùa giỡn đường muội của vị hôn thê sao? Ngũ điện hạ không phải người thanh sắc khuyển mã! Bên ngoài còn đang truyền là Tứ nha đầu câu dẫn Ngũ điện hạ kìa! Tứ nha đầu do đệ muội dạy dỗ, muội ngẫm lại xem, việc này không ảnh hưởng tới hôn sự của hai chất nhi sao?"

Cho dù yêu thương thứ nữ thì tình cảm đó có thể so sánh với nhi tử thân sinh của mình sao?

Tưởng Tam phu nhân sửng sốt, ánh mắt lộ chút do dự, có điều ngoài miệng vẫn cứng rắn: "Đại tẩu đương nhiên hi vọng chúng ta một chuyện nhịn chín chuyện lành, chỉ là nếu chúng ta làm vậy, người ngoài không chừng sẽ nói ta và lão gia không màng sống chết của nữ nhi."

Bọn họ một chuyện nhịn chín chuyện lành, Ngũ hoàng tử liền khỏe mạnh không sao, lời đồn bên ngoài thế nào cũng có thể chậm rãi tiêu tán.

Ngũ hoàng tử tương lai thế nào, vinh quang đều thuộc về Đại phòng bọn họ, tới lúc đó trung cung Hoàng Hậu chính là thân khuê nữ của Đại phòng.

Mà Tam phòng bọn họ, chờ lão phu nhân đi rồi liền phân gia, tới cuối cùng sẽ trở thành bàng chi của Tưởng gia.

Chuyện này lão gia hiển nhiên có tính toán của riêng mình, bà chỉ cần theo ý của ông ấy là được.

"Tam đệ muội sao lại cố chấp như thế?" Sắc mặt Tưởng Đại phu nhân trầm như nước, "Đây cũng là ý của mẫu thân, chờ Tam thúc trở về, muội cố gắng khuyên nhủ thúc ấy, đều là người một nhà, Ngũ điện hạ là con rể của Tưởng gia chúng ta, người một nhà đương nhiên phải đứng cùng chiến tuyến, nếu chúng ta xảy ra nội chuyện, kẻ có lợi chỉ có người ngoài. Chuyện này nói không có là có kẻ đứng sau tính toán, chúng ta không chịu buông tha, đó không phải là vừa lòng kẻ đó sao? Thời điểm xảy ra chuyện, bên cạnh Tứ nha đầu chỉ có Tước Âm, nha đầu kia có tin được không? Đệ muội, hiện tại tốt nhất vẫn là phái người gọi Tam thúc trở về đi."

Tưởng Tam phu nhân rùng mình, nhưng ngoài mặt vẫn mạnh miệng: "Chuyện bên ngoài nào tới phiên muội xen chân, lão gia trước nay đều thương Tứ nha đầu, lúc này tới Hình Bộ ngài ấy khẳng định có tính toán, một nữ nhân như muội có thể biết cái gì mà ngăn cản."

Tưởng Đại phu nhân liếc nhìn bà ta một cái, nói: "Đệ muội tự mình suy nghĩ đi, đây cũng là ý của mẫu thân."

Thanh âm mang theo uy hiếp, nói xong liền đứng dậy.

Còn lấy lão phu nhân tới áp chế bọn họ? Tưởng Tam phu nhân cười lạnh, đứng dậy khom người: "Đại tẩu đi thong thả."

Tưởng Đại phu nhân siết chặt khăn tay ra ngoài, lúc này, một nha đầu vội vàng chạy tới: "Phu nhân, không xong rồi, Đại tiểu thư treo cổ tự tử."

Lỗ tai đột nhiên ong ong, Tưởng Đại phu nhân tựa hồ không thể đứng vững.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK