"Thay ta cảm tạ bá mẫu." Dung Hoa kêu Lê Hoa đưa nàng ta ra ngoài.
Được Nhan gia đón qua chơi, Dung Hoa không có chút cảm giác gì. Nhiều năm không quan tâm, hiện tại đột nhiên trở nên thân thiết, bọn họ còn không phải vì lợi ích hay sao? Cái hôm Hứa thị tới cửa, nàng đã biết.
"Tiểu thư, cuối cùng cũng có người chống lưng cho người rồi." Thạch ma ma tươi cười."
Dung Hoa nhìn bà, nhắc nhở: "Ma ma, mấy năm nay Quốc Công phủ cũng không chiếu cố ta, cho dù một câu hỏi thăm cũng chưa từng có."
Hốc mắt Thạch ma ma lại bắt đầu ươn ướt, đôi môi run rẩy muốn nói gì đó nhưng lại không thể bật thành tiếng.
Dung Hoa cũng không muốn tiếp tục chủ đề này, chỉ phân phó: "Ma ma, bà dẫn người thu dọn đồ đi, ngày mai chúng ta tới nhà cữu cữu."
"Vâng, lão nô đi ngay." Thạch ma ma, gật đầu, giơ tay xoa khóe mắt rồi dẫn người lui xuống.
Dung Hoa đứng dậy mang theo Túy Đồng tới thư phòng.
"Tiểu thư, người muốn từ hôn?" Tuy là câu hỏi nhưng ngữ khí vô cùng chắc chắn. "Túy Đồng biết Lâm Luật không phải người tốt, hắn không xứng với ngươi."
Dung Hoa khẽ cười: "Cháu trai của Thái hậu, Thế tử của Thành Quốc công phủ, khó trách bá mẫu và Lan di nương đều coi hắn như khối thịt béo bỡ, không biết tới cuối cùng Tứ tỷ tỷ và Lục muội muội ai có thể dành được đây?"
Chỉ mong Lan di nương đừng cô phụ kỳ vọng của nàng, tốt nhất là cùng Kỷ thị làm Diệp gia này trời long đất lở thì tốt.
"Tiểu thư, bọn họ tính kế hôn sự của người, người còn đùa giỡn được." Liên tưởng Lâm thế tử phong độ cùng khối thịt béo bở, Túy Đồng bật cười một tiếng.
Dung Hoa lại bày vẻ suy nghĩ nghiêm túc, gật đầu: "Rất hợp."
Túy Đồng cười khanh khách một lúc mới ngừng, sau đó mới mài mực cho Dung Hoa.
...................
Sáng sớm hôm sau, Nhan gia đưa xe ngựa tới đón Diệp Dung Hoa.
"Cố gắng hiếu thuận với cữu cữu cữu mẫu, phải biết nghe lời, hai ngày nữa ta sẽ phái người qua đón cháu." Diệp lão phu nhân từ ái dặn dò.
"Vâng, tổ mẫu." Dung Hoa gật đầu đồng ý rồi uốn gối cáo từ Diệp lão phu nhân và Kỷ thị.
Lần này tới Nhan gia, nàng chỉ mang theo Lê Hoa và Túy Đồng, còn Thạch ma ma tự mình ở lại trông coi Hải Đường uyển.
Khoảng cách từ Diệp phủ tới Nhan phủ không xa, xe ngựa đi khoảng nửa canh giờ thì dừng lại.
Xuống xe, bọn họ lại đổi sang nhuyễn kiệu đi thêm một lát.
"Mời biểu cô nương." Một ma ma mặc áo xanh tới đón Dung Hoa vào chính viện.
Vừa vào cửa, Nhan Chi Mẫn đang nói chuyện với Hứa thị lập tức đứng dậy, đi tới nắm tay Dung Hoa: "Biểu tỷ, tỷ cuối cùng cũng tới rồi."
Hai nhi tử ngồi cạnh Hứa thị cũng đứng dậy.
Dung Hoa nhìn nàng cười cười, sau đó hướng Hứa thị hành lễ: "Cữu mẫu."
"Mau đứng lên." Hứa thị khẽ cười, "Lại đây ngồi với mợ nào, trên đường có vất vả không?"
Dung Hoa trả lời: "Xe ngựa rất êm, không vất vả."
"Vậy thì tốt, cữu cữu con đã tới nha môn, buổi tối mới về, đây là đại biểu ca, nhị biểu ca và biểu muội Mẫn Chi của con." Hứa thị giới thiệu.
Bọn họ lập tức hành lễ với nhau.
"Ngày nào muội cũng mong biểu tỷ tới đây chơi." Nhan Mẫn Chi tươi cười.
Dung Hoa nhìn thoáng qua huynh muội bọn họ. Hai huynh đệ Nhan Thụy Chi, Nhan Tường Chi đều do Hứa thị sinh ra, bọn họ đều phong thần tuấn lãng, dáng vẻ đường đường. Còn Nhan Mẫn Chi, nàng ấy tuy chỉ mới mười ba tuổi nhưng hoa dung nguyệt mạo, khuynh quốc khuynh thành.
"Mẫu thân, khó có dịp biểu muội tới đây, con và đại ca sẽ cố gắng chiếu cố muội ấy." Nhan Tường Chi cười nói.
"Điều đó là đương nhiên, hai người các con phải chăm sóc biểu muội của mình, không được để con bé chịu chút ủy khuất." Hứa thị giả bộ nghiêm túc.
Nhan Thụy Chi và Nhan Tường Chi vội vàng đồng ý.
Hàn huyên một hồi, hai huynh đệ đứng dậy ra ngoài, Hứa thị cũng kéo tay Dung Hoa đứng dậy, nói: "Phòng của con khá gần với Mẫn Chi, tỷ muội hai đứa có thể thường xuyên trò chuyện."
"Đa tạ cữu mẫu."
Rất nhanh Hứa thị đã đưa nàng tới nơi, sân viện tuy không lớn nhưng trang trí khá tinh tế, bên trong còn trồng quế, mùi hương ngào ngạt tràn ngập không khí.
Hứa thị dặn dò: "Cứ coi đây là nhà của mình, có gì thiếu hay dùng không quen thì nói với ta, đừng khách khí."
"Vâng." Dung Hoa đáp.
Hứa thị kêu Nhan Mẫn Chi ở lại với nàng, dặn dò thêm mấy câu rồi rời đi.
Buổi tối Dung Hoa mới gặp cữu cữu Nhan Hằng, ông ta tuy đã năm mươi nhưng khuôn mặt vẫn tuấn nhã ôn hòa.
"Đã quen chưa?" Nhiều năm không gặp đứa cháu này, Nhan Hằng cảm thấy có chút mới lạ.
"Dạ rồi." Dung Hoa gật đầu.
"Vậy thì ở đây lâu một chút."
Dung Hoa ngoan ngoãn đáp lời.
Gần mười năm không quan tâm, cho nên Nhan Hằng cũng không nhiều lời.
...............
Hứa thị vô cùng quan tâm săn sóc Dung Hoa, nhưng nàng không hề cảm động, bởi vì nàng biết bà ta đang có mục đích phía sau.
Thoáng cái đã ba ngày trôi qua, Diệp gia phái người tới đón Dung Hoa về nhà, là thân cận của Diệp lão phu nhân Lý ma ma tự mình tới.
Hứa thị quyến luyến, tự mình đưa nàng ra cửa.
Dung Hoa vừa đi, Hứa thị như bỏ được chiếc mặt nạ, sống eo có thể đứng thẳng.
Trưởng tử quá thành thật, con thứ lại chơi bời lêu lổng, nữ nhi tuy xinh đẹp nhưng cuối cùng vẫn là con vợ lẽ, nếu không vì Nhan gia muốn thân cận Quốc Công phủ, bà sao có thể cúi đầu lấy lòng một tiểu nha đầu cơ chứ?
................
Trở về Diệp phủ, Dung Hoa đi thỉnh an Diệp lão phu nhân và Kỷ thị trước, sau đó mới mang Túy Đồng và Lê Hoa về Hải Đường uyển.
Vừa tới cửa, Diệp Di Nguyệt đã khóc lóc chạy tới, quỳ gối trước mặt Dung Hoa: "Ngũ tỷ tỷ, cầu xin tỷ cứu Lan di nương."
Cái này... Lan di nương động thủ rồi sao? Dung Hoa nhướng mày nhìn Diệp Di Nguyệt đang quỳ bên dưới, sau đó lại nhìn Thạch ma ma từ bên trong đi ra nghênh đón.
Bà thấp giọng: "Lan di nương bị lão phu nhân đánh rồi nhốt lại."
Thật đáng tiếc, Lan di nương lại không nháo Diệp phủ tới gà bay chó chạy!
Dung Hoa có chút thất vọng, đành nói: "Vào trong trước đi."
Nói xong, nàng vào qua người Diệp Di Nguyệt vào trong, nàng ta cũng vội lau nước mắt đứng dậy, để nha đầu dìu mình vào Hải Đường uyển.