"Liễu công tử? Liễu công tử nào?" Diệp lão phu nhân nhíu mày, "Dung nha đầu, cháu là tiểu thư khuê các, ra ngoài phải biết chú ý cử chỉ lời nói, không thể để mọi người nói cô nương Diệp gia ta không có giáo dưỡng."
Xem ra tai mắt của Kỷ thị không ít! Dung Hoa ngoan ngoãn đáp: "Vâng, cháu xin ghi nhớ lời tổ mẫu dạy bảo." Dung Hoa lại nhìn Kỷ thị, "Nhưng Liễu công tử là ân nhân cứu mạng của cháu, thánh nhân có nói tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo (1), huống hồ Liễu công tử có ơn rất lớn với cháu? Diệp gia là dòng dõi thư hương, cô nương Diệp gia ta há có thể là kẻ vong ân phụ nghĩa? Cho nên gặp được ân nhân, cháu gái đương nhiên phải khoản đãi một phen, hơn nữa bọn cháu cũng không phải trai đơn gái chiếc ở cùng một chỗ, bên cạnh có Túy Đồng và Lưu Tô cùng những hạ nhân khác, ngay cả tiểu nhị Lâu Ngoại Lâu cũng có mặt."
(1) Tích thủy chi ân, đương dũng tuyền tương báo: ơn bằng giọt nước, cũng coi bằng suối tuôn mà đáp đền.
Thứ danh môn vọng tộc, dòng dõi thư hương để ý nhất chính là thanh danh và lễ tiết, cho nên bọn họ sao có thể không chịu báo ân?
Diệp lão phu nhân lại không ngờ nàng nhắc lại chuyện cũ, gương mặt thoáng chốc hiện lên một tia tức giận. Bà ta ho một tiếng, rồi nói: "Nếu đã là ân nhân, khoản đãi là chuyện đương nhiên, nhưng cháu dù sao cũng là một cô nương, có muốn báo ân cũng nên mời người ta tới nhà, để đại bá, đại bá mẫu cháu ra mặt mới đúng."
"Kỳ thật bá mẫu có biết Liễu công tử, lần trước hai người còn gặp mặt." Dung Hoa cười cười nhìn Kỷ thị, "Bá mẫu còn nhớ không?"
"Vậy sao?" Diệp lão phu nhân ngạc nhiên nhìn kỷ thị, nếu đã biết thì nên nói rõ ràng, nhưng nàng ta chỉ úp úp mở mở!
"Ngũ nha đầu hôm qua đi gặp Liễu công tử sao? Mẫu thân, vị Liễu công tử kia con dâu quả thật đã gặp một lần, chính là cái hôm đi Tướng Quốc Tự." Kỷ thị giải thích một câu với Diệp lão phu nhân, sau đó liền nhíu mày nhìn Dung Hoa, "Tuy y là ân nhân của con nhưng con cũng không thể để mất quy cũ, nghe nói lúc đó không có Lâm thế tử bên cạnh, nói tới cùng thế tử cũng không phải người ngoài, để hắn chiêu đãi Liễu công tử là thích hợp nhất."
"Lâm thế tử?" Dung Hoa rũ mắt, u oán than, "Thái độ của Lâm gia là gì chứ? Mấy năm nay trong lòng tổ mẫu và bá mẫu hắn rõ hơn Dung Hoa, đừng nói hôn sự này chưa có lục lễ, kể cả có dặm hỏi trước cũng có thể xảy ra biến cố, hơn nữa, sau khi thành thân bái đường động phòng vẫn có khả năng hòa li. Thái độ của Lâm gia như thế, vị Lâm thế tử kia còn cùng muội muội của An Quốc Công phủ có đôi có cặp ra vào, Diệp Dung Hoa con nhất quyết không cúi đầu nhận quen biết với hắn!"
"Đứa nhỏ này, cháu nói lung tung gì thế?" Diệp lão phu nhân khẽ quát.
Sắc mặt Kỷ thị cũng lập tức thay đổi, vội khuyên: "Dung nha đầu,những lời này nói với người nhà nghe là được, nhưng nếu để người của Quốc Công phủ nghe thấy, chắc chắn sẽ xảy ra đại sự."
"Con ăn ngay nói thật, có gì phải sợ?" Dung Hoa ngẩng cao đầu.
"Lá gan của Ngũ muội muội hiện giờ càng lúc càng lớn." Diệp Di Châu chen vào một câu.
Diệp Di Nguyệt muốn lên tiếng nói giúp Lâm Luật, nhưng nghĩ tới bản thân là một cô nương lại đi nói chuyện cho hôn phu của đích tỷ thật khó coi, vì thế đành cắn chặt răng nuốt lời định nói xuống.
"Tính tình đứa nhỏ này thật giống Nhị thúc, trong mắt không thể chứa được một hạt cát nào." Kỷ thị đưa mắt nhìn Diệp lão phu nhân.
Nàng không sợ, nhưng một cô nương thanh danh bị hủy hoại, hôn ước bị bỏ, sự tình chắc chắn liên lụy tới tỷ muội trong nhà.
"Hay lắm!" Diệp lão phu nhân quát lớn một tiếng, "Về sau không cần để ý nhiều vậy nữa, ân này nếu muốn báo, chờ đại bá cháu và huynh trưởng về nhà lại mời y tới phủ, cảm tạ đàng hoàng."
Nói xong, bà ta quét mắt nhìn Diệp Di Châu và Diệp Di Nguyệt: "Tỷ muội ba đứa là nữ nhi của Diệp gia, tuyệt đối không thể bôi đen mặt mũi của mình."
Diệp lão phu nhân lại quay đầu nói chuyện với Dung Hoa: "Ngũ nha đầu không cần lo lắng, chuyện này đã có tổ mẫu làm chủ, chắc chắn sẽ không để cháu chịu bất cứ ủy khuất gì." Nhìn gương mặt này, qua thêm hai năm chắc chắn sẽ khuynh quốc khuynh thành, khẳng định sẽ lọt vào mắt của Hoàng Thượng, coi như đó là vận khí của Diệp gia, cũng là phúc khí của nàng.
Trong lòng Dung Hoa cười lạnh.
Cái gì là làm chủ cho nàng, không để nàng chịu ủy khuất? Với dung mạo này, xem ra bọn họ đã hạ chủ ý để nàng tiến cung tuyển tú!
Nghe lão phu nhân nói, Kỷ thị liền nở nụ cười: "Đúng rồi, mẫu thân, tối qua nghe lão gia nói Hoàng Thượng phái người tới Thương Châu truyền chỉ, triệu Chiêu Vương điện hạ hồi kinh." Xem ra tuyển tú năm sau sẽ không thiếu vị Chiêu vương gia này.
"Chiêu Vương?" Diệp lão phu nhân lập tức lấy lại tinh thần, "Cũng đúng, Chiêu Vương này rơi kinh lúc còn sáu tuổi, mới đó tới nay đã mười hai năm... Lần này Hoàng Thượng triệu Chiêu Vương hồi kinh chắc chắn để tuyển phi cho y."
Tuyển tú? Ngữ khí khác thường vừa rồi của Diệp lão phu nhân Diệp Di Nguyệt liền hiểu được một chút, ánh mắt lại nhìn khuôn mặt như tranh vẽ của Diệp Dung Hoa.
Tổ mẫu định để Ngũ tỷ tỷ đi tuyển tú sao?
Hôn sự với Lâm gia với Diệp gia mà nói đã là trèo cao, nếu Ngũ tỷ tỷ đi tuyển tú, vậy... Hôn sự với Lâm gia phải làm sao đây? Ánh mắt Diệp Di Nguyệt lập tức sáng rực.
Dung Hoa suy tư, đưa mắt nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Túy Đồng và Lưu Tô.
Có mặt ba cháu gái ở đây, Diệp lão phu nhân đương nhiên không tiếp tục đề tài này.
Kỷ thị thuận nước đẩy thuyền nhắc tới Ngọc di nương: "Nha đầu bà tử khó tránh khỏi hầu hạ không chu toàn, xưa nay Lan di nương và Ngọc di nương đi lại thân thiết, đúng lúc thân thể Lan di nương đã hồi phục, con dâu định để nàng ấy tới chỗ Ngọc di nương, nói chuyện để Ngọc di nương giải buồn. Lan di nương sinh dưỡng được Nguyệt nha đầu đương nhiên sẽ có kinh nghiệm hơn nhóm bà tử, có nàng ở cùng Ngọc di nương, con dâu cũng yên tâm, có điều... Lan di nương là người của nhị phòng, để nàng ấy tới Lại Ngọc các, sợ là không ổn..."
"Có gì mà không ổn? Kêu nàng ta dọn tới Lại Ngọc các, chiếu cố Ngọc di nương tử tế vào." Diệp lão phu nhân thấy Kỷ thị quan tâm hài tử trong bụng Ngọc di nương như thế, vô cùng hài lòng.
Diệp Di Nguyệt nhìn nụ cười trên mặt Kỷ thị, sắc mặt lập tức trắng bệch: "Tổ mẫu, bá mẫu, thân thể di nương còn chưa hồi phục, chỉ sợ..."
Diệp lão phu nhân dùng đôi mắt như hình viên đạn nhìn Diệp Di Nguyệt, nàng ta sợ hãi, lập tức im lặng.
Nói chuyện thêm một lát, Diệp lão phu nhân mới cho bọn họ ra về.
Ra khỏi phòng, Diệp Di Nguyệt nói thêm gì đó với Kỷ thị, rồi vội vàng chạy đi tìm Lan di nương.
Dung Hoa nhíu mày, Kỷ thị muốn mượn tay Lan di nương trừ bỏ hài tử trong bụng Ngọc di nương sao? Mưu tính của Kỷ thị chỉ sợ không đơn giản như thế!