Mục lục
Liệp Diễm Giang Hồ Mộng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỗ giao tiếp giữa Gia Lăng trấn và Long Tu trấn là nơi cao nhất của Vu Sơn. Ở đó có một cái động rất nổi tiếng với tên "Phong Khiếu"
Động này rất rộng, sâu tới bốn trăm thước, rộng hơn một trăm thước, cao chừng năm mươi thước, chỉ có một cửa ra vào duy nhất. Mỗi khi đêm xuống, gió lạnh nổi lên, từ trong động truyền ra âm thanh kêu khóc, vì vậy mới có tên "Phong Khiếu".
Có rất ít người tìm hiểu tại sao một cái động khi gió đêm thổi lại ẩn ước phát ra những âm thanh kêu khóc như vậy…
Theo như truyền thuyết thì có một tiên nữ si tình đã từng khóc ở đó. Giải thích này rõ ràng chẳng những đơn giản khoa trương như chuyện trong đống phân lấy được cục vàng mà còn thật buồn cười.
Hy Bình tìm vài lần cuối cùng cũng thấy chỗ Phong Khiếu động. Thiên tài này có vẻ có khuynh hướng hay lạc đường. Mãi đến lúc nửa đêm, hắn ở dưới chân núi nghe thấy tiếng kêu khóc phát ra. He he, quả nhiên theo đó tìm thì mới đến được. Mỗi tội trong động tối quá.
Ánh trăng không chiếu vào tận trong đấy, hắn bèn cất tiếng gọi to:" Uy uy, có ai ở trong không?"
"Có ai ở trong không?" Tiếng vọng vang trở lại.
Thiên tài Hy Bình bèn nghĩ:" Sao người này lại nói giống hệt ta, hơn nữa giọng nói cũng có phần giống ta, kỳ quái thật."
Sau đó một hồi, ở trong truyền ra âm thanh của nữ nhân:" Ngươi vào đi! Ngươi thật quá ngốc, đã đợi ngươi từ lâu rồi." Đó là âm thanh của Kim phát mĩ nữ. Sau đó là tiếng mắng mỏ của A Mật Y vang lên:" Hoàng Hy Bình, nhân gia đợi ngươi từ lâu lắm rồi, ngươi sao không tiến vào an ủi nữ nhân này."
Hy Bình nghĩ: hừm, ta cũng có vẻ giống Hoa Tiểu Ba, luôn bị muộn. 
Hắn bèn nói:" Bên trong tối quá. Ta sợ, các nàng ra đây gặp ta đi!"
Tiếng hắn lại vang vọng. Cuối cùng Lý Ngọc đáp:" Ta ra ngoài gặp ngươi!"
" Đa tạ, bên ngoài gió rất to. Lý Ngọc, nàng nhanh lên. Ta phải ngồi thấp xuống để tránh gió. Vì ước hội tối nay mà ta mặc rất ít y phục, để khi gặp cho nó tiện." Hy Bình ở bên ngoài làm vẻ co ro, ra dáng đúng là rất lạnh.
Lý Ngọc cầm đèn đi ra, nhìn thấy kẻ đang run rẩy dưới ánh trăng đúng là Hy Bình thì cười ngất:" Bộ dạng ngươi như thế này. Ngươi, ngươi muốn làm ta chết cười hả?"
Hy Bình thấy nàng đi ra, lập tức chạy đến, dựa vào nàng, ôm chặt lấy nói:" Lý Ngọc, ta cứ cảm giác thấy ở đây có nữ quỷ muốn lấy mạng của ta. Ta có một dự cảm không tốt. Lý Ngọc, thân thể nàng thật mềm, thật ấm."
" Ta không thích!" Lý Ngọc tức giận mắng, muốn đẩy hắn ra, nhưng lại thành bất động.
Hy Bình đáp:" Nàng vẫn nói là nữ nhân của ta, nhưng lại không để ta ôm ấp. Chỗ động tối này ta vừa lạnh vừa sợ, nên phải tìm nơi an toàn để dựa vào."
Lý Ngọc vẫn không nâng đèn lên, ngón tay duỗi ra nhẹ dí vào đầu hắn cười nói:" Ngươi thật là, như biến thành người khác. Khi nào thì thành thế này vậy!"
Hy Bình đột nhiên ngây ngốc hỏi:" Nàng thích vậy không?"
Lý Ngọc giật mình, u buồn hỏi:" Muốn nghe thật không?"
"Làm ơn mà."
" Ta thích ngươi ôm như ôm tiểu thư đến phát ngốc ra."
Hy Bình đáp:" A, thế này hả! Thế nàng có thích cách ta ôm ấp nàng thế này không?"
Lý Ngọc bỗng thấy mặt nóng bừng lên, nhẹ giọng thốt:" Thích."

***

Vào trong động, rẽ trái vài lần thì thấy một quầng ánh sáng. Minh Ngọc và Mộng cơ đều cầm đèn. Hy Bình đột nhiên hôn vào mặt Lý Ngọc một cái. Lý Ngọc ngượng cúi đầu. Hy Bình lại ôm nàng đi về phía ba người trong động.
A Mật Y nói:" Ngươi đến sớm nhỉ."
Hy Bình cất giọng thật thà:" Ta đến rất sớm, nhưng cái quỷ động này tìm mãi không ra, tìm đến nửa đêm cuối cùng ta mới đến được đây he he."
A Mật Y trợn mắt nói:" Ngươi còn không biết Phong Khiếu động nổi tiếng nhất Vu Sơn này sao?"
Hy Bình đáp:" Ta chỉ biết Thuỷ Liêm động của nữ nhân thôi."
A Mật Y lại trợn mắt nhìn hắn một cái nói:" Ngươi nghiêm túc đi."
" Ta tối nay đến đây, cũng chỉ là vì chuyện đó. Vì đấy là việc chính yêu ta phải làm."
A Mật Y đáp:" Ngươi … Không phải là ta."
Hy Bình trêu chọc:" Ta lại nghĩ là nàng."
Hắn bỏ Lý Ngọc ra, bước đến trước mặt Mộng Cơ. Nữ nhân này cao tầm một thước bảy, mũi cao mắt sâu. Hai con ngươi xanh biếc khác hẳn với người Trung Nguyên. Trên đầu tóc vàng rực như vầng thái dương, tràn đầy vẻ người ngoại quốc.
Hy Bình chưa từng nhìn thấy nữ nhân thế này. Hắn nói:" Ta đến theo ước hẹn của nàng. Để thêm phần thân mật với nàng, ta cũng thử nhuộm tóc vàng, nhưng dùng lòng đỏ trứng gà cho đến trứng chim cũng đều vô dụng. Nói ta nghe sao tóc nàng lại vàng như vậy?"
Mộng cơ cười khổ không nổi đáp:" Tóc ta từ khi sinh ra đã thế này rồi."
" Từ lúc sinh ra? Có người mới sinh ra tóc đã vàng sao? Nàng giống đầu con công hả? Ngàn vạn lần không một điểm hợp lý." Hy Bình phẫn nộ nói.
A Mật Y đáp:" Người như ngươi sinh ra cũng không có một điểm nào hợp lý."
Hy Bình không lý gì tới nàng ta. Tuy nàng ta cũng là một đại mĩ nữ, nhưng nữ nhân ngoại quốc này làm hắn hứng thú hơn. Hắn lại hỏi:" Tóc nàng từ lúc sinh ra đã vàng? Không hiểu lông ở chỗ đó…?" 
Tay hắn chỉ vào trong quần Mộng Cơ, sống sượng hỏi:" Cũng là mầu vàng sao?"
" Hừm, Hoàng Hy Bình, đồ mặt dày!" A Mật Y mắng. Biểu hiện lúc này của nàng giống hệt như một thiếu nữ đang giận dỗi.
Mộng Cơ lại thành thật trả lời:" Cũng mầu vàng, vàng rực, rất đẹp."
" Ặc ặc!" - Hy Bình hét lớn:" Nhanh cởi quần ra, để ta xem. Thật là kỳ quái!"
" Hoàng Hy Bình." Cả ba nữ nhân cùng hét lớn.
Hy Bình không hiểu:" Chuyện gì vậy?"
A Mật Y kéo ống tay áo của hắn như muốn rách ra, bộ dạng hung dữ lôi hắn đi xa sang một bên rồi dừng lại mắng nhỏ:" Ngươi xem bọn ta như không có mặt phải không?"
Hy Bình đáp:" Nàng phải nói chuyện tử tế với ta, không được kéo ta một sang bên thế này. Thế này nói chuyện nổi không?"
A Mật Y nói:" Ta không biết ngươi già mồm như thế."
" Thế thì có gì không tốt? Có gì nói thẳng ra đi."
A Mật Y đáp:" Ta không có lời nào nói với ngươi."
Hy Bình nói:" Thế nàng kéo ta qua đây làm gì?"
" Ta định hỏi chuyện quá khứ của ngươi, nên kéo ngươi qua đây thôi."
Hy Bình thầm nghĩ: Oa, ăn nói kiểu gì thế? Nhưng miệng hắn lại nói:" Nàng nghĩ nàng là người thế nào? Không có gì để nói, sao lại đợi ta ở đây?"
A Mật Y trừng mắt nhìn hắn, trong ánh sáng mờ tối, không thể nhìn rõ mặt hắn. Mặt nàng bỗng cúi xuống, hạ giọng thật thấp nói:" Ta không yên tâm ngươi và nàng ta gặp nhau, nàng ta là nữ nhân của Lạc Hùng, sao lại vô duyên vô cớ hẹn gặp ngươi."
Hy Bình nhẹ giọng hỏi:" Nàng lo lắng cho ta?" A Mật Y không nói gì.
Hy Bình lại nói:" Ta ôm nàng nhé?" A Mật Y lại cúi mặt thấp hơn.
Hai tay Hy Bình ôm lấy mông nàng kéo sát lại:" Không phải tại vì ta giống Lâm Khiếu Thiên chứ?"
Song thủ A Mật Y chống tay vào ngực hắn, như vẻ muốn đẩy hắn thoát ra.
Hắn khẽ dụng thêm lực ôm nàng chặt hơn, thở dài nói:" Cứ cho là ta nói sai, vậy nói tâm ý của nàng ra đi. Đã rất nhiều lần ta hy vọng nàng có thể quên được Lâm Khiếu Thiên. Hà, nếu nàng có thấy hắn, ta cũng không thể để nàng đi theo hắn, bởi vì ta chưa đền đáp nàng được chút gì."
A Mật Y đáp:" Ta và Lâm Khiếu Thiên tuyệt không có khả năng ở cùng một nơi."
" Nàng biết điều đó thì tốt, ta buông nàng ra, để nàng không phải đẩy ta ra nữa." Hắn nói đến đây thì phát giác sau lưng đã bị hai tay nàng bám chặt, hắn nghĩ thầm: Thật tuyệt, không biết tay nàng ta vòng ra sau lưng ta lúc nào? Hắn bèn hỏi:" Chuyện cũ của bọn ta, xem xem kim phát mĩ nhân đó có bỏ qua hay không?"
" Ngươi không phải là ước hẹn với nàng ta sao?"
" Tự nhiên vô sự hẹn ta, rõ là không có hảo tâm. Ta sẽ để nàng ta biết thế gian này không có thứ thuốc gọi là hối hận. Hừm, lão tử sẽ chơi chết nàng ta." Hy Bình cất giọng nửa giận dữ, nửa cuồng sắc nói.
A Mật Y ngẩng mặt lên hỏi:" Kỳ thật ngươi thích nàng ta phải không?"
Hy Bình cười ngất:" Ha ha, lại bị nàng nhìn ra."
" Ngươi …" A Mật Y vùng mạnh thoát khỏi tay hắn, bực bội quay người bước lại.
Hy Bình đứng phía sau lưng nhìn nàng, cười hehe nghĩ thầm: Sao nữ nhân hay trái tính thế nhỉ?
" Bọn ngươi bàn bạc xong chưa?" Khi Hy Bình bước đến gần, Mộng Cơ hỏi hắn có vẻ bất mãn.
Hy Bình vội lấp liếm:" Kì thật chưa kịp bàn bạc gì …"
Mộng Cơ ngắt lời hắn nói:" Ta hẹn riêng ngươi đến, ngươi sao lại để những người không biết lý lẽ đó đến theo hả?"
Hy Bình làm ra vẻ vô can cất giọng đáp:" Ta nghĩ càng nhiều người thì càng vui! Ai biết cô không thích cảnh náo nhiệt."
Mộng Cơ không biết đáp sao.
Hy Bình tiếp tục nói:" Đúng rồi, nàng trải thảm lông ra chưa?"
" Gì cơ?" Mộng Cơ không hiểu hỏi lại.
Hy Bình chỉ tay lên mặt đất đáp:" Làm chuyện này có thể ở trên mặt đất trần trụi này sao? Ta cứ tưởng nàng đã mua thảm lông tốt nhất đến đây trải ra đợi ta đến. Nguyên lai là nàng đùa cợt ta."
Mộng Cơ tuỳ tiện đáp:" Ta không nghĩ đến chuyện đó."
" Điều nàng không nghĩ đến còn nhiều lắm! Nữ nhân à." Tay Hy Bình đột nhiên vươn ra, hung bạo chụp lấy áo ngực nàng, kéo mạnh xuống xé ra. Đôi ngọc nhũ không an phận của nàng ta tuột ra ngoài.
Nàng hét lên giận dữ:" Hoàng Hy Bình, ngươi định làm gì vậy?"
Hy Bình cười đáp:" Rõ thế còn gì, Ta muốn yêu nàng, nàng không nhìn ra hay sao?"
Hắn chầm chầm tiến sát vào Mộng Cơ. Mộng Cơ không ngừng lùi lại, đến khi không lùi lại được nữa mới dừng bước.Nàng quay đầu lại nhìn. Nguyên lai trong động không ngờ có một cái đầm. Đầm cũng rất rộng, tầm trăm thước vuông, còn như sâu bao nhiêu thì chỉ quỷ mới biết.
Hy Bình hỏi:" Nàng có muốn biết cảm giác ngâm mình trong đó không?"
Mộng Cơ đáp:" Ta có ý tốt hẹn ngươi đến đây, ngươi lại đối xử với ta thế này sao?"
Hy Bình cười lớn:" Chính vì nàng có ý tốt nên ta mới cao hứng lên mà giúp nàng tắm rửa, nàng nói xem ta có phải loại nam nhân tốt không?"
Tim Mộng Cơ đập nhanh hẳn lên. Qua ánh sáng mờ, nàng thấy hai mắt Hy Bình ánh lên vẻ ác độc, giống hệt với khả năng ca hát của hắn, cùng là một dạng.
" Lạc Hùng chó kia để nàng câu dẫn ta cũng nên chọn chỗ tử tế chứ? Chỗ này lão tử không thoải mái. Nàng nhìn xem, đất bẩn, đá cứng, đầm sâu, thạch nhũ. Ta dù muốn, nhưng không có giường sao thể ân ái với tiểu thiếp của hắn đây? Quả thật làm ta khó chịu. Có thể tìm một chỗ nào tốt hơn không?"
" Ngươi biết gì mà nói?" Mộng Cơ bực tức nói.
Hy Bình nhẩy dựng lên, chỉ Mộng Cơ nói:" Ha, nàng ngực to mà não bé. Chuyện này đến hài tử lên ba cũng biết, nói gì đến thiên tài như ta. Đánh giá ta thấp quá lắm. Ta về đập cho thằng đầu lợn Lạc Hùng chó một trận."
Mộng Cơ bình tĩnh lại hỏi:" Hoàng Hy Bình, thanh đao vẫn đeo ở eo ngươi có mang đến không?"
Hy Bình đáp:" Mang chứ."
Mộng Cơ hỏi:" Sao ta lại không thấy?"
Hy Bình ngoảnh đầu nhìn Lý Ngọc cười một cái, rồi quay lại nhìn Mộng Cơ đáp:" Ta không muốn học người khác đơn đao phó hội, vì vậy ta mang đao giấu đi, thế nào? Ta có thông minh không?"
" Đáng tiếc là một chút thông minh ngươi cũng không có."
Chỉ thấy một đám người từ ngoài cửa động tiến vào, mang theo ba chiếc đèn, dẫn đầu chính là Quyền Hành.
" Không phải Lạc Hùng chó sao!" Hy Bình giật mình kêu lớn:" Mà lại là tên ái này."
Sau đó, hắn lại thấy trong tay Quyền Hành cầm chính là "Liệt Dương Chân Đao", vội kêu lên kinh hoàng:" Hả, sao đao của ta lại ở trong tay ngươi?"
Quyền Hành đáp:" Ngươi thật là ngu, mang đao đi rồi tuỳ tiện giấu vì tưởng rằng không có ai theo dõi hả? Ta mắt thấy ngươi giấu ở chỗ nào, sau khi ngươi đi rồi thì đến tìm thấy ngay."
Hy Bình nhìn Quyền Hành, lại nhìn tám kẻ đồng hành sau lưng hắn hỏi:" Có chuyện gì vậy? Ngươi luôn theo sau lưng ta, sao ta lại không biết nhỉ?"
Quyền Hành bỗng lộ ra vẻ bực mình mắng:" Ngươi thật quá ngu, tìm cái động này cũng không nổi, hại bọn ta cả ngày phải hết đi đông lại sang tây, lãng phí rất nhiều thời gian."
" Nhưng vì sao bọn ngươi lại đi theo ta?"
Quyền Hành đáp:" Vì thanh đao này!"
Hy Bình hỏi:" Ngươi nói ngươi vì thanh đao của ta?"
" Đúng vậy, vì ta muốn thanh đao này. Thanh đao này không phải của ngươi mà là của bọn ta."
Hy Bình than thở:" Sao nói nhiều lời thế? Ngươi muốn thanh đao này, cứ nói cho ta biết. Nếu ngươi nói ra ta không đưa ngươi cũng không được. Ngươi không nói ra, ta làm sao biết ngươi thích thanh đao này. Nếu mà ta biết ngươi thích, ta sẽ đưa cho ngươi ngay. Nhưng ngươi không nói …"
" Hoàng Hy Bình, ngươi nói đủ chưa? Không bực mình sao?" Quyền Hành thật sự không chịu nổi hỏi.
Hy Bình nghiêm mặt nói:" Ái nam ơi, đưa đao cho ta. Ta không tính toán với ngươi."
" Đao này không phải của ngươi, mà của người Ba Tư bọn ta." Mộng Cơ đột nhiên nói.
Hy Bình quay đầu nhìn nàng hỏi:" Nàng là tiểu thiếp của Lạc Hùng chó, hay là vú em của tên ái này?"
" Tên ái này là …" Mộng Cơ vội khép miệng lại vì nhận ra cách dùng từ của Hy Bình. Ôi, cách ăn nói của người Trung Nguyên quả thật không thuận. Nàng bèn chuyển lời đáp:" Ta là người của Quyền Hành."
Hy Bình bỗng nhiên hiểu ra nói:" Nguyên lai nàng chỉ thích con trai ái nam thôi, không lạ khi không có cảm giác gì với nam tử đường đường như ta, ha ha."
Quyền Hành đáp:" Hoàng Hy Bình, ngươi ăn nói tôn trọng một chút."
" Ta rất muốn tôn trọng, nhưng ta không tìm ra lý do gì để tôn trọng cả. Ngươi ăn trộm bảo đao của ta, sao lại bắt ta phải tôn trọng kẻ trộm, hơn nữa, ta vốn không bao giờ tôn trọng mấy tên ái nam. Quyền Hành, ta khuyên ngươi đặt đao xuống rồi bỏ đi, nếu không tên ái nam ngươi phải đổi lại tên."
Quyền Hành hỏi:" Nhưng ta lại muốn xem ngươi đổi tên ta là gì?"
Hy Bình cười:" Tử ái nam."
Quyền Hành chửi lớn:" Hoàng Hy Bình, tối nay ta nhất định phải biến ngươi thành quỷ hồn ở động Phong Khiếu."
Đứng sau Hy Bình là bọn ba người A Mật Y, lúc Quyền Hành cất tiếng chửi, bỗng kêu lớn …
" Không dễ thế đâu, nữ nhân ngốc ạ!" Thân thể Hy Bình quay mạnh lại, đưa tay chặn chưởng đao của Mộng Cơ đang lăng không đánh đến. Chân hắn đá lên, chính tại tiểu phúc (bụng dưới) của nàng. Mộng Cơ hét lên một tiếng bay ngược người lại, rơi xuống đầm nước.
Cùng lúc chín người bọn Quyền Hành đồng thời phát động công kích. Ba nữ nhân Thái Âm Giáo sau lưng Hy Bình tiến lên chặn lại đòn công kích đầu tiên của đám chín người.
Hy Bình chuyển thân, cười lạnh:" Ta đã từng nói, ai muốn giết ta, tất phải chết trước ta."
" Chưa chắc đã là thế."
" Ầm bùng bùng…." Âm thanh này tuyệt không phải do hai bên gây ra, có vẻ như là âm thanh của núi chuyển động. Hai bên đều cảm thấy mặt đất chấn động, đất trượt, đá tảng thi nhau rơi xuống….

Động đất?

Núi lở?

" Chạy ra ngoài đã rồi đánh tiếp." Hy Bình hét lớn. Tất cả mọi người đều chạy vội ra cửa động. Hy Bình chuyển thân cúi người vươn tay kéo Mộng Cơ đang bơi tới rồi điên cuồng chạy ra cửa động.

Ra chỗ cửa động, chỉ thấy ai ai cũng ngây ngốc, hắn cũng ngây người " Cửa vào động đã bị bịt kín."
" Bọn họ sao đi ra đây?"

***

Lạc Thiên dẫn theo tứ đại hộ pháp, tiềm phục tại bên ngoài cửa Phong Khiếu động. Lúc đó, Hy Bình vừa đi vào, bỗng thấy bọn chín người Quyền Hành xuất hiện tại cửa động, rồi cũng học theo chúng tiềm phục ở cửa động.
Hai bên im lặng hồi lâu. Bọn Quyền Hành tựa hồ nghe thấy tiếng người ở trong động. Còn Lạc Thiện không nghe được vì bọn họ ở cách xa cửa động hơn, chỉ có thể nghe tiếng gió gào.
Rồi Quyền Hành rón rén đi sâu vào trong động ….
Khi bọn Quyền Hành đã vào hẳn trong động, Ám Long trong đám tứ đại hộ pháp hỏi:" Thiếu chủ, bọn họ vào rồi, làm gì đây?"
Lạc Thiên trầm ngâm một hồi rồi đáp:" Cứ theo kế hoạch cũ mà làm, làm nổ địa lôi."
Tứ đại hộ pháp lập tức đứng lên. Lạc Thiên lại nói:" Để Phỉ Sa đi tốt hơn. Khinh công của nàng ta rất giỏi, khó ai bì được."
Lời hắn vừa dứt, một bóng nhân ảnh loé lên hướng vào trong động. Lạc Thiên nhìn bóng người đó nói:" Ta sẽ chôn sống Hoàng Hy Bình trong sơn động này."
Sơn Ưng nói:" Kế này của Minh Chủ quả nhiên rất tốt. Chỉ mất một nữ nhân mà giết được bao nhiêu địch nhân. Để Mộng Cơ dẫn dụ sắc lang đó vào động, sau đó nổ đá lấp cửa động, bịt kín lối ra vào duy nhất. Bọn họ một điểm sinh cơ cũng không còn. Kể cả sau này võ lâm tứ đại thế gia có biết, muốn cứu bọn chúng, cũng phải mất nửa tháng là ít mới có thể mở được cửa động. Minh chủ quả là túc trí đa mưu."
Lạc Thiên đáp:" Tam nữ của Thái Âm giáo cũng đến, không ngờ lại là thu hoạch ngoài dự tính. Nhưng bọn chín người Quyền Hành này thì hơi phiền phức. Bọn chúng luôn luôn hết lòng giúp đỡ Đại Địa Minh bọn ta, để bọn chúng chết không minh bạch như vậy, thật có điểm không thoả đáng."
Ám Long đáp:" Việc đã thế này, cũng không còn cách nào."
Bốn người chăm chú nhìn cửa động, bỗng thấy đất dưới chân rung lên kịch liệt, đồng thì hoảng sợ:" Địa chấn?"
Tiếp đó bọn chúng thấy cửa động đột nhiên sụp xuống, phảng phất như động Phong Khiếu này đã mòn từ lâu, tới giờ đột nhiên thần diệu xuất hiện núi lở mà sập? Hay cũng có thể vì tự sập?
Thật khéo là toàn bộ người trong động đều bị nhốt lại. Có phải là ông trời trợ giúp Đại Địa Minh?
" Ha ha." Lạc Thiên cười lớn.
Dương Y tới gần nói:" Phỉ Sa cũng bị chôn ở đó."
Thương Ưng nói:" Cũng chẳng còn cách nào. Không ai có thể ngờ chuyện này xảy ra, chỉ động đất một chút mà sụp cả sơn động. Xem ra muốn đào thông cửa động, đích xác phải mất hơn nửa tháng. Trong động chỉ có nước không, không có thực vật, người bằng sắt cũng chết."
Lạc Thiên đứng dậy noi:" Bọn ta về thôi! Nói cho cùng, mục đích của bọn ta đã đạt được, hơn nữa còn hoàn thành vượt mức. Thái Âm Giáo còn lại mỗi Âu Dương Đình Đình non tơ. Còn nữ nhân xinh đẹp Mộng Hương, ta chưa từng nhìn được mặt thật, thanh khiết chỉ thấy mà không làm được. Nàng Thái Âm Thánh nữ mới này, có thể chơi được. Dương Y, tối nay ta bồi tiếp ngươi.
Dương Y xuân tình đại phát, yêu kiều đáp:"
Đa tạ Thiếu minh chủ."
Lạc Thiên và tam đại hộ pháp quay lại Bắc Lăng trang. Hắn để Dương Y đợi hắn trong phòng rồi đi thẳng vào tẩm thất của Lạc Hùng.
Câu đầu tiên của Lạc Hùng là:"
Nhi tử, mọi việc thế nào?"
Lạc Thiên đáp:"
Phụ thân, xong rồi. Hoàng Hy Bình chắc chết rồi. A Mật Y, Lý Ngọc, Minh Ngọc của Thái Âm Giáo cũng bồi táng luôn ở đó."
"
Quá là hoàn hảo! Con trai, làm rất tốt." Lạc Hùng hoan hô.
"
Nhưng …" Lạc Thiên nói:" Chín người bọn Quyền Hành cũng bị chôn trong đó."
Lạc Hùng giật mình:"
Gì cơ? Họ cũng đến đó?"
"
Cũng bị chôn sống trong đó cùng với Hoàng Hy Bình."
Lạc Hùng vô lực ngồi xuống ghế, lẩm bẩm:"
Thật thê thảm, thế này thì làm sao ăn nói với Hoàng thượng?"
"
Ai? Hoàng thương? Phụ thân, người nói gì vậy?"
Lạc Hùng đáp:"
Quyền Khuynh Quốc chính là đương kim Hoàng thượng. Quyền Hành là tâm phúc của lão. Chuyện này thật khó nói với lão."
Lạc Thiên giật mình, một lúc mới nói:"
Phụ thân, kỳ thật cũng không phải lo quá, Hoàng thượng có thể không biết chuyện này. Hơn nữa, cửa động đó cũng không phải do bọn ta làm sập."
Lạc Hùng ngạc nhiên:"
Con kể chi tiết lại cho ta nghe."
Lạc Thiên bèn đem tất cả tường thuật lại.
Lạc Hùng nghe xong, trong lòng thoải mái nói:"
Xem ra Quyền Hành vì muốn nhanh chóng đoạt lấy lại đao nên đã đi theo Hoàng Hy Bình. Còn chuyện động bị sập, bọn ta cũng có cách bao biện. Động bị sụp vì địa chấn, bọn ta không thể không thừa nhận, tuy không làm cho người ta tin. Nhưng động bị sụp vì địa chấn, đến tận đây cũng còn thấy chấn động một ít. Ta nghĩ riêng chuyện đó cũng dễ giải thích nhiều rồi. Chuyện khó giải thích là Mộng Cơ vì cớ gì mà hẹn Hoàng Hy Bình đến Phong Khiếu Động?"
Lạc Thiên đáp:"
Phụ thân, chuyện này lại rất dễ giải thích, chính là nữ nhân quyến rũ nam nhân."
Lạc Hùng nói:"
Hay, con nói rất phải, nó vì nam nhân chết cũng là đáng, ha ha. Con trai, hiện tại chuyện Thái Âm giáo đã thành chuyện nhỏ. Thái Âm giáo và võ lâm tứ đại gia sắp tới nhất định bận rộn vì chuyện người chôn trong động. Bọn ta tạm thời không lý tới chúng, chuyển hướng đối phó Ngọc Xà môn."
Lạc Thiên cười:"
Phụ thân, con biết rồi. Kỳ thật con hiện tại không muốn triệt Thái Âm giáo. Con nghĩ con sẽ đáp ứng giúp đỡ Âu Dương Đình Đình. Rồi nàng ta thành nữ nhân của con. Như vậy, Thái Âm giáo chẳng phải là Đại Địa Minh sao?"
Lạc Hùng gật đầu:"
Đây là một chủ ý tuyệt diệu, phụ thân chúc con thành công, ôm mỹ nhân trở về."
"
Cám ơn phụ thân. Con về đây. Nữ nhân Dương Y đang đợi con. Con tối nay cao hứng, bồi tiếp nàng ta, nhân tiện để nàng ta giúp con luyện công." Lạc Thiên nói xong đi ra ngoài.
Lạc Hùng khóa cửa lại, cười lên sằng sặc, lẩm bẩm:"
A Mật Y, để xem ngươi còn có thể đem việc của ta nói ra không? Ông trời giết ngươi, ta không lấy làm lạ!".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK