Thời tiết lành lạnh rất thích hợp cho việc ngủ, nhưng hai ngày nay đã ngủ quá nhiều ở trên xe lửa, Tiêu Thanh Như cũng không cảm thấy mệt mỏi.
Chờ cho trong viện tử có động tĩnh, cô chuẩn bị rời giường.
Hứa Mục Chu đè cô lại, không cho Tiêu Thanh Như đứng dậy.
"Ngủ thêm một lát đi."
"Em đi hỗ trợ nấu cơm."
"Không cần đâu, bọn họ không nỡ để em làm đâu, anh cũng không nỡ."
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiêu Thanh Như trêu chọc anh, nói: "Người khác có cảm thấy anh cưới một cô dâu lười nhác hay không?"
Hứa Mục Chu hơi mở mắt, anh đáp: "Đã nói là cô dâu, không đi làm thì thế nào? Anh cũng không phải tìm bảo mẫu đâu mà."
"Mặc dù điều anh nói là sự thật nhưng em vẫn cảm thấy xấu hổ."
"Không sao đâu, cha mẹ biết nhân phẩm của em nên bọn họ sẽ không thay đổi quan điểm về em chỉ vì em làm ít việc đâu mà."
"Nếu để cho mẹ biết em ở đây chính là cơm dâng tới miệng, nói không chừng mẹ sẽ tiến hành giáo dục tư tưởng cho em mất thôi."
Hứa Mục Chu khẽ cười một tiếng, nói: "Không sao cả, đến lúc đó, em đẩy trách nhiệm lên người anh để anh lắng nghe mẹ giáo dục tư tưởng thay em."
"Đó vốn là trách nhiệm của anh mà."
Nếu không phải anh quấy rối thì cô đã rời giường từ lâu rồi.
Cánh tay của Hứa Mục Chu vòng qua eo cô siết chặt, anh nói: "Ở bên ngoài rất lạnh, em cứ nằm ở trong chăn thêm một lát đi. Hôm nay là tình huống đặc biệt, cha mẹ sẽ hiểu cho em thôi mà."
Quan sát thời gian, đã bốn giờ chiều rồi.
Tiêu Thanh Như thật sự nằm im.
Cô nghiêng người ngắm nhìn Hứa Mục Chu. Có thể là hai ngày nay, anh chưa được nghỉ ngơi đàng hoàng nên cô luôn cảm thấy dưới mắt của anh có quầng thâm.
Cô dùng lòng bàn tay vuốt ve, cô nói khẽ: "Anh ngủ thêm một lát đi. Nếu không thì anh sắp biến thành ông già mất thôi."
Trên xe lửa, rồng rắn lẫn lộn. Anh mang theo Tiêu Thanh Như đi xa nhà, ngay cả một giây, Hứa Mục Chu cũng không dám thả lỏng.
Ngay cả lúc đi vệ sinh, anh cũng phải đi cùng với cô.
Hiện tại, vất vả lắm anh mới có thể thả lỏng, Tiêu Thanh Như hy vọng anh có thể nghỉ ngơi thật tốt.
Anh vùi đầu ở trước n.g.ự.c Tiêu Thanh Như, Hứa Mục Chu lại ngủ thiếp đi.
Hơi thở ấm áp phả ra ở trên da, hơi ngứa ngáy. Cô sợ làm ảnh hưởng đến Hứa Mục Chu, Tiêu Thanh Như chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí lui ra từng chút một.
Anh phản ứng theo bản năng, cô nhích ra một chút, Hứa Mục Chu liền nhích tới một chút.
Cái dáng vẻ dính người này làm cho Tiêu Thanh Như cảm thấy vừa ngọt ngào lại vừa bất đắc dĩ.
Cô vội vàng dùng tay chống đỡ bộ n.g.ự.c của anh, nói: "Đừng lộn xộn."
Người đàn ông thật sự không nhúc nhích nữa, chính cái dáng vẻ ngoan ngoãn này làm cho đáy lòng Tiêu Thanh Như ngứa ngáy.
Cô duỗi tay ra sờ lên mái tóc đầu đinh của anh. Lúc tay vừa chạm vào đầu, Hứa Mục Chu không hề tỉnh dậy, ngược lại anh còn chìm vào giấc ngủ sâu hơn bởi vì sự trấn an của Tiêu Thanh Như.
Không có việc gì có thể làm, cô thưởng thức khuôn mặt đang ngủ say của người đàn ông nhà mình.
Phải công nhận là dánh dấp của Hứa Mục Chu rất ngon nghẻ. Nếu không thì lúc trước Tiêu Thanh Như cũng sẽ không bị anh mê hoặc.
Lúc này, khi ngắm nhìn kỹ càng, cô mới phát hiện ra lông mi của anh rất dài, mũi rất cao thẳng, bờ môi không mỏng cũng không dày, đường cong quai hàm rất rõ ràng...
Cô càng nhìn càng hài lòng, đàn ông vẫn phải dáng dấp cảnh đẹp ý vui một chút, mới có thể khiến cho tâm trạng của người nhìn tốt hơn.
Tiêu Thanh Như đột nhiên hiểu ra vì sao mình lại để anh làm loạn và vì sao mỗi lần ở trên giường cô đều phải chịu thua trước anh.
Cái gương mặt không thể bắt bẻ phối hợp với vóc dáng được rèn luyện nhiều năm thật sự làm cho người ta rất khó từ chối anh mà.
Hứa Mục Chu ngủ bao lâu, Tiêu Thanh Như nhìn anh ngủ bấy lâu.
Tỉnh lại ngay lập tức, anh tự nhiên đỡ lấy đôi chân dài tinh tế đang khoác qua eo mình.
Anh vuốt nhẹ một chút, cảm xúc vừa tinh tế lại vừa mịn màng.
Là xúc cảm đặc trưng đến từ cô vợ nhỏ của anh, hoàn toàn khác biệt với anh.
"Mấy giờ rồi?"
"Năm giờ rồi."
Thời gian ăn cơm tối của nhà họ Hứa là từ sáu giờ đến bảy giờ. Có thể là mọi người muốn để cho bọn họ nghỉ ngơi nhiều một chút nên lúc này còn chưa có ai đến gọi hai người ra ăn cơm.
Có điều, ngược lại là Tiêu Hoài Thư đã đi lên, Tiêu Thanh Như đã nghe được tiếng anh ấy đang nói chuyện phiếm với người lớn trong nhà.
Hai người nằm ở trên giường lề mề trong chốc lát, rốt cuộc cặp vợ chồng cũng rời giường.
Vốn dĩ mẹ Hứa còn muốn để bọn họ ngủ thêm một lát, cho nên bà ấy còn chưa xào rau.
Chào hỏi xong, bà ấy gọi Tiêu Thanh Như đến bên cạnh bếp lò nhóm củi: "Đợi mẹ xào hai món nữa là có thể ăn cơm rồi."
Ở trong viện tử, mọi người đều sử dụng bếp than. Lúc này, khi nhìn thấy bếp lò, Tiêu Thanh Như không khỏi hỏi: "Mẹ, củi dùng để đốt là từ đâu làm ra?"
"Đi xung quanh nông thôn để mua. Có điều, chúng ta hầu như sử dụng bếp than là nhiều nhất. Bây giờ không phải là Tết sao? Lúc nhà đông người, dùng bếp than nấu cơm không tiện, nên mẹ mới sử dụng cái bếp lò này."
Bếp than dùng để hầm đồ ăn rất thuận tiện.
Nhưng nếu muốn mấy món ăn một lúc thì hiển nhiên là bếp than không đủ chỗ để dùng.