Mục lục
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi thức dậy vào ngày hôm sau, Tiêu Thanh Như lười nấu bữa sáng nên đã mời Tống Viện tới căng tin giải quyết cái bụng.

Một cái màn thầu, một quả trứng gà, vừa dinh dưỡng lại ngon miệng.

Ăn xong, Tiêu Thanh Như đi làm, Tống Viện về nhà nói chuyện thẳng thắn với gia đình.

Vấn đề này cứ luôn đè nặng trái tim Tống Viện khiến cô ấy cảm thấy khó chịu.

Thò đầu ra là dao, rụt đầu vào cũng là dao, vậy chi bằng dứt khoát một lần cho xong.

Nói rồi sẽ không gặp áp lực tâm lý nữa, Tống Viện nghĩ thầm như vậy.

"Đừng căng thẳng, cho cậu biết một chuyện, thật ra cha mẹ cậu đã biết chuyện của cậu với Tần Bắc từ lâu rồi."

Vân Mộng Hạ Vũ

Tống Viện ngạc nhiên: "Trước giờ tớ chưa từng nhắc tới Tần Bắc trước mặt họ, sao họ biết được chứ?"

"Có thể là vô tình biết."

Tống Viện lại càng căng thẳng hơn: "Vậy mà bọn họ lại không nói với tớ, thậm chí còn làm bộ như chưa hề hay biết, cố tình xem tớ diễn kịch?"

Tiêu Thanh Như an ủi cô ấy: "Có lẽ bọn họ cũng giống như cậu, không biết nên mở lời thế nào."

"Ai nha, chuyện này... Nếu tớ cho họ thấy rõ thái độ của mình ngay từ lúc bắt đầu thì có lẽ mọi thứ đã không phức tạp như vậy."

Nhưng nếu nghĩ lại, lúc ấy Tần Bắc luôn tìm cách né tránh Tống Viện, cô ấy đâu thể cho cha mẹ thấy thái độ của mình được.

Đâu thể nói với bọn họ là cô ấy muốn theo đuổi Tần Bắc, hay là cả đời này chỉ yêu mình Tần Bắc?

Tống Viện lặng lẽ ghi nhớ món nợ của Tần Bắc.

Đợi sau này có cơ hội, cô ấy sẽ trừng phạt Tần Bắc.

Tiêu Thanh Như khẽ vỗ bả vai Tống Viện: "Tớ đi trước đây."

Tống Viện kéo tay cô: "Hay là cậu xin nghỉ hôm nay đi, có cậu ở đó chắc chắn cha mẹ sẽ không mắng tớ, tớ cũng sẽ tự tin hơn nữa."

"Tớ mới xin nghỉ khoảng thời gian trước rồi, nghỉ nhiều sẽ gây ảnh hưởng không tốt. Cô giáo Tống à, cậu hãy tự giải quyết chuyện của mình đi, tớ tin tưởng cậu."

Tống Viện nhìn Tiêu Thanh Như rời đi với ánh mắt ngóng trông.

Sau đó Tống Viện bước chậm về hướng nhà mình, tự xây dựng tâm lý vững chắc cho mình vô số lần, lúc này mới "thấy c.h.ế.t không sờn" bước vào cửa.

Thấy con gái cứ ấp úng vòng vo, mãi không chịu đi vào vấn đề chính, mẹ Tống hỏi: "Có phải con muốn nói chuyện con với Tần Bắc không?"

Tống Viện căng da đầu gật gật: "Bọn con đã hẹn hò."

"Cha mẹ biết."

Bởi vì đã biết tin từ chỗ Tiêu Thanh Như nên Tống Viện cũng không ngạc nhiên, chỉ hỏi: “Vậy cha mẹ nghĩ sao?”

“Cha mẹ còn nghĩ như nào được nữa, đối tượng là do con chọn, nếu chúng ta ngăn cấm, con có ghét với giận cha mẹ không?”

Tống Viện mím môi: “Con biết cha mẹ là muốn tốt cho con, từ nhỏ đến lớn con sống ở nhà luôn được cưng chiều, chưa từng chịu thiệt thòi ấm ức. Nếu con ghét hận cha mẹ chỉ vì chuyện này thì có khác gì đám người lòng lang dạ sói?”

Mắt mẹ Tống hiện ý cười: “Thì cũng sợ con còn trẻ, suy nghĩ chưa đủ chín chắn nên giận cha mẹ chứ sao?”

Mấy chuyện kiểu này mẹ Tống cũng nghe nói nhiều nên khi biết chuyện của con gái với Tần Bắc, bà ấy không lên tiếng phản đối vội.

Vì sợ mình làm quá lại gây ảnh hưởng tới quan hệ giữa các thành viên trong nhà.

Sau này, khi nghe chồng khuyên nhủ, bà ấy mới dần dần chấp nhận chuyện này.

Tống Viện liếc nhìn người cha vẫn im lặng từ đầu đến cuối, sau đó cẩn thận dò hỏi: “Nếu hai người không phản đối chuyện con hẹn hò với Tần Bắc thì… Hai người có nghĩ bọn con nên tiến thêm một bước nữa không?”

Ở thời buổi này, tốc độ kết hôn của mọi người rất nhanh.

Có một số người chỉ gặp nhau một lần trong cuộc hẹn xem mắt nào đó, thấy hợp sẽ tiến tới hôn nhân.

Tống Viện thấy mình và Tần Bắc yêu nhau cũng được mấy tháng, hơn nữa cả hai cũng quen nhau từ lâu, hiểu biết khá nhiều về nhau.

Nếu nói tiến thêm một bước cũng không phải không thể.

Tất nhiên với điều kiện tiên quyết là phải có sự ủng hộ từ gia đình.

Nếu không Tống Viện thà yêu đương với Tần Bắc cả đời, chỉ cần hai người được ở bên nhau, kết hôn hay không cũng chẳng quan trọng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK