Mục lục
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Mục Chu không đành lòng để Tiêu Thanh Như cứ ở trong nhà như vậy, ngày hôm sau anh để cô đi theo mẹ vợ đến nhà họ Phương.

Tiêu Thanh Như cảm thấy đi ra ngoài cũng có lợi cho thể xác và tinh thần, hơn nữa trong nhà có người chăm sóc Hứa Mục Chu, vì vậy cô liền yên tâm thoải mái đi.

Phương Kiến Quốc lái xe tới đón các cô, thật ra đã gạt bớt nhiều phiền phức.

Không có vợ bên cạnh, Hứa Mục Chu chỉ cảm thấy chỗ nào cũng không ổn.

Cả người giống như không có tinh thần, lúc tập luyện cũng không có lực như trước.

Mẹ Hứa ngồi dưới mái hiên vá áo, bà ấy nhìn thoáng qua liền nhận thấy tâm trạng không tốt của con trai.

“Con chăm chỉ tập luyện đi, sau này có thể cùng Thanh Như ra ngoài, chờ bụng con bé lớn hơn một chút, con còn phải xoa bóp chân, nấu cơm, không thể chờ con bé hầu hạ con.”

“Sinh con xong có rất nhiều vấn đề, cho ăn, đổi tã, dỗ con ngủ... Con đều phải giúp vợ mình.”

Nghe thấy lời mẹ nói, Hứa Mục Chu im lặng tập luyện thêm nửa tiếng.

Chẳng sợ không giúp được gì, cũng không thể kéo chân sau người ta!

Mẹ Hứa cười trộm, thằng nhóc này! Nếu không có Thanh Như, vậy anh phải làm sao đây?

Trong nhà người ta, con trai con dâu có tình cảm tốt, mẹ chồng có thể sẽ ghen, cố ý bắt lỗi con dâu.

Nhưng ở nhà họ Hứa, mẹ Hứa thật sự cảm kích Tiêu Thanh Như.

Nếu không có cô làm bạn, con trai bà ấy có thể khôi phục hay không cũng khó nói.

Nói không chừng, sau khi bị thương liền hoàn toàn sa sút

Có thể duy trì đến hôm nay, con dâu có công rất lớn!

Mẹ Hứa cảm thấy chỉ cần mình không già hồ đồ, đời này bà ấy sẽ đối xử tốt với con dâu.

Tiêu Thanh Như và mẹ Tiêu ở nhà họ Phương ăn cơm chiều rồi mới về, vưa xuống xe đã thấy Hứa Mục Chu đứng trước cửa, giống như hòn vọng phu nhìn về phía đầu hẻm.

Thấy ánh mắt trêu chọc của mẹ, khuôn mặt Tiêu Thanh Như không khỏi đỏ lên.

Người này sao không biết kiềm chế một chút!

“Tiểu Hứa sao lại ra ngoài rồi? Mau vào nhà, bên ngoài nhiều trẻ con, nếu như bị người khác đụng trúng sẽ không tốt.”

“Con muốn ra ngoài hít thở không khí, nghĩ mẹ và Thanh Như cũng sắp trở lại nên con thuận tiện đứng đây chờ hai người.”

Mẹ Tiêu cười nói: “Ở trước mặt mẹ mà còn pha trò như vậy hả?”

Hứa Mục Chu mỉm cười: “Vẫn là mẹ có ánh mắt tốt.”

“Mau vào nhà đi, bên ngoài trời lạnh mà anh còn không biết mặc nhiều quần áo một chút.” Tiêu Thanh Như sờ tay Hứa Mục Chu.

Bàn tay lạnh cóng, cũng không biết anh đã đứng ở đây bao lâu.

“Sức khỏe anh rất tốt, không có gì phải lo.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Hiện tại do anh còn trẻ, cho nên sức khỏe còn tốt, chờ anh già rồi lại nói lời này.”

Hứa Mục Chu biết vợ quan tâm mình, anh mỉm cười sờ đầu cô: “Anh không cố ý, vừa rồi ở trong sân đi bộ, mặc nhiều bất tiện lắm.”

Làm trò trước mặt người lớn, Tiêu Thanh Như không muốn nói nhiều: “Mau về nhà.”

“Ừm.” Hứa Mục Chu đỡ khung tập đi đi vào trong sân, Tiêu Thanh Như chậm rãi đi sau anh nửa bước, nếu có gì ngoài ý muốn cô cũng có thể kịp thời đỡ anh.

Người nhà họ Hứa vẫn chưa ăn cơm, nghe thấy hai mẹ con Tiêu Thanh Như đã ăn ở nhà họ Phương, lúc này mới bắt đầu động đũa.

Mẹ Tiêu thấy thông gia khách sáo như vậy, nghĩ thầm con gái ở nhà họ Hứa chắc chắn sẽ không có ủy khuất.

Dù sao người nhà họ Hứa biết phân rõ phải trái, lúc nào cũng suy nghĩ cho người khác, nhà chồng như vậy thật hiếm thấy.

Quan trọng nhất là con rể thật lòng yêu Thanh Như, có anh ở đây, mọi thứ đều ổn thỏa.

Năm sau, mẹ Tiêu ở lại Kinh Thị thêm một tuần.

Cuối cùng bà sợ mình ảnh hưởng đến sinh hoạt của nhà họ Hứa, lúc này mới trở về Tây Bắc.

Trước khi đi bà để lại cho Tiêu Thanh Như rất nhiều phiếu, để cô chăm sóc bản thân thật tốt, nên tiêu liền tiêu, không cần tiết kiệm.

Nếu không phải Tiêu Thanh Như liên tục từ chối, mẹ Tiêu còn muốn để lại tiền cho cô.

Trước đây Tiêu Thanh Như chưa được mười tám tuổi đã tham gia công tác, từ khi đó liền không còn xin tiền cha mẹ nữa.

Không ngờ đã gả cho người khác, mà còn muốn nhà mẹ đẻ giúp đỡ, trong lòng cô rất hụt hẫng.

Cũng vào lúc này, Tiêu Thanh Như cảm thấy mình nên suy xét con đường về sau nên đi như thế nào.

Nếu không cha mẹ mãi mãi không yên lòng về cô.

Cô không thể làm công việc trong nhà máy, đi đơn vị khác chỉ có thể dựa vào mối quan hệ trong nhà...

Tiêu Thanh Như đột nhiên bừng tỉnh, trừ bỏ khiêu vũ, cô giống như không còn kỹ năng nào nữa.

Hứa Mục Chu vừa nhìn liền hiểu suy nghĩ của Tiêu Thanh Như.

Anh nhìn thấy sự mê mang trên khuôn mặt cô.

Mặc dù cô không nói cái gì, Hứa Mục Chu cũng biết ngọn nguồn ở đâu: “Vợ ơi, em còn muốn tiếp tục khiêu vũ sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK