Thành Nam Cương lúc này đã trở thành trung tâm chiến tranh, tòa thành quan trọng nhất của Phong Nguyệt vương triều. Trong thành lúc này chỉ còn quân lính cùng dân tị nạn từ các nơi lân cận đến, bên ngoài biên giới bị Phong Quốc dẫn quân tàn phá.
Một toà thành vốn náo nhiệt, đông đúc, tuy không bằng nơi kinh đô sa hoa nhộn nhịp nhưng phần nào cũng có sức sống tràn trề đâu như hiện tại khắp nơi u ám mang theo tử khí dày đặc.
Nếu Phong Quốc tiến công đánh phá, thành Nam Cương chính là nơi chịu trận đầu tiên, thành Nam Cương sụp đổ các châu xung quanh liền liên lụy.
Khanh Khanh cùng Hắc Kết một đỏ một đen đi vào thành phá lệ nổi bật trong đám dân tị nạn bần hàm. Cổng thành từ phía Viên Châu xem ra còn dễ dãi nhưng không có nghĩa có thể tùy tiện vào tòa thành chiến lúc này. May mắn trước khi rời đi Hắc Kết có đến gặp Hàm Mộc Vân lấy một tấm thẻ bài phòng trừ vạn nhất họ bị ngăn ở cổng thành. Hai người lấy danh y sư trong cung phái đến thuận lợi vào thành.
Một binh sĩ canh gác cổng thành hăng hái dẫn đường hai người đến quân doanh.
Trong thành bị ảnh ửng mạnh từ chiến tranh nên mọi hoạt động thường lệ đều giảm sút, ví như phương tiện đi lại chỉ còn ngựa chiến trong doanh trại. Ngựa của nàng và Hắc Kết không được phép đưa vào thành khi chưa kiểm nghiệm, vậy nên hai người chỉ có thể đi bộ đến doanh trại cách cổng thành gần 5 dặm (1 dặm = 500m).
Đến cổng doanh, vị binh sĩ canh cổng thành khi nảy đến nói vài câu, đem lệnh bài đưa cho một binh sĩ khác phẩm cấp cao hơn. Binh sĩ phẩm cấp cao kia có chút nghi hoặc nhìn lệnh bài rồi lại nhìn Khanh Khanh và Hắc Kết
"Sao ta chưa từng nghe qua trong cung phái y sư đến?"
Binh sĩ gác cổng có lẽ là người mới không rõ chuyện "Có khi phái đến để chăm sóc tam vương gia, mấy hôm trước vương gia vừa bị thương đó sao?"
Binh sĩ phẩm cấp cao nhíu mày "Vương gia bị thương vào năm ngày trước, tính cả gữi tình báo có nhanh cũng chỉ vừa đến kinh hôm kia. Y sư lẽ nào bay từ kinh thành đến Nam Cương trong vòng hai ngày?"
Binh sĩ gác cổng giật mình "Vậy... Vậy lệnh bài này?"
Lệnh bài không phải giả nhưng Khanh Khanh và Hắc Kết đột nhiên xuất hiện như vậy quả thật rất khả nghi.
Binh sĩ phẩm cấp cao cầm lệnh bài đi tới trước mặt hai người "Các ngươi là y sư trong cung?"
Hắc Kết cười cười gật đầu "Chúng ta quả thật từ trong cung ra!" Từ trong cung ra cũng không có nghĩ nhất định là y sư, không phủ nhận cũng không xác nhận.
Binh sĩ cấp cao vẫn còn nghi ngờ "Các ngươi cởi bỏ đấu lạp xuống!"
Hắc Kết nhìn qua Khanh Khanh, thấy nàng không phản đối mà kéo đấu lạp xuống, y cũng cởi bỏ đấu lạp của mình.
Binh sĩ cấp cao nhìn thấy rõ mặt Khanh Khanh thoáng kinh ngạc sau đó lại nhíu mày "Người... Người là Lam cô nương?"
Khanh Khanh không quá bất ngờ "Ngươi biết ta?"
Binh sĩ cấp cao vội thu liễm ôm quyền cúi đầu "Tiểu nhân không biết là Lam cô nương, đã mạo phạm rồi!"
Hắn đứng thẳng người "Chỉ là tiểu nhân thắc mắc vì sao người đột nhiên lại đến. Tiểu nhân tưởng người sẽ đi cùng tam vương gia."
Khanh Khanh nói không nói gì, có lẽ lần trước đến đã từng gặp qua binh sĩ kia nên hắn mới nhận thức được nàng đi?!
Binh sĩ cấp cao dường như cũng biết tính cách nàng không hỏi gì thêm, hắn cho rằng nàng là người của Phong Nguyệt Vô Thần nên cho người dẫn nàng đi thẳng đến bên trong quân doanh, khu vực nơi ở của các tướng chỉ huy cấp cao.
Khanh Khanh cùng Hắc Kết theo binh sĩ dẫn đường vào nội doanh, trên đường đi thỉnh thoảng có vài binh sĩ, tướng sĩ để ý nhưng họ cũng chỉ nhìn qua với ánh mắt hiếu kì không đến bắt chuyện.
Binh sĩ dẫn đường đưa hai người đến một biệt viện lớn trong quân doanh. Biệt viện chính là nơi ở cũng như nơi tham luận bày binh bố trận của tam vương gia và một số vị tướng quân. Ở phía Nam biệt viện là cổng thành, giáp Phong Quốc, phía Đông cách bốn trượng là nơi ở của tất cả các binh sĩ trong quân doanh.
(4 trượng = 13,3m)
Vào được biệt viện Hắc Kết đuổi khéo binh sĩ dẫn đường đi.
"Nàng muốn đến gặp hắn?"
Khanh Khanh không tỏ thái độ gì, thực ra trong lòng nàng bây giờ rất rối, nàng không một lí do xuất hiện ở đây gặp Phong Nguyệt Vô Thần cũng không biết nói gì, không biết đối mặt với hắn ra sao.
Hắc Kết thấy nàng do dự, y nghĩ một chút "Mấy ngày trước Phong Nguyệt Vô Thần truy đuổi tàn quân Phong Quốc mà bị thương. Nàng không lo lắng chút gì sao?"
"Đó không phải là chuyện của năm ngày trước?!"
Hắc Kết lắc đầu cười "Vết thương đâu dễ lành lại như vậy. Đến cũng đã đến không thể tìm hắn nói rõ chuyện sao?"
Khanh Khanh im lặng, nói cái gì bây giờ? Thậm chí chuyện trước đây nàng còn chưa tự nhớ ra!
Khanh Khanh ngẩn đầu đột nhiên nhìn thấy phía trước xuất hiện một nữ tử quen thuộc, nàng ta vận thanh y tao nhã nói chuyện với một nam nhân bên cạnh dường như phân phó gì đó. Nam nhân kia ôm quyền rồi rời đi, hắn đi về phía này, con ngươi lộ vẻ kinh ngạc nhưng lại chỉ nhìn, đi lướt qua hai người.
Nữ tử thanh y nhìn thấy nàng cùng Hắc Kết, biểu cảm bình thản như đã biết trước nàng ở đây. Khóe môi nữ tử như có như không cong lên hình bán nguyệt, nhưng chỉ trong chớp mắt, khi nhìn kĩ nữ tử đã xoay người đi vào viện tử bên cạnh.
Hắc Kết nhìn thoánh qua Khanh Khanh, thấy nàng không có biểu cảm gì liền thở phào.
"Nàng ta là Liễu An Nhiên?"
Hắc Kết gật đầu "Đúng vậy, sao thế?"
Khanh Khanh lắc đầu.
Liễu An Nhiên đang đi phía trước đột nhiên ngừng lại, quay người nhìn nàng.
"Lam cô nương không vào sao?"
Khanh Khanh nhíu mày.
Nàng ta lại nói tiếp, cách một khoảng xa nhưng âm thanh lại rõ ràng "Ta còn tưởng người đến gặp vương gia."
Khanh Khanh nhìn nàng ta một lúc rồi cất bước đi về phía viện tử. Liễu An Nhiên này quả thật có chút không bình thường. Nàng có chút kì quái, đối với nàng ta nàng có cảm xúc gì đó rất khó nói thành lời, không có hảo cảm cũng không phải ghét.
Liễu An Nhiên thấy Khanh Khanh đi tới thì quay người tiếp tục đi, duy kì khoảng cách ba bước chân giữa hai người.
Viện tử này cũng không quá sa hoa tráng lệ, trong viện không có người hầu, thỉnh thoảng chỉ thấy vài thị vệ đi qua lại.
Liễu An Nhiên đi đến một căn phòng phía Tây thì dừng lại "Căn phòng này chính là nơi ở của tam vương gia."
Hắc Kết và nàng đều cảm thấy không thích hợp nhưng không rõ ràng không thích hợp chỗ nào.
Liễu An Nhiên thấy hai người nghi hoặc nhìn chỉ cười trừ, nàng ta đến mở cửa phòng, mùi thuốc nồng nặc từ trong phòng phả vào mặt làm người ta muốn nôn khan.
Liễu An Nhiên không nói gì đi vào trong, nàng ta dẫn hai người đi qua bức bình phong ngăn cách gian phòng ngủ với bên ngoài. Hai người dễ dàng nhìn thấy giường gỗ đơn sơ mà trên đó có một nam tử đang yên tĩnh nằm.
Nam tử kia không phải Phong Nguyệt Vô Thần thì là ai?!
Trong mắt Khanh Khanh thoáng qua tia hốt hoảng, nam nhân trên giường nhắm nghiền mắt tựa như ngủ say, dung nhan tái nhợt, không vì sự xâm nhập lãnh thổ của hai người mà thức tỉnh.
Nàng trăm nghĩ vạn nghĩ không nghĩ đến gặp lại chính là hoàn cảnh này!
Liễu An Nhiên cười nhạt, nàng ta thong thả thay hương đốt trong huân hương trên bàn cạnh giường "Đừng hốt hoảng như vậy, huynh ấy không có việc gì chỉ là ngủ một lát."
Nàng ta đem tro tàn gạt đi, phủi tay đứng dậy "Năm ngày trước huynh ấy truy đuổi tàn binh bị người khác đánh lén bị thương, trên mũi giáo có tẩm độc. Tuy không phải loại độc nguy hiểm gì nhưng vẫn phải mất thời gian bài trừ từ từ. Sợ lòng quân hoang mang nên chỉ nói ra ngoài rằng bị thương nhẹ. Mấy ngày nay Phong Quốc lại không ngừng khiêu khích, huynh ấy bận rộn ngày đêm không chịu nghỉ ngơi dẫn đến độc dược lan tràn nhanh hơn. Bọn ta khuyên nhủ huynh ấy không được đành cho huynh ấy dùng thuốc nghỉ ngơi một thời gian."
Liễu An Nhiên nhìn Khanh Khanh khẽ cười "Ngươi đã đến thì tốt, ở lại chăm sóc huynh ấy đi. Huynh ấy cần phải dùng thuốc thêm mấy ngày mới bài trừ được độc tố. Nếu huynh ấy tỉnh dậy ngươi khuyên một chút, có lẽ..."
Nàng ta dừng một chút đầy ý vị nhìn nàng "Có lẽ huynh ấy sẽ nghe lời ngươi. Đó cũng chỉ là vạn nhất, ta vẫn luôn đốt hương, huynh ấy không thể dễ dàng tỉnh như vậy. Phiền ngươi rồi!"