Chương 199
Người đàn ông nuốt nước miếng một cái mới nói: “Thứ nhất anh ta đã rời công ty một năm tình hình của công ty thế nào anh ta còn không biết làm sao tiếp quản được một tập đoàn lớn như Dương thị, thứ hai cổ phân trong tay anh ta cũng chỉ có ba mươi phần trăm ngang bằng với Dương tổng hiện tại của chúng ta không thể vượt quyên làm chủ tịch, thứ ba tôi nghe nói anh ta bị bệnh về thần kinh, đối lúc hay kích động để một người như thế làm chủ tịch tôi e sẽ làm khách hàng và đối tác sợ hãi.”
Giọng điệu của người này vô cùng sắc bén lại có chút châm chọc, ánh mắt khinh khinh nhìn về phía người ngồi xe lăn.
Chỉ là một phế nhân mà cũng đòi làm chủ tịch lý nào như vậy, đây là chuyện nực cười cỡ nào.
Dương Tử Hiên rất hài lòng với cách nói của Ngô Sơn, lại cho anh ta một ánh mắt tán dương.
Lời nói của hắn đã khiến không khí ở đây trở nên thinh lặng, không ai có lời nào phản bác lời của hắn, có người can đảm nhìn về phía ông Dương nhưng vừa nhìn lại lập tức cúi đầu xuống.
Dương Tử Sâm không tỏ vẻ gì, anh đã lường trước sẽ có người nói những lời này rồi, dĩ nhiên việc anh ngồi lên cái ghế chủ tịch này sẽ có người phản đối thậm chí là sợ hãi, đối với anh mà nói tình huống này chẳng có gì xa lạ, anh ở thương trường bao nhiêu năm còn hiếm lạ à.
Ông Dương hít một hơi lạnh, sau đó trâm giọng nói: “Điều thứ nhất cậu nói, tình hình của công ty tôi đã nói qua cho Tử Sâm rồi, mỗi một chuyện của công ty thăng bé đã nắm rõ mồn một, điều thứ hai, tôi đã chuyển nhượng cho Tử Sâm mười phần trăm cổ phần, hiện tại thằng bé là cổ đông lớn nhất trong đây, đủ tư cách ngồi lên chiếc ghế này, điều cuối cùng, giám đốc Ngô cậu nghe ai nói cháu trai tôi bị thần kinh?”
Câu cuối cùng ông Dương rít lạnh hỏi.
“Cái này, cái này…”
Ngô Sơn nhất thời cứng họng không biết phải trả lời làm sao, đưa ánh mắt về phía Dương Tử Hiên.
Mà lúc này Dương Tử Hiên đã rét lạnh cả người, hắn bị mười phần trăm cổ phần kia của ông Dương làm cho lạnh lẽo, hóa ra là như vậy, mấy ngày này hắn luôn thấy Dương Tử Sâm ra vào thư phòng của ông già này, hóa ra hai người này đã có chủ mưu từ trước.
Tin tức Dương Tử Sâm sẽ là chủ tịch tiếp theo của Dương thị đã được các báo mạng lan truyền khắp nơi, mặc dù Dương thị chưa có chính thức tuyên bố nhưng điều này đã chắc chắn nên bọn họ không thể bỏ qua tin tức này.
Buổi tối nhà họ Dương cũng tổ chức một buổi tiệc mừng Dương Tử Sâm lên chức, bữa tiệc này có người ăn trong vui vẻ có người lại ăn trong tức giận.
“Ba, vì sao ba lại giao chức chủ tịch cho Tử Sâm, thằng bé còn bệnh trong người sao có thể quản lý được Dương thị chứ, lại nói Tử Hiên không phải quản rất tốt sao, nếu ba muốn truyền chức thì cũng phải là…”
Nói đến đây bà Xuân lại bị ánh mắt lạnh lẽo của ông Dương quét tới, nằm mơ bà ta cũng không nghĩ sẽ có ngày Dương Tử Sâm quay lại công ty mà còn dưới chức chủ tịch.
Lão già kia vội vội vàng vàng giao chức cho Dương Tử Sâm là có ý gì? Bà Xuân trong lòng suy đoán.
Bàn cơm vì lời oán trách của bà Xuân mà lặng thinh, ông Dương lộ ra sắc mặt không vui lạnh lùng nói: “Ta cảm thấy ai xứng sẽ trao cho người đó, không ai được phép có ý kiến.”
“Nhưng mà ba…
Bà Xuân vẫn không cam tâm nhưng lại bị Dương Tử Hiên cản lại: “Mẹ đừng như vậy con cảm thấy anh hai vô cùng xứng đáng với vị trí này, sau này có anh hai làm chủ Dương thị rồi con cũng đỡ việc hơn không phải rất tốt sao, nào, anh hai, em kính anh một ly, mong anh có thể quản tốt Dương thị.”
Dứt lời hắn cũng cầm một ly rượu lên hướng về phía Dương Tử Sâm ở đối diện, trước mắt Dương Tử Sâm có một ly rượu vang màu đỏ anh cũng không ngại mà cầm lên cụng ly với hắn.
Hai anh em bề ngoài giống như rất thân thiết hòa thuận nhưng không ai biết trong lòng mỗi người nghĩ gì.
Nói là buổi tiệc nhưng đây chỉ là một bữa cơm gia đình bình thường nên ngoài bà Xuân ban đầu bất mãn ra không ai nói thêm câu nào nữa, bữa cơm này ai ăn ngon vẫn ăn ngon, ai khó nuốt vẫn cứ ăn không trôi, thế nên bà Xuân lại là người rời bữa cơm đầu tiên, Dương Tử Hiên ngược lại còn ở lại đến phút cuối cùng, trong lúc ăn thỉnh thoảng lại như có như không nói vài câu mang tính chất khách sáo với Dương Tử Sâm.
Lại nói bà Xuân vê đến phòng không nhịn được ném đi một số thứ chướng mắt trên bàn, vừa ném vừa mắng không khác nào Dương Tử Sâm trước kia.
“Khốn kiếp, lão già khốn kiếp, lúc nào cũng Dương Tử Sâm, Dương Tử Sâm, nó đã tàn rồi ông ta còn coi trọng nó thế sao, đáng lẽ ra năm đó nó nên chết, nên chết mới phải, aaaa, đi chết hết đi.”
Bà Xuân măng không ngừng nghỉ cũng không biết mệt là gì, Dương Tử Hiên đi vào bà ta cũng không biết.
Hắn nhìn đống lộn xộn dưới đất lại nhìn mẹ mình điên cuồng ném đồ mày kiếm không khỏi nhíu lại: “Mẹ tức giận có ích gì?”
“Tử Hiên.”
Bà Xuân nghe thấy giọng con trai mới dừng ném đồ vội vàng đi đến chỗ hắn hỏi: “Con trai mau nói cho mẹ biết đây là có chuyện gì? Lão già kia sao lại để Dương Tử Sâm lên làm chủ tịch?”
“Mẹ bình tĩnh trước đã chuyện này con cũng chỉ mới biết sáng nay thôi, cũng không hiểu ông già nghĩ gì.”
Dương Tử Hiên hừ lạnh nói.