Mục lục
Cô vợ gả thay của tổng tài tàn tật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 280

Màn giới thiệu của MC ngắn gọn xúc tích chỉ ba phút sau liền hô lên: “Mời cô dâu chú rể tiến vào lễ đường”Chỉ chờ có thể Dương Tử Sâm liền nắm tay cô từng bước đi lên lễ đường, khuôn mặt của hai người đều ngập tràn hạnh phúc, Bạch Ngọc Lan đã được anh dẫn từ bất ngờ này sang bất ngờ khác.

Khi bọn họ đã ngồi vào vị trí cha xứ làm lễ cưới cùng các nghi thức xong liền để cô dâu chú rể tuyên thệ.

Dương Tử Sâm nhìn cô da diết nói: “Dương Tử Sâm anh hứa sẽ luôn yêu em và sẽ mãi mãi yêu em dù có chuyện gì xảy ra sau này đi nữa.

Với anh, em là tình yêu duy nhất và vĩnh viễn của anh suốt cuộc đời này”

Bạch Ngọc Lan cũng nhìn anh mà nói: “Em cũng hứa với anh sẽ luôn yêu anh bằng sự dịu dàng của chính mình, luôn kiên nhẫn trọn vẹn với tình yêu của chúng ta.

Em sẽ cùng anh vun đắp cho hôn nhân của hai ta, cùng tận hưởng cuộc sống đầy tươi đẹp và bên anh mọi lúc khi anh cần”

Sau khi hai người nói ra những lời hứa hẹn đầy lãng mạn tình cảm lại không kém phần chân thành thì cùng trao nhẫn cưới cho nhau.

Tiếp đến không cần mọi người hô hào chú rể đã cúi đầu đầu hôn môi cô dâu một cách thảm thiết.

Lúc này một bài nhạc lại được mở lên kết hợp với không khí náo nhiệt khiến lễ cưới càng thêm tràn ngập trong hạnh phúc.

Nụ hôn kéo dài thật lâu Dương Tử Sâm mới buông Bạch ngọc Lan ra thủ thỉ: “Anh nhất định sẽ khiến em và con hạnh phúc, bảo vệ các người chu toàn.”

“Em tin anh, cuộc đời này em đã không còn gì hối tiếc nữa”

Bạch Ngọc Lan nói xong liền nhìn xuống đám người bắt đầu ném hoa, cô nhìn chăm chăm và Lê Phương và Cao Kỳ Anh, hy vọng một trong hai người sẽ bắt được bó hoa, thế nhưng người tính không bằng trời tính bó hoa lại nằm gọn trong tay Trần Vĩnh.

Mọi người đều quay sang nhìn hẳn, hẳn nhìn bó hoa trong tay một hồi lâu lại từng bước đi tới chỗ Cao Kỹ Anh, theo từng bước chân của hắn trái tim của Cao Kỳ Anh không ngừng đập liên hôi.

Cuối cùng bó hoa được đưa đến trước mặt cô, Trần Vĩnh cười như có như không nói: “Hoa đẹp phải xứng với người đẹp”

Cao Kỳ Anh không biết có nên nhận hay không thì Lê Phương ở bên cạnh huých vào người cô một cái nói nhỏ: “Cầm đi, tôi cũng hy vọng cô có hạnh phúc.”

Trong lòng Cao Kỳ Anh xốn xao vô thức đưa tay ra nhận hoa nhưng trong thâm tâm lại cười khổ.

Thẩm Huyền nhìn đôi trẻ hạnh phúc bên nhau cuối cùng cũng mãn nguyện nói: “Chị ở trên trời nếu biết thằng bé hạnh phúc hắn sẽ vui mừng đi”

“Đương nhiên rồi, ở thiên đường chị ấy sẽ mỉm cười”

Finn khẳng định một câu lại kéo vợ mình vào vòng tay.

Bạch Ngọc Lan cùng Dương Tử sâm nhận vô số lời chúc của mọi người lần này cô đi chúc rượu mọi người đã có anh bên cạnh, hơn hết còn có mẹ cô và bạn bè thân thiết tham dự nên không còn cảm thấy cô đơn nữa.

Cảm ơn ông trời đã tác hợp bọn họ với nhau, cuộc đời này chỉ cần ở bên nhau là đủ.

Sau khi tổ chức hôn lễ xong Dương Tử Sâm lại giao công ty cho Trần Vĩnh cùng bạn giám đốc rồi đưa Bạch Ngọc Lan qua Pháp xem như bù cho cô tuần trăng mật.

Bạch Ngọc Lan đã đề nghị anh đến khách sạn lúc trước bọn họ từng đến, bởi vì đây là chỗ gắn liền kỷ niệm của anh với cô nên cô muốn đến một lần nữa.

Bây giờ trời vào xuân nên cảnh sắc vô cùng đẹp, Dương Tử Sâm nắm tay cô đi qua từng con đường thơ mộng, lãng mạn nhất của Pari.

Anh đã có thể bước đi muốn cùng cô đi nhiều nơi hơn nữa nhưng ngại cô đang có thai nên chỉ đi vài ba chỗ đặc sắc rồi quay về khách sạn nghỉ ngơi, ngắm cảnh ngoài trời vào buổi tối.

Trên chiếc du thuyền lấp lánh ánh đèn giữa dòng sông Seine biết bao nhiêu cặp đôi chọn nơi này cùng nhau ngắm cảnh Dương Tử Sâm và Bạch Ngọc Lan cũng không ngoại lệ.

Bạch Ngọc Lan đứng trên mạn thuyền nhìn ngắm tháp Eiffel nơi xa Dương Tử Sâm ôm cô từ phía sau lại quàng cho cô một chiếc khăn tránh gió, anh lại ôn nhu nói: “Ở đây gió lạnh để anh đưa em vào, ngồi bên trong cũng có thể nhìn ngắm cảnh vật” “Anh ôm thế này rồi còn có thể lạnh sao? Em muốn đứng ở đây thêm một lát.” Bạch Ngọc Lan nói.

Dương Tử Sâm hết cách với cô lại ôm cô chặt hơn rồi nói: “Dì biết chúng ta đến đây nên muốn anh đưa em qua nhà dì mấy ngày em có muốn đến đó hay không?” “Đi, sao lại không đi, em còn chưa tính sổ với bà ấy đâu” Nhắc đến chuyện này Bạch Ngọc Lan vẫn còn tức giận trong lòng. “Được, vậy em và anh cùng nhau tìm bà ấy tính sổ, em muốn thế nào?” “Bà ấy đã tách chúng ta ra em muốn làm ngược lại”.

“Lẽ nào em cũng muốn tách hai vợ chồng dì ra sao, như vậy cũng hơi khó, hai người họ như keo sơn gắn bó khó mà tách rời. “Chuyện nhỏ, anh chỉ cần kết hợp với em là được.”

Bạch Ngọc Lan mỉm cười giáo hoạt.

Dương Tử Sâm lại sủng nịch nói: “Được, em muốn thế nào thì là thế đó, anh đều

Sáu tháng sau Bạch Ngọc Lan sinh được một bé trai kháu khỉnh đáng yêu, ông Dương vô cùng yêu thích ngày nào nhìn thằng bé cũng cười tít mắt, bây giờ niềm vui lớn nhất của ông là chơi với cu cậu này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK