• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Pinkie

Bạn đã xem phim《Trái Tim Mùa Thu》chưa? Tình huống hiện tại của Minh Khê hơi giống với nữ thiên kim phản diện trong bộ phim đó.

Thiên kim thật lưu lạc xa quê hương, sau Tết Nguyên Đán mới được tìm thấy, lại phát hiện có một cô gái trong sáng, hoạt bát, ngây thơ đã thay thế vị trí của cô ấy hơn mười lăm năm qua trong ngôi nhà kia.

Khác biệt duy nhất chính là cô có phần ngu ngốc hơn.

Minh Khê căm phẫn nghĩ thầm.

Hai năm qua, cô rất cố gắng, rất nỗ lực đi lấy lòng từng người trong ngôi nhà này, không quên sinh nhật hay sở thích của bất kỳ ai.

Cô cẩn thận từng li từng tí bóp vai cho mẹ, thế nhưng bà ấy lại không tự nhiên, đứng dậy bước lên lầu, rồi để lại hai từ “Không cần”.

Cô và người nhà đến nhà hàng ăn tối, người phục vụ bị nghiêng người làm đổ tô canh, thấy nước nóng chuẩn bị đổ xuống người anh cả Triệu Trạm Hoài thì lập tức đứng dậy chắn cho anh ấy. Kết quả sau khi lấy lại tinh thần, người nhà chỉ nóng lòng vì một mảng ửng đỏ nhỏ trên đùi Triệu Viên đã vội vàng đưa cô ấy tới bệnh viện.

Chờ sau khi cô hết kinh ngạc thì mới bất giác phát hiện trên mặt mình cũng bị bỏng một mảng nhỏ, nhưng mà bây giờ đã không còn bóng dáng của bất kỳ người nào ở đó.

Ngày hôm sau, cũng chỉ có một mình Triệu Vũ Ninh 15 tuổi phát hiện ra.

Minh Khê nghĩ rằng, trong ngôi nhà này, ít nhất còn có em trai Triệu Vũ Ninh đối xử khác với cô. Nhưng nửa tháng trước, chỉ có một người được chọn vào cuộc thi hóa học, lúc Triệu Vũ Ninh biết Triệu Viên muốn đi thì đã trộm cầm tờ phiếu báo danh của Minh Khê.

Minh Khê mất đi tư cách tham gia cuộc thi hóa học. Trên mặt có vết sẹo nhỏ làm cho cô phải đeo khẩu trang suốt một năm trời.

Triệu Viên đi ăn kem với bạn của cô ấy, không may bị dị ứng bơ lạc phải nằm viện. Tất cả mọi người trong nhà đều nghĩ là cô cố ý hại Triệu Viên, mặc dù cô có giải thích thế nào thì cũng không có ai tin ——

Tất cả những chuyện này, cũng không có vấn đề gì.

Cô đều ok.

Cô cũng không quá tức giận, dù sao tính tình của cô cũng không dễ chọc, nên khi tranh luận cũng không nhẫn nhịn. Tất cả mọi người trong nhà cũng không ít lần bị cô chọc điên.

Trong sách giáo khoa có nói, nước chảy thì đá cũng mòn, nhưng mà cô đã chăm chỉ nỗ lực nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng chẳng được đáp lại.

Cuối cùng thì cô đã sai rồi. Tất cả mọi người trong nhà hình như không có dấu hiệu tiếp nhận cô.

Năm cô hai mươi ba tuổi thì chết vì bị ung thư não giai đoạn cuối.

Mẹ nó, đây chẳng phải là —— tại sao lại chơi cô như vậy? Điều này có khác gì so với việc cực khổ chiến đấu với quái vật, đánh đến cửa ải cuối cùng thì bị chết máy?

Sau khi chết, Minh Khê mới ý thức được cuộc đời mình căn bản là một bi kịch.

Hóa ra cô chỉ là một vai phụ trong một cuốn sách.

Về cuộc đời của nữ phụ Triệu Minh Khê khi còn sống, tỉnh lược một chút thì tóm gọn lại như sau:

【Từ nhỏ, Triệu Minh Khê sống trong một thị trấn nhỏ nghèo nàn ở phương Bắc xa xôi, năm mười lăm tuổi thì được nhà họ Triệu tìm về. Sau đó, vì ghen ghét đố kị với nữ chính Triệu Viên nên cô đã bắt đầu hao tâm tổn sức cướp giật người nhà của Triệu Viên. Khi biết Triệu Viên và Triệu Trạm Hoài có quan hệ mờ ám, cô đã cùng bạn thân tìm cách phá hoại… cuối cùng mắc bệnh ung thư mà chết. Sau khi chết, tất cả mọi người đều tha thứ cho cô.】

?

Cướp giật???

Chờ một chút, gia đình này không phải vốn dĩ là của cô hay sao? Không ngờ, tất cả những gì cô làm ở kiếp trước đều bị tác giả cuốn sách này định nghĩa là vì ‘cướp giật’ những thứ lẽ ra là của nữ chính Triệu Viên?

Dựa vào cái gì —— Chỉ bằng Triệu Viên trời sinh là cô gái được mọi người yêu chiều, tiểu Bách Hợp nhu nhược không xương, khí vận chi tử sao?

Còn có, Triệu Viên thật sự có gian tình với anh cả Triệu Trạm Hoài của cô sao?

Biểu cảm của Minh Khê giống như ông lão nhìn điện thoại di động. jpg

Nói chung là không biết cái chết sai trái thế nào, mà ngắn gọn là Minh Khê đã thực sự trở lại năm 17 tuổi sau khi kết thúc cuộc đời 23 năm ngắn ngủi của mình.

Lần này cô có thêm một【Hệ thống giúp đỡ nữ phụ】.

Hệ thống: “Giả thiết của ký chủ là một nhân vật phản diện không được chết tử tế, cho nên số mệnh khẳng định là phải thua. Đi đường thì bị xe đụng, uống nước lạnh thì ê răng, bị bệnh thì là bệnh nan y, nhất định cô không chạy thoát được. Thế nhưng, cô suy nghĩ một chút, nếu như cô có thể lặng lẽ biến thành nữ chính?”

Minh Khê sững sờ hỏi: “Có ý gì?”

Hệ thống: “Ý là cô đi hít vận khí của người khác. Số mệnh của cô chắc chắn không có được may mắn từ nam nữ chính Triệu Viên và Triệu Trạm Hoài, tuy nhiên, cô có thể hít một chút vận khí của một số nhân vật không phải là nhân vật chính nhưng có giá trị thời thượng cao. Vận khí hít vào người, nói không chừng bệnh nan y này của cô có thể đỡ hơn.”

Minh Khê vỗ đùi: “Tôi hiểu rồi, ý là đi làm bạn với những người có giá trị thời thượng cao?”

Mỗi quyển sách, ngoại trừ nam nữ chính thì còn có một số nhân vật không xuất hiện nhiều, thế nhưng lại có giá trị thời thượng cao.

Độc giả thích những nhân vật này. Nếu cô thường xuyên xuất hiện bên cạnh những nhân vật này, trưng ra vẻ mặt rạng rỡ, làm mấy chuyện tốt, thường xuyên qua lại, có phải sẽ có thể hít được một chút vận khí của họ hay không.

Hệ thống vô cùng vui mừng: “Không hổ là nữ phụ nghèo khó mà ta lựa chọn, có chút thông minh đấy!”

Ai mà không muốn sống tốt. Mặc dù kiếp trước cô sống trong tình trạng u mê, đần độn, sống như một kẻ ngốc, nhưng bây giờ đã có cơ hội làm lại, Minh Khê nhất định phải nắm chặt!

Hơn nữa, khi bị bệnh nan y, suốt ngày nôn mửa, sốt cao rồi sụt cân làm cho người gầy gò. Cảm giác này, cô không bao giờ… muốn thử lại một lần nữa.

Hệ thống: “Hơn nữa, khi hít được vận khí, vết thương trên mặt của ký chủ sẽ hồi phục rất nhanh.”

Minh Khê sờ sờ má trái của mình, ánh mắt sáng rực lên.

Bởi vì bị bỏng ở trên mặt chứ không phải nơi khác, để không bị sẹo, bác sĩ đề nghị cô tránh ánh nắng mặt trời trong suốt một năm, cho đến khi da hoàn toàn hồi phục thì mới thôi.

Điều này làm cho cô phải đeo khẩu trang suốt một năm trời, che đi dung mạo xinh đẹp vốn có của mình.

Hệ thống đưa cho Minh Khê một《Danh sách những người có thể hít vận khí》. Minh Khê nhìn sơ qua, trong danh sách có rất nhiều cái tên.

Thế nhưng, có vẻ như chỉ những người đứng đầu mới có tỷ suất mang lại vận khí cao Theo thứ tự là Phó Dương Hi – cháu đích tôn của đại gia tộc họ Phó, một tập đoàn tài chính nổi tiếng, cháu họ Phó Chí Ý, còn có Khương Tu Thu của nhà họ Khương tiếng tăm lừng lẫy.

Ba người này Minh Khê đều đã nghe tên, là những nhân vật tiếng tăm lừng lẫy ở trường.

Xuống dưới nữa là các nhân vật như học bá và các bạn học bình thường trong lớp. Minh Khê đã nhìn thấy tên của lớp trưởng Ham của lớp 12/6 trong danh sách. Minh Khê lập tức vui vẻ, quan hệ của cô và lớp trưởng lớp mình rất tốt!

… Nhưng mà lớp trưởng được xếp thứ hạng 108, hơn nữa tỷ suất mang lại vận khí chỉ là 0,000001%—— như thế này thì có gì khác nhau giữa việc có xuất hiện và không xuất hiện trong danh sách này??

Nhất thời Minh Khê cảm thấy trước mắt tối sầm.

Cô cầm danh sách người cứu mạng, đứng dậy đi rót ly nước để bình tĩnh: “Tôi cảm thấy, bây giờ việc ưu tiên hàng đầu là đi kiểm tra thân thể.”

Kiếp trước, cô chết năm hai mươi ba tuổi, bây giờ cô mới chỉ mười bảy. Nếu như cô chưa mắc bệnh ung thư, hoặc vẫn còn ở giai đoạn đầu của bệnh ung thư thì còn có thể cứu chữa mà phải không?

“Không cần thiết.” Hệ thống nói: “Nói thẳng ra, ký chủ chết vì bệnh nan ý hoàn toàn không phải là do cơ thể có vấn đề, mà do ký chủ là nhân vật phản diện. Cho dù cô có đến bệnh viện kiểm tra, sớm điều trị thì vận mệnh của cô cũng không thay đổi. Đến lúc đó ký chủ vẫn phải chết. Chết vì tai nạn xe cộ với chết vì bệnh ung thư thì có gì khác nhau sao?”

Minh Khê nghe hệ thống nói xong thì đau buồn ập tới, cô òa khóc thành tiếng.

Cho nên, trước mắt chỉ có một con đường duy nhất chính là danh sách này.

Với tỷ suất mang lại vận khí là 6%, một con số tuyệt vời, Phó Dương Hi, người xếp ở vị trí đầu tiên, nghe nói cực kỳ không dễ chọc, độc đoán và liều lĩnh, nói một cách khác chính là một đại ca lạnh lùng khó gần.

Nhưng, cho dù vậy, với thân phận là người thừa kế của nhà họ Phó, mọi người đều xum xuê bên cạnh cậu ấy.

Muốn nói chuyện với cậu ấy một câu cũng đã khó rồi, chứ đừng nói gì đến chuyện khác.

Minh Khê biết khó mà lui, đưa mắt nhìn xuống những cái tên ở phía dưới. Phó Chí Ý đang du học ở nước ngoài, chưa hề nghe tin có dấu hiệu trở về.

Mà cái tên Khương Tu Thu —— nghe nói con người cậu ấy cũng không tệ lắm, lúc đi học cô đã thấy cậu ấy nho nhã đọc diễn văn trong buổi lễ của trường. Như vậy chắc chắn có thể làm bạn bè tốt nhất.

Tuy nhiên, tỷ suất mang lại vận khí của hai người này đều chỉ có 2% A?!! Bỏ đi!

Quên đi, con muỗi dù nhỏ thì cũng có thể hút được máu.

Minh Khê quyết định, trước mắt không xác định mục tiêu, có thể nắm được vận khí của người nào thì nắm chặt lấy người đó.

“Đúng lúc tuần trước thành tích học tập của ký chủ không phải đứng top 3 trong khối hay sao, dựa theo quy định của trường, top 5 có thể được tự do chuyển lớp, có đúng không?”

Minh Khê nói: “Vậy anh cảm thấy trước tiên tôi nên chuyển lớp quốc tế, nơi có toàn bộ là những học sinh nhóm quý tộc sao?”

Hệ thống nói: “Đúng vậy, học chung lớp với những người này cũng có thể hít được một ít vận khí, tuy rằng không nhiều lắm nhưng ít còn hơn không.”

Trong khối 12 của trường A, ngoài lớp thường mà Minh Khê đang theo học thì còn có lớp quốc tế, lớp nâng cao và lớp chuyên.

Hai lớp sau thì vô cùng rất nổi tiếng, đương nhiên là vì những lớp này có thành tích học tập đặc biệt xuất sắc, và đây là những lớp chuyên tham gia các cuộc thi cấp quốc gia.

Còn lớp quốc tế chỉ là một lớp của những người thừa kế của các gia đình danh môn vọng tộc, không có học vấn, không có thành tích.

Kiếp trước Minh Khê cũng gặp phải nút thắt này, từ lớp thường chuyển sang lớp chuyên.

Một trong những nguyên nhân chủ yếu là cô muốn tiếp cận với Thẩm Lệ Nghiêu ở lớp chuyên.

Ở kiếp trước, cô có chút không biết xấu hổ, cực kỳ yêu thích Thẩm Lệ Nghiêu, dù sao thì Thẩm Lệ Nghiêu không chỉ đẹp trai mà còn ưu tú, nhưng mà tính cách thì hơi lạnh lùng một chút.

Hơn nữa, Thẩm Lệ Nghiêu còn đối xử với cô và Triệu Viên bình đẳng —— Đương nhiên, có thể là đối với cô và Triệu Viên, cậu ấy đều thờ ơ và kiêu ngạo như nhau.

Nhưng điểm này vẫn rất thu hút Minh Khê.

Chỉ là sau đó, sau khi không theo đuổi thành công thì phần tình cảm này cũng biến mất.

Minh Khê cũng lười nhớ lại chuyện này, trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn.

Chết cũng đã chết một lần, người nhà cái gì, Thẩm Lệ Nghiêu cái gì, còn có quan trọng nữa không?

“Được rồi, bây giờ tôi sẽ làm đơn, ngày mai sẽ có thể đến lớp quốc tế để ghi danh.”

Chỉ đọc tại gacnhomongmo.wordpress.com mới là trang chính chủ, còn lại đều ăn cắp!

Năng lực hành động của Minh Khê rất mạnh, cô lập tức đi tới bàn học, mở máy tính ra, sửa đổi một chút thông tin đã điền, đổi lớp chuyên thành lớp quốc tế, rồi gửi vào hòm thư điện tử của giáo viên chủ nhiệm.

Làm xong chuyện này, cô mở vali hành lý trên mặt đất ra, bắt đầu cầm từng bộ quần áo bỏ vào trong đó.

Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa dồn dập, Triệu Vũ Ninh thấp giọng nói: “Chị Minh Khê, hôm nay chị Viên Viên xuất viện, vừa về đến nhà. Chị trốn trong phòng làm gì? Nhân dịp mọi người trong nhà đều ở dưới lầu, chị xuống nói xin lỗi với chị Viên Viên, chuyện dị ứng này xem như cho qua.”

Mấy hôm trước, trong nhà vừa mới đại náo.

Triệu Viên bị dị ứng bơ đậu phộng trong chuỗi cửa hàng của nhà Hạ Dạng, mà Hạ Dạng lại là bạn của Minh Khê, cho nên mọi người trong nhà đều nghĩ rằng chuyện này có liên quan đến Minh Khê.

Minh Khê tức giận đến mức chạy đến cửa hàng của Hạ Dạng để kiểm tra camera, thế nhưng nào có dễ dàng như vậy. Cô tức đến đỏ mắt nhưng không thể nào chứng minh được mình vô tội.

Cho nên Minh Khê cảm thấy mình thật ngu ngốc, không làm chuyện gì, làm sao có thể tự chứng minh mình trong sạch?

Kiếp trước cô để ý tới ánh mắt của mọi người trong nhà như vậy sao? Sợ bọn họ ghét bỏ mình?

Cho nên mới tự mua dây buộc mình.

Minh Khê kéo khóa vali lại, rồi mở cửa.

Triệu Vũ Ninh thiếu chút nữa ngã nhào vào, vừa muốn khuyên bảo thì bỗng thấy vali hành lý của Minh Khê, cậu lập tức xụ mặt xuống: “Triệu Minh Khê, chị lại muốn chơi trò này sao? Lần này là bỏ nhà trốn đi hay là đến trường học ở? Được mấy ngày rồi lại trở về? Chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà làm đến mức vậy sao?”

“Đây là việc nhỏ?” Sắc mặt Minh Khê lạnh như băng, bánh xe của vali xuýt chút nữa đã cán qua chân Triệu Vũ Ninh, “Tránh ra!”

Triệu Vũ Ninh nhanh chóng lùi lại một bước, sững sờ nhìn chằm chằm khuôn mặt của Minh Khê.

Người trong nhà không thích Minh Khê, vì thế có thái độ rất xa cách với cô. Năm Minh Khê vào nhà, cậu mới mười ba mười bốn tuổi, vì vậy, cậu là người có quan hệ tốt nhất với Minh Khê.

Ở chung hai năm, cậu chưa bao giờ thấy Minh Khê tỏ thái độ lạnh lùng, hận không thể phân rõ quan hệ với cậu —— Đối với cậu hay người trong nhà, thái độ của Minh Khê vẫn mang theo chút lấy lòng.

Trong thời gian ngắn, Triệu Vũ Ninh không nghĩ quá nhiều.

Tính tình của cậu cũng nổi lên: “Chuyện này chẳng lẽ không phải là chuyện nhỏ sao? Coi như chuyện chị Viên Viên bị dị ứng không liên quan gì đến chị —— Em tin tưởng chị, em tin chị được chưa? Nhưng bây giờ chị Viên Viên vừa mới xuất viện, chị chỉ cần nói vài lời tri kỷ thì sẽ chết sao. Chỉ vì cái tính bướng bỉnh của chị mới làm cho cả nhà không hòa thuận với chị!”

“Ở chung không hòa thuận thì đi chỗ khác.”

Triệu Vũ Ninh sững sờ, đứng im tại chỗ, không thể tin được, nhìn bóng lưng rời đi của Minh Khê.

Những lời này của Minh Khê không mang theo chút cảm xúc nào, mà chỉ là một câu trần thuật gọn gàng, dứt khoát. Hơn nữa, mắt cô không đỏ, cũng không thèm liếc mắt nhìn cậu một cái, thoạt nhìn giống như những lời tức giận trước đây của cô. Nhưng không biết vì sao trong lòng Triệu Vũ Ninh lại có dự cảm không tốt.

Cậu cũng đi xuống dưới.

Minh Khê kéo vali xuống dưới lầu, mọi người vừa đón Triệu Viên về nhà, nhìn thấy cảnh tượng này thì sắc mặt ai nấy cũng đều có chút khó coi.

Cha Triệu còn ở công ty, Triệu Mặc thì ở nước ngoài quay phim.

Mẹ Triệu đỡ Triệu Viên vừa mới xuất viện ngồi xuống sô pha, chán nản ngước mắt nhìn Minh Khê: “Con lại muốn làm gì, sao mà không thể an phận vài ngày hả?”

Ngoại trừ Minh Khê và Triệu Viên, nhà họ Triệu còn có 5 người khác.

Cha Triệu tập trung vào sự nghiệp nên không quan tâm nhiều đến chuyện trong nhà.

Anh hai Triệu Mặc là một nghệ sĩ nhỏ tuyến mười tám trong giới giải trí, anh ta vẫn luôn không vừa mắt với Minh Khê, luôn giễu cợt hoặc nói lời độc địa với Minh Khê. Cũng may lịch trình của anh ta thường xuyên bay tới bay lui, một năm cũng không có ở nhà được mấy ngày.

Ngoài Triệu Vũ Ninh và mẹ Triệu ở nhà nhiều nhất thì người còn lại chính là anh cả Triệu Trạm Hoài đang phụ trách một công ty của gia đình.

Anh ta là nam chính, có khí chất cấm dục xuất chúng, nhưng tính tình thì tương đối ôn hòa. Thế nhưng, sau khi Minh Khê biết được từ hệ thống, rằng sau này anh ta sẽ có quan hệ tình cảm với Triệu Viên thì Minh Khê không thể nhìn thẳng vào anh ta được nữa.

Mẹ Triệu vẫn luôn không thích Minh Khê, Minh Khê cũng lười nhiều lời với bà ấy, đi thẳng tới trước mặt Triệu Trạm Hoài, lấy hai tờ giấy ra: “Giúp em ký tên.”

Triệu Trạm Hoài có hơi đau đầu: “Minh Khê, không nên cố tình gây sự như vậy, lần này —— “

Minh Khê cắt ngang lời anh ta: “Ký tên là được, em sẽ đi ở trọ trong trường.”

Trắng đen rõ ràng, cô lạnh lùng bình tĩnh, không khóc nháo giống như trước đây.

Triệu Trạm Hoài nhạy bén nhận ra được hôm nay Minh Khê có gì đó không đúng, thế nhưng cụ thể ra sao thì cũng không giải thích được.

“Ký cho nó!” Mẹ Triệu tức giận đầu tiên: “Mỗi ngày đều làm cho cái nhà này bực bội khó chịu, nếu muốn ở trường như vậy thì đừng có ngăn cản nó! Trong nhà có thể bù đắp cái gì cho mày thì cũng đã sớm bù đắp xong, mày rốt cuộc còn muốn cái gì nữa?”

Triệu Trạm Hoài thực sự rất bao dung, anh ta không hề trách Minh Khê. Anh ta cảm thấy Minh Khê như một đứa trẻ chưa trưởng thành, phần nổi loạn của cô chỉ là vì muốn cướp đi sự chú ý của mọi người trong nhà dành cho Viên Viên mà thôi.

Thế nhưng, dù sao con người cũng là động vật có tình cảm, cả nhà bọn họ đã thân thiết với Triệu Viên mười lăm năm, về điểm này, ai cũng không thể cướp đi được.

Có lẽ, đã đến lúc để Minh Khê đến trường học cho đỡ khổ sở, qua một thời gian, em ấy sẽ suy nghĩ cẩn thận về chuyện này, rồi ngoan ngoãn về nhà.

Nếu như em ấy không tranh đoạt với Triệu Viên thì Triệu Trạm Hoài cũng có thể đối xử với em ấy như một đứa em gái ruột thịt.

Triệu Trạm Hoài thờ ơ, thản nhiên ký tên.

Một là đơn xin ở ký túc xá của trường, một cái khác là đơn xin chuyển lớp.

Anh ta đã nghe Triệu Viên nói từ trước, ở trường, Triệu Minh Khê vẫn luôn quấn quýt lấy tiểu tử nhà họ Trầm kia, hình như muốn chuyển qua lớp của cậu ta.

Minh Khê chờ anh ta ký xong thì bỏ giấy vào balo, kéo vali, xoay người ra khỏi cửa lớn nhà họ Triệu.

Trời tháng 9 se lạnh, nhưng vẫn có nắng vàng soi chiếu. Minh Khê khẽ hít một hơi, đeo khẩu trang lên, lần này cô vẫn còn thời gian để thay đổi vận mệnh của mình. Kiếp này, cô không thể lãng phí thời gian đi lấy lòng những người trong ngôi nhà này nữa, mọi thứ vẫn còn kịp.

Thấy thái độ của cô như vậy, mẹ Triệu tức giận đến đau đầu: “Chờ xem, cái con nha đầu chết tiệt kia được mấy bữa lại khóc nháo muốn về.”

Triệu Trạm Hoài đóng bút lại, cảm thấy có gì đó không đúng, hỏi Triệu Viên: “Không phải em nói Minh Khê muốn xin chuyển tới lớp chuyên sao?”

“Đúng vậy ạ!”

Triệu Viên nãy giờ vẫn luôn im lặng, ngẩng đầu ra khỏi vòng tay của mẹ Triệu, nói: “Minh Khê vẫn luôn theo đuổi anh Lệ Nghiêu, chuyện này được lan truyền ở trường đó… Nói chung là lan truyền không tốt, không phải dạo này anh Lệ Nghiêu cũng không tới nhà chúng ta sao, chỉ sợ là anh ấy cũng muốn yên tĩnh.”

“Thế thì tại sao em ấy vừa điền đơn xin chuyển qua lớp quốc tế?”

Triệu Viên và Triệu Vũ Ninh đều sửng sốt, ngạc nhiên nói: “Chuyện này không có khả năng đâu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK