• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Pinkie

Minh Khê mừng rỡ khi Phó Dương Hi không có bên cạnh, vừa ung dung rinh thùng rác đi lên lầu vừa đếm số chồi con trong chậu cây. Bởi vì đây là lần đầu tiên cho giúp Phó Dương Hi đổ rác, cho nên đã có ba chồi non mọc lên. 

Tới bây giờ đã có 79 chồi non. 

Minh Khê vui mừng, cả người phấn chấn, mỉm cười vui vẻ về lớp quốc tế.

Kết quả lúc lên lầu, còn chưa vào lớp, cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Thẩm Lệ Nghiêu và năm người khác trong đội tuyển của trường từ trên lầu đi xuống. 

Lớp chuyên của bọn họ luôn đi cầu thang bên trái của tòa nhà dạy học, không biết vì sao hôm nay lại đi xuống phía cầu thang bên phải. 

Mọi người nhìn Triệu Minh Khê, đều có chút xấu hổ, vô thức liếc mắt nhìn Thẩm Lệ Nghiêu.

Thẩm Lệ Nghiêu nhìn thấy nụ cười trên mặt Triệu Minh Khê, chỉ cảm thấy vô cùng chói mắt, bàn tay trong túi quần không khỏi nắm chặt lại.

Vừa mới nãy, trên hành lang, cậu nhìn thấy Triệu Minh Khê và Phó Dương Hi đi đổ rác, hai người cười cười nói nói.

Phó Dương Hi còn giúp cô buộc dây giày.

Ánh mắt của Thẩm Lệ Nghiêu không cách nào khống chế phải nhìn xuống đôi giày của Triệu Minh Khê, trong lòng tràn ngập lửa giận. 

Bước chân của cậu không tự chủ đi qua, bị Diệp Bách kéo bả vai lại, Diệp Bách ghé vào tai cậu, nói: “Có thể là cậu ấy cố ý đấy, Nghiêu thần, nhịn xuống.”

Lần này Thẩm Lệ Nghiêu lại trực tiếp phủi tay Diệp Bách xuống.

Trong đầu cậu giống như dây cung bị kéo căng, tất cả đều là hình ảnh Triệu Minh Khê và Phó Dương Hi ở chung một chỗ vừa rồi, không cách nào tỉnh táo, càng không cách nào nhịn xuống được.

Đến cùng cô muốn làm gì?

Cho dù không có cậu ở đó, cô cũng có quan hệ tốt với Phó Dương Hi như vậy sao.

Trước khi kiểm tra, cậu còn trông thấy bọn họ nắm tay nhau.

Thẩm Lệ Nghiêu nắm chặt tay trong túi quần, cố gắng giữ lý trí, đứng trước mặt Triệu Minh Khê: “Tớ nghe tin, thứ bảy tuần này nhà họ Đổng sẽ về nước, cậu có biết không? Có cần ——”

Dừng một chút, Thẩm Lệ Nghiêu ngước mắt, cố gắng nói thật hờ hững: “Tớ cùng cậu đi đón bọn họ.”

Hai năm trước, Thẩm Lệ Nghiêu đã gặp người nhà họ Đổng, cũng biết mối quan hệ giữa nhà họ Đổng và nhà họ Triệu với Triệu Minh Khê.

“Hả?” Minh Khê sửng sốt một chút, mới nhận ra, sau khi nhà họ Đổng trở thành nhà giàu mới nổi, thì đã gia nhập vào giới của nhà họ Triệu và nhà họ Thẩm, cho nên tin tức bọn họ về nước đã truyền tới tai Thẩm Lệ Nghiêu cũng không có làm lạ.

Cô nhanh chóng lắc đầu: “Không cần, không cần. Cảm ơn cậu đã cho tớ thông tin quan trọng, tự tớ đi đón người là được rồi.”

Thẩm Lệ Nghiêu khẽ nhíu mày: “Vì sao?”

Minh Khê: “Cái gì vì sao? Nếu bọn họ nhầm tưởng cậu là bạn trai của tớ thì làm sao bây giờ?”

“……”

Thẩm Lệ Nghiêu không hiểu thời gian gần đây Triệu Minh Khê như thế nào, giống như chính anh cũng không hiểu rõ vì sao Triệu Minh Khê lại không hi vọng người khác nghĩ lầm ——

Trong lòng của cậu không có cách nào giải thích được, nhịn không được mà hỏi: “Đây không phải là hi vọng của cậu sao?”

“……” Minh Khê đã hiểu, thì ra Thẩm Lệ Nghiêu vẫn còn tưởng là cô thích cậu ta. 

Mặc dù trước mặt nhiều người như vậy, nói chuyện này thì không tốt lắm, nhưng mà Thẩm Lệ Nghiêu đã chủ động hỏi, Minh Khê vẫn quyết định nói rõ ràng ngay chỗ này, nếu không thì phải mất thời gian hẹn gặp ở quán cà phê.

Bản thân mình theo đuổi Thẩm Lệ Nghiêu trước kia là một chuyện hết sức qua loa. Mặc dù cậu ta chưa từng ngăn cản cô theo đuổi nhưng cũng không nghiêm túc.

“Tớ không còn thích cậu.”

Minh Khê nhìn Thẩm Lệ Nghiêu, nghiêm túc nói: “Trước kia thích cậu, có thể là bởi vì cậu đã giúp đỡ tớ. Nhưng dù sao khi đó còn nhỏ, không hiểu rõ, cậu không cần để trong lòng.” 

Minh Khê nói rất rõ ràng.

“…………”

“…………”

“…………”

Đầu hành lang im ắng, phảng phất chỉ có tiếng gió.

Diệp Bách khiếp sợ há to miệng.

Thẩm Lệ Nghiêu cứ nhìn Triệu Minh Khê nói ra từng chữ ‘không còn thích’, sắc mặt cậu vô cùng khó coi.

Trong lòng nhất thời có cảm giác đau âm ỉ. 

Mấy anh em trong đội tuyển đứng phía sau, nhìn sắc mặt của cậu thì đều không dám thở mạnh. 

Tình hình này, mặc dù Thẩm Lệ Nghiêu đã sớm loáng thoáng đoán ra, nhưng lại từ đầu đến cuối không thể tin được, thật không nghĩ rằng cô sẽ chính miệng nói ra trước khi cậu tự thuyết phục chính mình.

Thẩm Lệ Nghiêu không biết có nên tán thưởng Triệu Minh Khê dứt khoát hay không. Trong trí nhớ của cậu, cô muốn làm gì, cô quyết định gì, trước nay chưa từng dây dưa dài dòng.

Một cách dứt khoát, giống như theo đuổi trước đây chỉ là một trò đùa.

Thẩm Lệ Nghiêu vốn cho là khi Triệu Minh Khê không còn xuất hiện trong tầm mắt của mình, cậu sẽ thở phào một hơi, tiết kiệm không ít thời gian ứng phó với cô.

Nhưng trong phút giây này, thế mà cậu lại không hề có cảm giác giải thoát, mà lại là một cơn đau âm ỉ. 

Cảm giác hoàn toàn thiếu vắng điều gì đó chưa bao giờ rõ ràng đến thế……

Sắc mặt Thẩm Lệ Nghiêu khó coi cực kỳ, lạnh lùng nhìn chằm chằm Triệu Minh Khê.

Triệu Minh Khê đoán chừng là mình làm cho cậu ta xấu hổ, đành phải lúng túng nói: “Vậy cứ như thế? Tạm biệt, tớ phải vào lớp.”

Nói xong, Triệu Minh Khê cũng không nhìn Thẩm Lệ Nghiêu hay bạn của cậu ta ở phía sau có phản ứng gì, bỏ chạy ngay lập tức. 

……

Nhìn chằm chằm bóng lưng của Triệu Minh Khê mấy giây, Diệp Bách vẫn không dám tin: “Cậu ấy đang nói đùa sao? Nói không thích liền không thích, nào có người từ thích chuyển thành không thích nhanh đến như vậy? Hay là vẫn đang muốn kích thích cậu?”

Đầu óc Thẩm Lệ Nghiêu ong ong, không có tâm tư quản Diệp Bách nói cái gì.

Mọi chuyện cuối cùng làm sao lại biến thành như thế này?!

Thậm chí cậu còn bắt đầu suy nghĩ về những gì cậu đã làm vào ngày cô đột nhiên bắt đầu xa cậu? Thế nhưng là không có, Thẩm Lệ Nghiêu nghĩ không ra. Ngày cô đột nhiên xa cậu đó, cũng chỉ là một ngày nắng đẹp bình thường.

Càng như vậy, càng làm cho Thẩm Lệ Nghiêu thêm khó chịu.

Diệp Bách nói: “Nhưng vừa mới nãy Phó Dương Hi buộc dây giày cho cậu ấy, cậu ấy vô thức lùi về sau một bước —— Nhìn cậu ấy cũng không giống như như kiểu thay người yêu như thay áo đúng không?” 

“Để tớ yên tĩnh một mình.” Thẩm Lệ Nghiêu hất tay cậu ấy ra, quay người đi xuống dưới.

“Nghiêu thần, chờ một lúc phải làm thí nghiệm, còn phải ghi điểm!” Một bạn nam trong đội tuyển nói với theo. 

Diệp Bách vội vàng đuổi theo, nói: “Cậu thích cậu ấy sao? Không phải cậu thích cậu ấy đó chứ? Nếu cậu không thích Triệu Minh Khê, thì hoàn toàn không cần phải để ý nha!” 

Bước chân trên bậc thang của Thẩm Lệ Nghiêu dừng lại, từ trong cổ họng nói ra mấy chữ: “Tớ không thích.”

Diệp Bách nói: “Đúng vậy.”

Thẩm Lệ Nghiêu nói với chính mình, cậu không thích cô, không quan trọng, không sao, không phải vấn đề gì lớn.

Mỗi ngày có nhiều người nhét thư tình vào trong hộc bàn của cậu như vậy, thiếu cô cũng không sao. 

Cho dù cậu thưởng thức cô, cũng có thể tiếp tục làm bạn bè —— Cô chỉ là không thích cậu mà thôi.

Nhưng ngay lúc này, Thẩm Lệ Nghiêu vẫn tâm phiền ý loạn, không nói nên lời. 

Mọi thứ đều nằm ngoài tầm kiểm soát của cậu.

Cậu không còn tâm trạng để đi làm thí nghiệm gì cả, nhấc chân đi xuống lầu, lạnh lùng nói: “Đừng có đi theo.”

*

Cùng lúc đó, trong văn phòng, mấy thầy cô giáo đang tụ tập lại, ngạc nhiên nhìn vào tờ giấy làm bài thi.

“Câu hỏi cuối cùng cần sử dụng phân tích hàm tuyến tính. Đây là câu hỏi mà tôi đặc biệt đưa ra để nới rộng khoảng cách điểm số. Phạm vi kiến ​​thức nằm ngoài nội dung chương trình học của trường cấp ba. Làm tôi vui mừng đó chính là có tổng cộng bảy người trả lời câu hỏi rõ ràng một chút, trong đó, thậm chí có ba người trong số họ ngay cả bước giải đều đúng, cho thấy kiến ​​thức rất rộng.” Thầy Khương chủ nhiệm lớp chuyên kiêm trưởng bộ môn Toán nói. 

“Bài này là của Thẩm Lệ Nghiêu, chữ viết của em ấy tôi đã nhìn hai ba năm nay rồi, không sai được.” Thầy ấy giơ một bài thi bên trái lên, vẻ mặt không khỏi đắc ý, rồi lại giơ bài thi bên phải lên: “Còn bài thi này là của Khưu Vĩ lớp tôi ——”

Với những học sinh ưu tú, các thầy cô đều nhớ nét chữ của họ rất rõ ràng.

“Như vậy vấn đề là, bài thi còn lại ở trên bàn này là của ai?”

Thầy Khương nói: “Tôi chưa bao giờ nhìn thấy chữ viết của học sinh này!”

Bây giờ các bài thi đều đã chấm xong nhưng chưa ráp phách, do đó không biết là của ai. Ba thầy cô thực sự sửng sốt với bài thi này, vừa ăn sáng vừa thảo luận. 

Cô Diệp Băng của lớp nâng cao liếc nhìn thầy Lư của lớp quốc tế đang ngồi ở nơi hẻo lánh, mỉm cười mơ hồ nói: “Không bao giờ có khả năng là của lớp quốc tế nhỉ?” 

“Tôi nói chứ, thầy Lư, thành tích của lớp thầy mà cứ tiếp tục như vậy thì không thể ở tòa nhà này được nữa đâu! Mặc dù lớp thầy không cần tham gia thi đua, không cần thành tích quá tốt, chỉ yêu cầu phát triển toàn diện là được rồi —— Nhưng cũng không thể kém quá xa so với hai lớp chúng tôi chứ? Không phải lại rơi vào lớp thường à?”

“Hơn nữa, thi đua tháng này của thầy đã bị trừ một nửa do vị thái tử gia Phó Thị kia, chẳng lẽ lần này lại bởi vì kỳ thi tháng mà trừ đi nửa còn lại sao?”

Thầy Lư gặm bánh trứng chiên cuộn, mặt mũi tràn đầy oán hận, nhưng lại không dám nói lời nào.

Ông đã tạo nghiệt gì mà phải làm chủ nhiệm cái đám học sinh lớp quốc tế này cơ chứ, thành tích thì ở mức trung bình còn gây họa thì lúc này cũng xung phong đứng hạng nhất. 

Mặc dù nghe thì trong lòng khó chịu nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười với cô Diệp Băng: “Cái kia chắc hẳn là của lớp nâng cao của cô, cô phân biệt chữ viết một chút đi.” 

Thầy Khương cũng nói: “Là của lớp nâng cao, không sai được đâu.” 

Mặc dù Diệp Băng cũng không xác định được chữ viết của bài thi này là của học sinh nào trong lớp mình, nhưng cô cũng cho rằng, khẳng định là của lớp mình, không có chạy đi đâu được. 

Cô cong môi đỏ, cầm bài thi kia lên phẩy phẩy, nói: “Em không muốn đoán, vẫn nên xếp các bài thi theo môn rồi ráp phách vào đi.”

Một lúc sau, các giáo viên bộ môn khác đem bài thi tới. Lúc đem bài thi tới đều nói, có một bài thi có nét chữ không quen nhưng làm bài không tệ. Điểm số tăng vọt.

Chỉ có thầy giáo Sinh học không có nói như vậy.

Ba giáo viên chủ nhiệm lập tức nghi hoặc, các giáo viên bộ môn cũng cảm thấy nét chữ này không quen?

Bởi vì họ đặc biệt chú ý đến nét chữ không đoán được là ai lại được max điểm môn Toán, nên khi ráp phách, bọn họ đặc biệt chú ý xem học sinh đó rốt cuộc là ai. 

Lúc bì niêm phong được mở ra, cả ba giáo viên chủ nhiệm đều vây quanh một chỗ. 

Mặc dù thầy Lư cảm thấy không có chuyện của mình, nhưng vẫn đắng chát tụ lại, làm bộ mình rất nhiệt tình, cũng không ghen ghét.

Kết quả chờ đi khi danh tính được lộ ra ——

“……”

???

Thầy Lư cũng không dám tin vào mắt mình!

Mà cô Diệp Băng và thầy Khương cũng đều ngây ngẩn cả người: “Hả, cái này, Triệu Minh Khê là ai?”

Mẹ nó, học sinh của ông thi được max điểm, hai người này đều không biết gì về học sinh của mình, thầy Lư cả giận nói: “Là học sinh của lớp tôi! Chính là học sinh chuyển từ lớp thường lên vào tháng này!”

“Chuyện gì thế này?!” Thầy Lư sửng sốt trọn vẹn năm giây, nhanh chóng lật từng bài thi của Triệu Minh Khê, khi lật đến bài thi Ngữ Văn và tiếng Anh thì tay của ông bắt đầu run rẩy, trong lòng muốn gào thét, vừa không dám tin vừa sợ hãi, sợ những bài thi tiếp theo của em ấy sẽ rất bình thường ——

Kết quả sau khi lật hết tất cả bài thi của em ấy, ngoại trừ môn Sinh học không làm xong hết thì điểm số của tất cả các môn còn lại đều rất cao, tổng lại đều được 7/10.

“Cái quỷ gì thế này? Từ lớp thường chuyển đến? Tất cả đều là 7/10?” Diệp Băng nhịn không được mà nói: “Đề thi toán lần này rất khó nha! Tương đương với độ khó của cuộc thi liên trường những năm qua! Có phải đề thi các môn khác rất đơn giản không?”

Mấy giáo viên bộ môn khác nói: “Không có, đề thi bộ môn của chúng tôi cũng đặc biệt khó.” 

“Chuyện gì thế này?” Diệp Băng không tin, vội vàng xoay người sang chỗ khác: “Mau cộng điểm số của những học sinh khác lại thử, tính vị trí xếp hạng một chút.” 

Nếu lớp thường chuyển lên mà được 7/10 thì chẳng phải những người khác của lớp chuyên và lớp nâng cao đều được 7/10 trở lên hết sao?” 

*

Chỉ là kỳ thi tháng mà thôi, đối với lớp nâng cao mà nói thì đây là chuyện thường ngày, căn bản không có ai để ý.

Nhưng bởi vì lần này dính đến chuyện người dẫn chương trình kỷ niệm ngày thành lập trường sẽ rơi vào lớp nào, cùng với chuyện lần đầu tiên hoa khôi trường học mới cùng chung một bộ đề thi, cho nên học sinh lớp nâng cao đều không khỏi chú ý đến thành tích thi của Triệu Minh Khê.

Trước kia Triệu Viên cũng không chú ý đến mấy kỳ thi như thế này, dù sao thành tích của cô luôn đủ tốt, không có chuyện gì xảy ra thì luôn nằm trong top 20. Mặc dù không thông minh bằng đội tuyển của trường ở lớp bên cạnh nhưng vẫn đủ sức giết chết 99% người của thành phố.

Nhưng lần này  bởi vì  có Triệu Minh Khê tham gia, nên trong lòng của cô cũng có chút khẩn trương.

Sau khi ăn sáng xong thì tới lớp, cô ngồi đọc sách nhưng tâm tư lại một mức chú ý tới động tĩnh ở cửa, chờ cô chủ nhiệm mang kết quả tới. 

Vì chuyện phát sinh ở hành lang buổi sáng sớm, tận mắt nhìn thấy Triệu Minh Khê từ chối Thẩm Lệ Nghiêu, nên Diệp Bạch và mấy người của lớp chuyên đều đang bàn tán ngầm, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với Triệu Minh Khê.

Thế là bình thường không thèm để ý tới thành tích kỳ thi tháng —— Bởi vì cho dù thế nào đi chăng nữa thì bọn họ đều giữ sáu vị trí đầu tiên, nhưng lần này bọn họ đều không khỏi chú ý tới. 

Bên này Triệu Minh Khê cũng rất khẩn trương và căng thẳng. 

Cô nghe nói cuộc thi liên trường không còn chọn người. Nói chung, nếu như cô có thể lọt vào top 20 thì vẫn có khả năng tham gia cuộc thi liên trường năm nay.

Có trời mới biết cô mơ ước được tham gia đến như thế nào.

Khi thi mấy môn đầu tiên trong kỳ thi này, cô cảm thấy vui mừng vì cảm giác debuff hoàn toàn biến mất, không biết có phải là trước khi thi được mọc thêm mười chồi non hay không. 

Nhưng đến lúc thi môn Sinh học thì cảm giác không viết ra chữ quen thuộc kia lại ập đến, cảm giác áp bách lại tới, thế là cô làm không tốt bài thi Sinh học.

Cũng không biết kết quả đến cuối cùng như thế nào.

Cô không ngừng nhìn đồng hồ, quay đầu hỏi Kha Thành Văn: “Khi nào thì thầy chủ nhiệm sẽ công bố điểm thi nhỉ?” 

“Tiết đầu tiên, chắc khoảng 8:50 đó.” Kha Thành Văn ngồi bàn trên chơi game: “Khẩu trang nhỏ, cậu rất lo lắng sao?” 

Vừa dứt lời thì cậu đã thấy Phó Dương Hi cuộn cuốn sách lại, cong chân, dùng ánh mắt uy hiếp nhìn cậu. 

Phó Dương Hi không cho phép người khác gọi biệt danh này.

Kha Thành Văn vội vàng đổi giọng: “Triệu Minh Khê, cậu rất lo lắng sao?”

“Đương nhiên là lo lắng.” Trong lòng Minh Khê tự nhủ, đây là cách kiếm tiền nhanh nhất: “Tớ muốn tham gia cuộc thi.”

Thật ra tham gia các kỳ thi hay làm gia sư thì căn bản không kiếm được nhiều tiền, nhưng mà tham gia cuộc thi, lọt vào vòng chung kết thì mỗi người sẽ được thưởng 50.000 Nhân Dân Tệ.

Nếu được giải trong vòng chung kết thì không chỉ trường mà thành phố cũng sẽ thưởng tiền! Còn được thêm điểm! Lấy ở đâu ra chuyện tốt như vậy!

Đương nhiên, có giải trong vòng chung kết thì thật sự Minh Khê không dám nghĩ.

“Nhưng thành tích của cậu ——” Kha Thành Văn liếc nhìn cô từ trên xuống dưới, do dự nói: “Cũng không thể nào đi.”

“Nói cái gì đấy?” Phó Dương Hi lại rút đánh cậu một cái.

Hai chân Kha Thành Văn đều sưng lên, cũng không dám ngồi trên bàn nữa, vội vàng trở về chỗ ngồi.

Người lần trước không có ý tốt nói Minh Khê tháo khẩu trang xuống không biết dáng dấp như thế nào lại không biết sống chết, nhỏ giọng nói câu: “Những cuộc thi thế này, làm gì có cửa tham gia, cậu ta đừng kéo điểm trung bình của lớp chúng ta xuống thì đã cảm tạ trời đất rồi.”

Vốn cho rằng giọng nói của mình rất nhỏ, cả lớp đang nhao nhao thì sẽ không có ai nghe được, kết quả Phó Dương Hi lập tức đứng lên, trừng mắt: “Đào Hàm, mày ra đây một chút.”  

Kha Thành Văn nhịn không được: “…… Cậu ta tên là Uông Hàm.”

Chết tiệt.

Người kia lập tức chui xuống gầm bàn. 

Trong phòng học lập tức hỗn loạn.

Phó Dương Hi nổi giận đùng đùng muốn đi ra phía sau Minh Khê để bắt Đào Hàm. Nhưng Minh Khê nghĩ tới chuyện mới lúc sáng cậu bị thầy trưởng khối gọi lên văn phòng cho nên nhanh chóng ngăn cậu lại. 

Phó Dương Hi thấy không có cách nào đi ra sau lưng Minh Khê cho nên đi về phía cửa sổ bên phải, muốn nhảy qua cửa sổ.

Đúng lúc này.

Thầy Lư chủ nhiệm lớp đột nhiên xông vào!

Tất cả mọi người nhìn thấy mặt thầy Lư ửng hồng, sải bước đi về phía Triệu Minh Khê, ánh mắt nhìn cô giống như nhìn con gái ruột!

Sau đó ——!

Đột nhiên kéo cô đứng dậy, lập tức ôm lấy cô, rồi hét lên “Ahhhhhhhh”, sau đó còn hưng phấn ôm Triệu Minh Khê xoay hai vòng. 

Triệu Minh Khê hoa mắt chóng mặt: ……?

Phó Dương Hi:!!!???

“Lư Trương Vĩ, con mẹ nó thầy làm gì thế?!” Phó Dương Hi tức hổn hển, kéo Triệu Minh Khê ra ngoài.

Tác giả có lời muốn nói:  

Dương Hi: Đây chính là tương thân tương ái, hoạn nạn giúp nhau sao?

Minh Khê: Tương cái đầu của cậu đấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK